Cô vốn là người không nên xuất hiện ở đây, có lẽ nhiệm vụ ông trời giao cho cô thật sự chỉ là để bù đắp sai lầm trước đây, dạy anh cách yêu người, dạy anh cách quý trọng… Cho dù cũng sẽ có đau khổ nhưng dù sao cũng là một phần của cuộc đời toàn vẹn.
Cô đi rồi anh vẫn phải sống tiếp.
Đây là sự ích kỷ duy nhất của cô với anh.
Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc, mí mắt cô càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa. Tuyết Chi nhắm mắt lại, ngủ trong lòng Tiêu Chí Khiêm.
Người trong ngực không có tiếng động gì, Tiêu Chí Khiêm siết chặt cánh tay, kề sát vào cổ cô, liều mạng hít lấy hơi thở của cô mới không khiến bản thân trở nên cuồng loạn…
Đứng trước cửa sổ sát đất phòng khách, bóng tối tận tới chân trời, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Điện thoại bên cạnh vang lên.
Tiêu Chí Khiêm chậm rãi xoay người, đi tới lấy điện thoại, đối diện truyền ra giọng nói của Thạch: “Cậu chủ Tiêu, điều tra ra rồi… sáng nay cô Trương đã đến bệnh viện…”
Sắc mặt anh lại tái nhợt đi theo từng chữ Thạch báo cáo.
Do dự một lát, Thạch nói: “Cậu chủ Tiêu, tình huống bây giờ của cô Trương rất không ổn…”
Ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như đã trôi qua nửa thế kỷ.
Tiêu Chí Khiêm bỗng hét lên: “Đi tìm Nghê Thư! Tìm cô ta, lập tức đi tìm cô ta!”
“Rõ.”
Bàn tay cầm điện thoại khẽ run sau đó “bốp” một tiếng rơi trên mặt đất, anh đau khổ ôm đầu, đập vào tường thật mạnh, hai mắt đỏ lên, khuôn mặt vặn vẹo.
“Sẽ không chết, sẽ không chết, sẽ không chết…”
Anh cứ lẩm bẩm, lặp đi lặp lại một câu này.
Đến khi máu từ trên trán chảy qua tầm mắt, anh vẫn chưa không lại.
Tuyết Chi ngủ cũng không được ngon, thời gian tác dụng của thuốc càng ngày càng ngắn, ba viên thuốc giảm đau cũng chỉ được bốn tiếng, sắc trời bên ngoài vẫn tối tăm mờ mịt.
Cô đau đến nhíu mày, chậm rãi mở mắt.
Khi cô nhìn thấy người đang quỳ bên cạnh giường thì giật nảy mình: “Tiêu Chí Khiêm! Anh sao vậy?!”
Trán Tiêu Chí Khiêm đang chảy máu, máu vẫn đang lan ra khắp mặt nhưng anh không hề quan tâm, chỉ nắm chặt tay cô, mắt cũng không chớp lấy một lần chỉ nhìn cô chăm chú, sợ rằng một giây sau cô sẽ biến mất.
Tuyết Chi muốn ngồi dậy nhưng căn bản không cử động được, chỉ có thể lo lắng nhìn anh: “Tiêu Chí Khiêm, anh làm sao vậy… Sao lại bị thương?”
“Không được chết… không được chết…” Anh nói đi nói lại như người nói mê: “Tuyết Chi, không được chết…”
Tim Tuyết Chi bị đập một kích thật mạnh, vẻ mặt ngưng trọng thất thần, vô lực há miệng nhưng không nói được lời nào.
Anh… vẫn biết rồi.
“Tôi sẽ cứu em! Tôi nhất định sẽ cứu em!” Anh đứng phắt dậy rồi lao ra ngoài.
“Tiêu Chí Khiêm…” Tuyết Chi nâng tay lên nhưng không thể giữ được anh.
Bên ngoài truyền tới tiếng hét lớn của anh: “Không được không tìm thấy!!”
“Tiêu Chí Khiêm…” Tuyết Chi gấp đến độ ngã xuống giường, đau đớn kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng của cô, Tiêu Chí Khiêm lập tức xông vào: “Tuyết Chi, Tuyết Chi…” Khẩn trương bế cô lên, vẻ sợ hãi trên mặt càng tăng thêm, kéo cô vào lòng, hơi luống cuống vuốt ve mặt cô, dồ dành cô: “Không sao, không sao… tôi ở đây, không sao rồi…”
Tuyết Chi níu chặt vạt áo anh, giọng nói run rẩy cầu xin anh: “Tiêu Chí Khiêm, đừng làm chuyện gì để em lo lắng có được không? Em sẽ không chết, em có thể thề, em sẽ không chết…”
Yên lặng nhìn cô chăm chú, anh khó khăn mở miệng: “Đừng lừa tôi… em nói tôi sẽ tin, cho nên em không được lừa tôi…”
Đau lòng tột đỉnh, cô đưa tay ôm lấy gương mặt đầy máu tươi của anh: “Tiêu Chí Khiêm, có thể gặp lại anh, em đã rất thoả mãn rồi.”
Nhìn mắt cô dần trở nên mơ hồ, đột nhiên anh cười, nước mắt hoà cùng máu tươi lăn trên gương mặt. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi lẩm bẩm: “Em là hoa sen, tôi là lá sen, cho dù em muốn đi đâu, tôi đều cùng em bay tới đó…”
Tuyết Chi bỗng đau lòng khóc thành tiếng: “Đừng, em không cần anh đi cùng em…”
Đơi trước cô đã lấy đi đôi chân của anh, đời này cô lại lấy luôn cả mạng anh!
Trương Tuyết Chi, mày đúng là yêu tinh hại người!!
Ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, anh cười nói: “Tuyết Chi đừng khóc, tôi đi cùng em, đừng sợ…”
Tìm được hòm thuốc, Tuyết Chi cẩn thận thay anh rửa sạch vết thương trên trán.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như này bị anh đập bể đầu máu chảy, cô hít sâu mọt hơi, cố nén không cho nước mắt chảy xuống, nheo mắt lại, nhẹ nhàng lau vết máu cho anh.
“Khuôn mặt đẹp như này, không nên bị thương.” Cô lẩm bẩm.
Tiêu Chí Khiêm lẳng lặng ngồi đó, ngẩng đầu, ánh mắt lưu luyến thâm tình nhìn cô chăm chú, đây là người phụ nữ duy nhất trong đời này khiến anh cảm thấy mình đang sống.
Thiên Vi Minh, độ cao ở tầng 39 là nơi duy nhất ở thành phố A có thể tiếp xúc được với ánh bình minh.
Lúc này, bỗng có người gõ cửa.
Thạch dẫn theo mười mấy nhân viên y tế tới, những người này đều là chuyên gia virus anh ta đi xuyên đêm đón từ khắp các nơi trong nước, tạm thời chưa có tin tức của Nghê Thư chỉ đành để những người này hội chẩn trước, cho dù không tìm được cách, cũng có thể kéo dài thời gian.
Tiêu Chí Khiêm đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, nghe thấy bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu đau đớn của Tuyết Chi, tơ máu trong mắt bắt đầu lan ra khắp con ngươi.
Phía sau, Đinh Khiên đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm máy tính laptop, lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, mười ngón tay thao tác lướt nhanh trên bàn phím.
Anh ta đăng nhập vào trang web nội bộ của Hồng môn, sử dụng đặc quyền chỉ Ám Đường mới có, phát lệnh triệu tập tìm Nghê Thư trong nội bộ Hồng môn.
Lệnh triệu tập vừa phát ra, ba Ám Đường còn lại lập tức vào.
Trong phòng chat riêng của tứ đại Ám Đường, Đào Ngột Đường có người nói: “Nghe nói Nghê Thư tỏ tình Đường chủ nhà cậu bị từ chối, nản lòng thoái chí lên núi Nga mi xuất gia rồi!”
Bạch Trạch Đường lập tức nói: “Không thể nào, đừng có nói linh tinh! Chúng tôi có được tin Nghê Thư đi châu Phi rồi. Các cậu nói xem, liệu có phải cô ta trong cơn tức giận đã gả cho người da đen rồi không?”
Kỳ Lân Đường có ý kiến khác: “Mọi người đừng có ồn ào nữa, tháng trước Nghê Thư đã về trụ sở chính núi Đàn Hương, từ đó đến nay không có tin gì của cô ta nữa. Có điều, Hải Thiên Đường phát lệnh triệu tập khắp thế giới tìm cô ta nên cô ta không thể không biết.”
Đào Ngột Đường nói tiếp: “Aiz, như vậy mới đáng sợ, nếu cô ta biế, người phải cứu là phu nhân Đường chủ Hải Thiên Đường, các cậu nói xem, cô ta có xuất hiện không?”
Bạch Trạch Đường gửi một hàng dài những dấu ba chấm.
Đinh Khiên sắp phát điên rồi, lập tức nói: “Đã là lúc nào rồi hả, các cậu có chút nhân tính đi được không? Bây giờ Đường chủ nhà chúng tôi như ma ấy, nhìn dáng vẻ đó bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo phu nhân!”
Bạch Trạch Đường nói: “A, thật không nhìn ra cậu chủ Tiêu là kiểu người si tình đó nha!”
Đột Ngột Đường tiếp lời: “Đây tính là gì chứ! Đường chủ nhà chúng tôi cũng được!”
Kỳ Lân Đường: “Kỳ Lân Đường chúng tôi tỏ ý lo lắng cho tương lai của Đào Ngột Đường và Hải Thiên Đường.”
Đào Ngột Đường: “Đi chết đi!”
Bạch Trạch Đường: “Được rồi được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi. Chúng tôi đã phái tất cả những người rảnh rỗi đi rồi, nhất định sẽ tìm được Nghê Thư.”
Kỳ Lân Đường: “Kỳ Lân Đường chúng tôi cũng đã phát hiệu lệnh rồi, nhanh thôi sẽ có tin tức!”
Đào Ngột Đường: “Đường chủ chúng tôi ra lệnh, dù phải đào ba tấc đất cũng phải đào cho ra Nghê Thư!”
Đinh Khiên sắp khóc đến nơi rồi: “Các anh em, xin nhờ cậy mọi người!”
Gập máy tính lại, anh ta lặng lẽ báo cáo cho Thạch, hai hàng lông mày của Thạch nhíu lại thật chặt, vẻ mặt cũng không phải chỉ là nghiêm túc bình thường.
Cô Trương không còn nhiều thời gian để kéo dài nữa, nếu Nghê Thư cố ý không xuất hiện, e rằng sẽ rất khó tiếp tục chống đỡ! Mà với tính cách của Nghê Thư, khả năng cô ta có thể làm là vô cùng lớn! Thân là người của Hồng môn, muốn tránh họ căn bản không phải chuyện khó!
“Thạch, bên phía nhà họ Trương có cần…”
Anh ta lắc đầu: “Tạm thời không cần.” Mặc dù làm vậy hơi ích kỷ nhưng cậu chỉ Tiêu chắc chắn sẽ không giao Tuyết Chi cho người khác vào lúc này, cho dù là người thân của cô cũng không được!
Nghĩ một lát, anh ta lại nói: “Gọi tiểu Hải tới đi.”
Đinh Khiên gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đinh Khiên định đi, bỗng nhiên Thạch lên tiếng: “Tôi muốn người phụ nữ Đỗ Hân Dĩnh kia.”
Có gan dám làm tổn thương phu nhân Đường chủ Hải Thiên Đường, người phụ nữ này có chết mười ngàn lần cũng không đủ! Bây giờ Đường chủ không có tâm tư quan tâm cô ta nhưng không có nghĩa là phó Đường chủ anh ta có thể bỏ qua cho cô ta!
Đinh Khiên cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hừ, yên tâm đi, cô ta chết chắc rồi!”
Anh ta quay đầu ra ngoài phòng khách rồi gọi cho Trương Thịnh Hải.
Vì Đào Nhi làm loạn nên Trương Thịnh Hải đã ở bên cô ấy cả đêm.
Ghé vào bên giường cô ấy mơ mơ màng màng vừa ngủ thiếp đi thì cậu lại nhận được điện thoại của Đinh Khiên. Nghe đến chị gái xảy ra chuyện rồi, Trương Thịnh Hải còn cho rằng mình đang nằm mơ: “Anh Khiên, hôm nay là cá tháng tư à? Đừng đùa nữa, chị em làm sao lại trúng độc được?”
Nghe thấy lời Đinh Khiên, sắc mặt Trương Thịnh Hải càng ngày càng khó coi, đứng phắt dậy: “Không thể nào, đây là chuyện không thể!”
Cúp điện thoại, nhìn người con gái vẫn đang ngủ trên giường, cậu cầm lấy áo khoác rồi đi ea ngoài.
Sau khi cậu đi, người nằm trên giường mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn về phương xa…
Trương Thịnh Hải nhanh chóng tới đường Hằng Nguyên, nhìn thấy Thạch thì vội hỏi: “Chị tôi đâu? Chị ấy thế nào rồi?”
Thạch nhìn lướt qua phía phòng ngủ, Tiêu Chí Khiêm vẫn đang đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Chị!” Trương Thịnh Hải sốt ruột muốn qua đó lại bị Thạch kéo lại: “Cô ấy đang ở trong làm kiểm tra.”
Tay chân Trương Thịnh Hải luống cuống, đi đi lại lại vài vòng trong phòng khách: “Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”
Thạch híp đôi mắt lạnh lùng lại, nói mệnh lệnh ngắn gọn mà hữu lực: “Thời gian này bà chủ sẽ ở lại đây, bên phía nhà họ Trương cậu hãy động viên họ, tạm thời đừng để cô ấy bị bên ngoài làm phiền.” Dừng một chút anh ta lại nói tiếp: “Nếu có lỡ như thì hẵng sắp xếp họ tới đây.”
Trương Thịnh Hải bỗng dừng bước, cậu vẫn chưa giật mình tỉnh lại từ trong sự thật tàn nhẫn này, hôm trước chị gái còn đang nhảy nhót tưng bừng, sao đột nhiên lại trúng độc nằm trong đó? Còn nữa, cái gì gọi là “lỡ như”? Sao có thể có lỡ như được?!
Không, cậu không đồng ý!
Cậu không đồng ý!!
Ngồi lên ghế sofa, Trương Thịnh Hải dùng cánh tay xoa đôi mắt đau xót, dần dần nước mắt ứa ra càng lúc càng nhiều, cậu túm lấy gối ôm rồi vùi mặt vào sâu bên trong, bỗng nhiên khóc lớn.
Thạch đi tới, lạnh giọng nói: “Hãm nước mắt của cậu lại đi, bà chủ vẫn chưa chết mà!”
Chỉ chốc lát, Trương Thịnh Hải dùng sức lau nước mắt, lau đến đôi mắt cũng đỏ lên, hít hít mũi, giọng cậu căm hận: “Đúng thế, chị tôi sẽ không chết! Con mẹ nó tôi khóc cái gì chứ?!”
Nhìn cậu một lát, Thạch cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu: “Cô ấy cần cậu, biểu hiện cho giống đàn ông một chút.”
Trương Thịnh Hải cắn răng, gật đầu.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Chí Khiêm đều đứng ở cửa, không nhúc nhích, không tức giận, không hoảng sợ.
Nhưng lại buồn phiền không rơi lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...