Cô Vợ Trọng Sinh

Nhìn thấy đường chủ như vậy, Thạch cau chặt mày, Đinh Khiên thì không đành lòng quay mặt đi, trong lòng mắng to Nghê Thư không có tình người! không phải chỉ tỏ tình không thành công ư, có cần thâm cừu đại hận thế không?

Nghê Thư híp mắt, sau đó sải bước đi về phía thang máy không quay đầu lại.

Đột nhiên, phía sau “bịch” một tiếng.

Thân thể của cô mãnh liệt run rẩy, khó mà tin được từ từ quay đầu.

“Cậu Tiêu!” Đinh Khiên và Thạch đều ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, đôi mặt trừng to.

Tiêu Chí Khiêm quỳ xuống đất, con ngươi đỏ bừng cuồng loạn nhìn cô ta, trong giọng nói nặng nề mang theo bất lực, điên cuồng, tràn đầy sợ hãi: “Cô ấy không còn thời gian, cô ấy không có cách nào đợi được nữa rồi…”

Nghê Thư vẫn như chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ngơ ngác nhìn anh, đôi môi mấp máy, nhưng không nói ra được một chữ.

“Mẹ nó!” Đinh Khiên nổi giận, chân mày lá liễu dựng thẳng, trên khuôn mặt thanh tú nho nhã tràn đầy tức giận: “Nghê Thư, trái tim cô làm bằng sắt sao? Đường chủ của chúng tôi đã van xin cô như vậy rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”

Lồng ngực của Thạch cũng đang phập phồng kịch liệt, trước giờ anh luôn vô cùng xem trọng danh dự của Hải Thiên Đường và đường chủ, bây giờ đường chủ làm thế này, anh như vừa bị làm nhục vậy!

Thạch nhìn chằm chằm cô ta, nói ra từng câu từng chữ: “Nghê Thư, mọi việc đều có tình một chút, sau này gặp lại còn vui. Cô thật sự muốn tuyệt tình như vậy hay sao?”

Nghê Thư ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi…”

“Tiêu Chí Khiêm!” Một giọng nói khiển trách vang lên, kinh động đến tất cả mọi người.

Tuyết Chi đứng ở cửa phòng ngủ, mặc dù cả người đều đang đau đớn, nhưng không bằng nỗi đau trong tim cô lúc này! Nhìn Tiêu Chí Khiêm vì cô mà quỳ trên mặt đất, cô chỉ hận mình không thể lập tức chết đi, để không trở thành gánh nặng của anh, sẽ không khiến anh phải quỳ gối nam nhi nữa!

Cô hít sâu, giọng nói bình tĩnh, lại run rẩy vì đau lòng: “Em không cần anh quỳ xuống với ai vì em cả!”

Tiêu Chí Khiêm cứng đờ quay đầu lại, nhìn Tuyết Chi đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dịu dàng, thương tiếc, giống như đang nói với cô sự kiên định của anh vậy.

Anh có thể quỳ, anh có thể vứt bỏ tự ái! Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô!


Chỉ cần cô có thể không sao; chỉ cần cô có thể sống tiếp!

Nhìn ra được sự kiên quyết của anh, cô không thể kiềm được nước mắt nữa, khóc đến đau lòng, khóc đến trái tim cũng như rơi mất, run rẩy đi tới phía người đàn ông đang quỳ gối ở chỗ không xa, từng bước một đến bên cạnh anh, đưa tay ôm anh vào lòng: “Nếu đây là cái giá để sống tiếp, em thà rằng không cần…”

Vẻ mặt Nghê Thư phức tạp, bực bội xoay người sang chỗ khác: “Đưa tôi về.”

Đinh Khiên giận dữ: “Cô vẫn không chịu cứu người ư?”

Nghê Thư tức giận rống lên: “Hai tay không có gì, làm sao mà cứu?”

Đinh Khiên ngẩn ra, sau đó lập tức vui vẻ: “Tôi đi tôi đi, tôi đưa cô về!”

Nghê Thư hơi bực bội, quay đầu đi vào thang máy, khoảnh khắc thang máy đóng lại, mới chăm chú nhìn hai người.

Tiêu Chí Khiêm dịu dàng rũ mắt ôm lấy eo Tuyết Chi, ngửi hương thơm đặc biệt trên người cô, có thể ngửi được hơi thở của cô chính là thứ duy nhất có thể làm anh yên lòng. Tuyết Chi hoàn toàn không quan tâm cô ta có đồng ý cứu mình không, chỉ đau lòng vì người đàn ông này thôi!

Nghê Thư nhỏ giọng rủa một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẫn còn khó chịu.

Đinh Khiên ở một bên kích động không thôi: “Nghê Thư, thật sự rất cảm ơn cô! Tôi trở về sẽ lập tức đính chính tin đồn không tốt có liên quan đến cô, tôi muốn nói với bọn họ cô là một thanh thiên đương thời tốt, có tình yêu có chính nghĩa…”

Nghê Thư bực bội liếc anh ta một cái: “Câm miệng!”

Lúc trở lại đây một lần nữa, Nghê Thư xách hộp đồ nghề y dược nặng mấy ký của mình, mặt nhăn nhó đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Tiêu Chí Khiêm đợi ở trước cửa, vẻ mặt còn căng thẳng hơn lúc trước, phủ kín trong đôi mắt là hoảng loạn, bất an.

Nghê Thư đi vào, để đồ xuống một bên, liếc mắt nhìn Tuyết Chi đã đau đến mặt mũi vặn vẹo, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng mở miệng: “Tôi từng bắt mạch cho cô, nói thật với cô là tôi không chắc chắn đâu.”

Tuyết Chi khẽ mở mắt ra, khó nhọc nói: “Không sao.”


Nghê Thư cau mày, dù lạnh lùng nhưng rất thẳng thắn: “Loại thuốc độc này vốn đã kỳ quái, cô đã chậm trễ quá lâu rồi, tôi không phải thần tiên, không cứu được cô.”

Tuyết Chi nhìn cô ta xuyên qua ánh mắt phủ kín sương mù, đột nhiên nói: “Khi nãy cô không đồng ý cứu tôi, là không muốn cho anh ấy hi vọng, sợ anh ấy không thể thừa nhận đả kích tuyệt vọng sau cùng, có phải không?”

Nghê Thư hơi chấn động, sau đó quay mặt đi: “Bớt tự cho là đúng đi!” Cô ta cắn môi, lại chán nản lên tiếng: “Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ sống đến không giống người của tên kia…Tôi thà rằng anh ấy đổ cái chết của cô lên đầu tôi, cứ tiếp tục hận như thế, cũng không muốn để anh ấy ôm hy vọng không có khả năng, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng không cần nữa.”

Tuyết Chi cười dịu dàng: “Nghê Thư, nếu chúng ta quen nhau sớm một chút, chắc chắn sẽ trở thành bạn bè.”

Nghê Thư giễu cợt: “Đừng tự mình đa tình, tôi sẽ không làm bạn với hồ ly tinh đâu!”

Tuyết Chi muốn cười, nhưng đau đớn trên người đã không cho phép cô thoải mái nữa, mồ hôi lạnh trên người gần như thấm ướt áo ngủ, cơ thể càng co quắp hơn.

Thấy cô như vậy, nét mặt Nghê Thư nghiêm túc, mở hộp y dược mình đem theo ra. Bên trong chia làm hai tầng trên dưới, tầng một để dụng cụ điều trị hiện đại nhỏ nhắn đơn giản, tầng hai thì là dụng cụ trung y, hình dáng mỗi thứ đều rất kỳ lạ.

Cô ta lấy túi châm cứu ra, vén chăn lên, đâm lên mấy huyệt quan trọng ở sau lưng Tuyết Chi, lạnh lùng nói: “Cái này sẽ giảm bớt đau đớn của cô.”

Đâm xuống mấy kim, Tuyết Chi thật sự hết đau đớn, còn có tác dụng hơn cả thuốc giảm đau.

Dần dần, cô thở phào một hơi, cười với Nghê Thư: “Cảm ơn.”

Nghê Thư cất ngân châm vào, lạnh giọng: “Có lời trăng trối gì, tốt nhất nên nhanh chóng nói với anh ấy.”

Tuyết Chi nhìn cô ta chằm chằm, vẫn tìm ra một chút dịu dàng trong vẻ mặt cố ý lạnh lùng của cô ta.

Cô biết, đó là một cô gái ngoài lạnh trong nóng.

Cô nhẹ giọng nói: “Nghê Thư, có thể giúp tôi làm một chuyện không?”

Nghê Thư nhíu mày: “Cái gì?”


Tuyết Chi hít một hơi thật sâu: “Cho tôi một đứa con.”

Nghê Thư kinh hãi: “Cô không nói đùa đó chứ?” Một người phụ nữ chỉ còn sống không được mấy ngày, lại còn muốn con?!

Tuyết Chi từ từ ngồi dậy, bắp thịt trên người không còn cứng đờ như lúc trước nữa, ngay cả cổ cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Không nhịn được phải khâm phục Nghê Thư, nữ thần y không phải có tiếng không có miếng mà.

Nghê Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, bỗng chốc phản ứng lại: “Cô là nói…”

Thấy cô ta đã đoán ra, Tuyết Kỳ nhẹ giọng nói: “Tôi đã nhờ bạn đi tìm người mang thai hộ rồi, mượn dùng tử cung của cô ta, mang thai con của chúng tôi.”

Nghê Thư liếc mắt nhìn cô chăm chú: “Chỉ để anh ấy sống tiếp vì đứa con của hai người?”

Tuyết Chi cố hết sức khiến giọng nói của mình trở nên ổn định, bình tĩnh nói: “Tiêu Chí Khiêm không thể chết, đặc biệt là, không thể vì tôi mà chết.”

Nghê Thư híp mắt: “Tôi không hiểu, anh ấy quan tâm cô như vậy, cho dù chết cùng với cô, có lẽ cũng là một chuyện rất hạnh phúc với cô mà, không phải sao?” Lúc nói lời này, Nghê Thư vẫn khó nhịn xuống cảm giác ghen tị, có được tình yêu như vậy, có lẽ là thứ tất cả phụ nữ đều hướng tới.

Tuyết Chi rũ mắt: “Tôi rất ích kỷ, lần đầu tiên tôi làm anh ấy bị thương, rất nặng rất nặng, đó là một vết sẹo trong lòng tôi. Lần này, tôi không muốn lấy đi thứ càng quan trọng hơn của anh… Nếu số phận của chúng tôi đã giống như bánh xe không ngừng xoay chuyển, tôi thà rằng đây là vòng xoay cuối cùng.”

Không cần phải sống lại, không cần phải khiến anh liên tục nếm trải cảm giác mất đi nữa.

Một đời này, coi như điểm kết thúc đi.

Nghê Thư cau mày, sau một lúc lâu mới nói: “Quái nhân, cô cũng là một quái nhân.”

Nhưng mà… ngược lại xứng với tảng băng Tiêu Chí Khiêm kia.

Không thể phủ nhận, cô ta không muốn Tiêu Chí Khiêm thật sự chết vì người phụ nữ này.

“Tiêu Chí Nghiêm sẽ đồng ý không?” Đây mới là mấu chốt.

Tuyết Chi ung dung nở nụ cười: “Tôi sẽ khiến anh ấy đồng ý.”

Lồng ngực đang phập phồng ổn định lại, Nghê Thư lạnh lùng nói: “Nói với tôi thời gian bị dì cả của cô lần trước.”

Sau khi Nghê Thư tính toán một lát, hơi thở phào nhẹ nhõm, nâng mắt: “Coi như cô gặp may, mấy ngày này đúng lúc là thời kỳ rụng trứng.”


Tuyết Chi rũ mắt: “Tôi biết.”

Tay không chút sức lực phủ lên bụng mình, nếu có thể, cô hy vọng con lớn lên trong tử cung của mình biết bao.

Một đứa nhỏ thuộc về cô và Tiêu Chí Khiêm.

Lúc Nghê Thư đi ra, Tiêu Chí Khiêm gần như canh giữ ngay cửa, một tấc cũng không rời. Đối diện với ánh mắt nóng vội của anh, cô ta uể oải nâng mắt lên, đáy mắt có chút phức tạp: “Tôi đã cố hết sức rồi.”

Tiêu Chí Khiêm ngẩn người, trừng to mắt, đứng ngay tại chỗ như một pho tượng điêu khắc.

“Tôi còn sẽ đến đây… ít nhất, còn có thể giảm bớt chút đau đớn cho cô ấy.” Nghê Thư không nhìn anh thêm nữa, hoặc là, không dám đối mặt với sự tuyệt vọng trong mắt anh, trực tiếp quay đầu bước đi.

“Đợi đã!” Thạch ngăn cô ta lại, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cô… thật sự cố hết sức rồi sao?”

Lửa giận nơi lồng ngực của Nghê Thư bắt đầu dâng lên, nhưng trên mặt lại nở nụ cười khinh thường: “Có bản lĩnh thì anh đi tìm thêm người khác thử xem!” Nói xong, xách hộp thuốc lên, cố ý ném lên người anh ta, sải bước đi về phía thang máy.

Cô oán hận nhỏ giọng rủa một tiếng, đáng chết, đáng lẽ cô không nên tới đây!

Tuyết Chi ngồi trên giường, khẽ cười với người đàn ông đang đứng trước cửa, nụ cười xán lạn như hoa mùa hạ, vẫy vẫy tay.

Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm dần dần có tiêu cự, đôi môi xinh đẹp cong lên, từ từ đi qua, duỗi tay sờ mặt cô:”Còn đau không?”

“Nghê Thư thật sự rất lợi hại, bây giờ đã không đau nữa rồi.” Cô nói xong, tìm một tư thế thoải mái ngã vào lòng anh, ngón tay đặt trên ngực anh như đang chơi đùa, nhẹ giọng nói: “Tiêu Chí Khiêm, lời em nói, anh sẽ nghe chứ?”

Anh gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Ừm.” Đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh như hồ nước.

Cô không cố ý tránh né ánh mắt anh, giọng nói nhỏ hơn: “Chúng ta có một đứa con đi.”

Ánh mắt anh hơi thay đổi, muốn nói gì đó, lại chỉ có thể há há miệng.

“Chúng ta…” Dù khó khăn, nhưng cô vẫn nói ra miệng: “Chúng ta có thể tìm người mang thai hộ.”

Sắc mắt anh chợt thay đổi, không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Không được!”

Tuyết Chi ngồi dậy, nhìn thẳng vào anh, gằn từng chữ: “Tiêu Chí Khiêm, em không có nguyện vọng gì khác, em chỉ cần một đứa con thuộc về chúng ta, coi như kéo dài nhân duyên của em, để anh yêu thương nó…” Cô hít một hơi thật sâu, nặng nề cất lời: “Nếu em còn thời gian… em cũng sẽ không nghĩ đến tìm một người phụ nữ khác… Nhưng mà, em hết thời gian rồi, không kịp nữa rồi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui