Có được sự tốt đẹp của cô, dịu dàng của cô, cô đã mang đến cho anh ánh nắng.
Dơ bẩn như anh, có tư cách gì...
“Bởi vì anh là Tiêu Chí Khiêm, anh so với bất kỳ ai đều có tư cách hơn.” Tuyết Chi nắm chặt tay của anh, âm thanh trầm thấp nhưng rất dịu dàng, mê hoặc lòng người: “Tiêu Chí Khiêm, có thể gặp được anh chính là sự may mắn của em, đừng lấy đi sự may mắn này của em đi, hãy để nó theo em cả đời.”
Cô đã lần nữa làm lại cuộc sống, cô không nói cả đời, chỉ cần cho cô một lời hứa hẹn.
Không rời khong bỏ.
Góc tối tăm nhất đáy lòng bị cô chiếu sáng khiến anh cảm thấy, anh cũng có thể đi trên con đường đầy ánh nắng. Nhẹ nhàng ôm má của cô âu yếm, nhìn chăm chú vào gương mặt mỗi đêm đều thấy trong mơ đó, ánh mắt cực kỳ thâm tình: “Trừ phi, là tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối không buông tay.”
Trừ phi, là tôi chết...
Trái tim của Tuyết Chi run lên, lời hứa hẹn như vậy quá nặng, cô sợ không nhận nổi.
Tiêu Chí Khiêm, đây chính là người đàn ông khiến cô thương tâm muốn khóc.
Hai người rời khỏi câu lạc bộ Long Nghệ, Thạch đã đợi ở bên ngoài, Đinh Khiên cũng ở đó, nhân lúc Tuyết Chi không chú ý, cậu ta giơ tay ra hiệu Ok với Tiêu Chí Khiêm. Tiêu Chí Khiêm quét mắt quá, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đụng vào Tuyết Chi của anh, dù không lấy mạng của anh ta, nhưng cũng phải trả ra một cái giá nhất định.
Ngày hôm sau, Tuyết Chi suy nghĩ trước sau thì vẫn nên gọi điện thử cho Trương Tề, nghe thấy giọng của cô, Trương Tề chỉ nói một câu: “Tuyết Chi, xin lỗi, tôi sau này tuyệt đối sẽ không quấy rối cậu nữa!” Nói xong thì liền tắt máy.
Tuyết Chi ngẩn người nhìn vào điện thoại, hình như cảm giác đến cái gì đó, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười bất lực.
Trương Tề có thể bình yên vô sự, tóm lại đã là chuyện tốt rồi.
Từ khi bắt đầu đi làm, lượng công việc của cô cũng tăng lên dần, Chiêm Gia Linh thỉnh thoảng lại quăng cho một mớ giấy tờ vô dụng, cho dù sớm đã vượt qua phạm vị công việc của cô.
Dương Châu Kiệt không nhìn được tiếp nữa, ám thị cô có thể nói với Tiêu Chí Khiêm, chỉ cần cậu Tiêu biết, người phụ nữ đó đợi ra đường đi! Nhưng Tuyết Chi lại lắc lắc, chút việc nhỏ này cô vẫn không muốn làm Tiêu Chí Khiêm phân tâm, với cả, ngay cả những cái này cũng không xử lý được, cô sao có thể xứng với anh được chứ?
Cả một ngày, Tuyết Chi đâm đầu vào công việc, gõ bàn phím không ngừng, ngón tay cũng sắp bị chuột rút đến nơi, cô vẫn như cũ cắn răng chịu đựng. Nguyên tắc của cô rất đơn giản, chuyện trong công việc, cô không có lý do gì để không làm cả, cũng không có lý do gì để làm không tốt! Nhưng nếu như âm thầm chơi xấu sau lưng, vậy đừng trách cô nhắm vào!
Tiêu Chí Khiêm trở lại sau cuộc họp thì nhìn thấy cô bận không ngẩng mặt lên được, thậm chí, khi anh đi đến gần cũng không có phản ứng.
Tiêu Chí Khiêm cau mày, đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, buộc cô phải quay sang nhìn anh, anh không thích cô bị phân tâm bởi những thứ khác.
Tuyết Chi bị dọa sợ một trận, nhìn thấy anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Em không quan tâm đến tôi.” Giọng của anh rất nhẹ, nhưng vẫn bị mấy ngườu khác nghe thấy rất rõ ràng.
Dương Châu Kiệt giả vờ uống nước, rồi phát ra âm thanh “ừng ực” để che giấu nụ cười của mình. Tiểu Tống nhìn chằm chằm vào vẻ mắt phúc hắc của phó tổng.
Chiêm Gia Linh dùng ngón tay quấn quấn tóc, ánh mắt nhìn về Tiêu Chí Khiêm.
Mới chỉ có hai ngày, cô ta nhìn thấy người đàn ông này có rất nhiều mặt, nhưng duy nhất sự dịu dàng của anh chỉ thể hiện trước mặt của Trương Tuyết Chi. Là anh ta quá chung tình, hay là Trương Tuyết Chi có ma lực quá lớn?
Cười lạnh, cô ngược lại tin tưởng cái trước.
Má của Tuyết Chi nhanh chóng đỏ lên, bất giác ho hai tiếng, đẩy tay của anh ra: “Em đang làm việc.”
Tiêu Chí Khiêm nhìn những thứ trên bàn, ít nhất cũng có mười mấy văn kiện, anh hơi nhướn mày: “Ai giao cho em những thứ này?”
Chiêm Gia Linh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đợi Trương Tuyết Chi nhân cơ hội này cáo trạnh. Thế nhưng, cô lại mỉm cười nói: “Em rảnh không có gì làm nên cô Chiêm giao cho em làm.”
Chiêm Gia Linh sững người, không hiểu cô làm vậy là có ý gì!
Tiêu Chí Khiêm quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua cô ta, Chiêm Gia Linh không tự chủ được mà run rẩy, anh thu hồi ánh mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tôi làm cùng em.”
“Không cần, em sắp làm xong rồi.”
Anh không nói gì liền kéo ghế ngồi bên cạnh cô, lật báo cáo ra xem. Lúc này, không khí bốn phía đều thay đổi, mấy người khác to gan cũng không dám thở mạnh. Trên người của Tiêu Chí Khiêm mang theo một luồng khí lạnh, hơn nữa có thể dễ dàng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của người khác, không phể phòng bị được.
Dương Châu Kiệt đã luyện đến hàn khí bất xâm rồi, nhưng Tiểu Tống không được, mồ hôi lạnh cứ ứa ra trên trán, cũng không biết làm gì để cho tốt lên.
Tuyết Chi cũng hạ thấp hơi thở xuống để không bị làm phiền, hai tay bắt đầu gõ, được một lúc cô lại dừng lại: “Danh sách khách hàng?”
Thuật ngữ chuyên ngành này, cô chưa từng tiếp xúc qua. Vào lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Cutomizedmarketing.”
Tuyết Chi sững người, quay đầu nhìn Tiêu Chí Khiêm, anh vẫn nhìn vào bảng biểu trong tay, không kiên nhẫn đánh vần cho cô từng chữ cái. Chiêm Gia Linh nhíu mày, ánh mắt cuối cùng dừng trên người của Tiêu Chí Khiêm, ánh mắt lành lạnh hơi nheo lại.
Cậu Tiêu trước mắt cùng với lời đồn bên ngoài khác biệt quá lớn, anh có thể dễ dàng nói là thuật ngữ chuyên ngành trong bán hàng, không hề giống một cậu chủ nhà giàu không có học! Mà từ cuộc đàm phán giữa anh và tổng giảm đốc cũng có thể thấy được một hai, 20% lợi nhuận không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy được!
Chính bởi vì như vậy, tổng giám đốc Tiêu mới sợ hãi sao?
Cho nên, ông ta là sợ con trai của mình?!
Cách nghĩ này khiến Chiêm Gia Linh kinh ngạc.
Đến giờ tan làm, công việc của Tuyết Chi vẫn chưa làm xong, Tiêu Chí Khiêm cũng không di chuyển, Tiêu Chí Khiêm bất động thì những người khác không cách nào tan làm được. Hai ánh nhìn đầy oán hận nhìn về phía Chiêm Gia Linh, lông mày của cô ta hơi cau lại, đứng lên: “Cô Trương, chưa làm xong thì để mai làm tiếp đi, cũng không phải trường hợp khẩn cấp.”
Không đợi Trương Tuyết Chi đồng ý, Dương Châu Kiệt vội vàng thu dọn những thứ trên bàn thay cô: “Aiya, Tuyết Chi à, cô sao có thể nhẫn tâm để phó tổng ngồi ở đây đợi lâu như vậy chứ? Trợ lý Chiêm đã nói rồi, dù sao cũng không gấp, ngày mai làm tiếp cũng không muộn.”
Biết bản thân đã làm mất thời gian tan làm của họ, Tuyết Chi xin lỗi: “Vậy ngày mai tôi đến sớm làm nốt.”
Chiêm Gia Linh nhướn mày, liếc nhìn cô.
Mọi người sau khi thu dọn xong đồ đạc thì cùng đến trước thang máy, Tiểu Tống và Dương Châu Kiệt sớm đã hợp thành một nhóm nói chuyện, cho dù Tiêu Chí Khiêm ở bên cạnh cũng không thấy gò bó gì.
“Tuyết Chi, cô cũng quá ngốc rồi!” Dương Châu Kiệt trêu chọc: “Đến cả Cutomizedmarketing cũng không biết.”
Tuyết Chi cũng không có giận, cô nghiêm túc nói: “Con người sống trên đời, sống đến đâu học đến đó, vô cùng vui vẻ, tôi như này rất tốt mà. Thông minh giống như các anh còn có gì là thú vị?”
Dương Châu Kiệt còn muốn nói tiếp, thế nhưng vừa mời ngẩng lên thì nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh tanh của cậu Tiêu, anh ta lập tức im miệng lại.
Cậu Tiêu nắm tay của Tuyết Chi, nói từng từ: “Cô ấy không ngốc.”
“Ha ha, cậu Tiêu nói đúng, Tuyết Chi thông minh nhất!” Cả người của Dương Châu Kiệt ứa ra mồ hôi lạnh.
Tuyết Chi cười không ngừng, kéo kéo Tiêu Chí Khiêm: “Châu Kiệt nếu bị anh dọa cho chạy, anh sẽ không tìm được một cấp dưới giỏi như vậy đâu.”
Được Chi quý nhân khen ngợi, Dương Châu Kiệt cực kỳ đắc ý.
Tiểu Tống rất không có mắt nhìn sáp lại: “Vậy còn tôi thì sao?”
Dương Châu Kiệt rất không khách khí gõ vào cái đầu của cậu ta: “Cậu ấy à, cậu còn phải theo tôi học dài dài.”
Tiểu Tống bĩu môi: “Hừ~ Người ta muốn Tuyết Chi khen cơ!”
Mắt của Tiêu Chí Khiêm khép lại, khí lạnh tràn ra, Tiểu Tống liền co rúm lại sau lưng của Dương Châu Kiệt, nhỏ tiếng nói: “Anh, tôi vẫn là đi theo anh học hỏi thì hơn...”
Chiêm Gia Linh đứng đằng sau vài người, nhìn thấy người phụ nữ đang rúc vào lòng của Tiêu Chí Khiêm mỉm cười rạng rỡ, không để tâm người khác nói cô ngốc, cho dù bản thân quăng cho cô nhiều công việc như vậy, cũng không một lời oán thán mà nhận lấy!
Hình như, danh hiệu “con gái của ký thư thành ủy” rất dễ khiến người khác bỏ qua con người thật của Trương Tuyết Chi.
Bao gồm cả cô ta.
Cảnh đêm tối nay không có rõ ràng, ánh mắt nhờ nhạt hình thành một đám mây trong xuốt, điểm thêm những ngôi sao lấp lánh, sáng rực rỡ.
Tiêu Chí Khiêm nắm tay của Tuyết Chi, hai ngươi đi dọc theo con đường, xe của Thạch theo ở đằng sau.
Có một buổi tối thảnh thơi như vậy, Tuyết Chi hiển nhiên rất thư thái, khóe miệng cong lên. Nhìn thấy cô vui vẻ, Tiêu Chí Khiêm nhướn mày vui mừng, nhìn chằm chằm vào cô, tóm lại nhìn thế nào cũng không đủ.
Tuyết Chi quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt của anh, má cũng đỏ lên liền họ nhẹ một tiếng: “Có nhìn cũng không nhìn ra hoa gì.”
Anh lắc đầu, đưa tay chạm vào má của cô: “Là hoa sen.”
Rất đơn thuần khiết, rất đẹp, sắc đem chiếu xuống lại càng đẹp.
Tuyết Chi mỉm cười: “Họ đều nói em giống hoa hồng, anh tại sao nói em giống hoa sen?”
Tiêu Chí Khiêm nghe thấy cô nhấc đến “họ”, sắc mặt liền sầm lại, không vui.
Một lúc sau, mới nói: “Bọn họ bị mù.”
Tuyết Chi ngẩn người, sau đó bật cười mà không hề giữ hình tượng, dáng vẻ khi ghen của Tiêu Chí Khiêm thật sự rất đáng yêu!
Cô cười rất vui vẻ, Tiêu Chí Khiêm ngay cả lông mày cũng nhíu lại, Tuyết Chi biết trêu đùa đến điểm thì dừng, nếu thật sự chọc giận Tiêu đường chủ, anh sẽ dùng bản lĩnh của mình tìm cho bằng được người đàn ông đã nói cô giống hoa hồng đó.
Không thể để vậy được.
Chạm vào lông mày của anh, cô dỗ dành: “Anh nói giống cái gì thì giống cái đó, hoa sen đẹp mà, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, em thích hoa sen nhất!”
Tiêu Chí Khiêm khép mắt lại: “Thật sự?”
Tuyết Chi ra sức gật đầu: “Thật mà thật mà!”
Lông mày của Tiêu Chí Khiêm lúc này mới dãn ra, dáng vẻ rất hài lòng. Tuyết Chi mỉm cười, lại trêu anh: “Vậy anh nói xem, anh giống hoa gì?”
Nhìn cô, cánh môi của anh khẽ cong lên trông rất dụ người: “Tôi là lá sen, em ở đâu thì tôi theo đến đó.”
Sắc mặt của Tuyết Chi xấu hổ đến ửng đỏ, không ngờ, mấy lời nói này anh cũng có thể nói ra được, cô cực kỳ vui. Cô vuốt vuốt hai má bỏng rát của mình, áp sát vào anh, bỗng chốc cảnh cáo: “Vậy em không cho phép anh đi theo bông hoa sen khác, nếu để em phát hiện ra, tôi sẽ nhổ hai người đi!”
Đôi má ửng đỏ đáng yêu của cô, có chút hấp dẫn khó hiệu, chỉ cần nhìn như vậy cũng khiến anh động tình rồi. Tiêu Chí Khiêm siết chặt lòng bàn tay của cô, dường như ám thị cái gì đó, cô nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng cuồng nhiệt quen thuốc đó của anh, giọng nói của cô hơi cứng lại: “Tuyết Chi, tôi muốn...”
Biết anh đang nghĩ cái gì, Tuyết Chi mỉm cười rực rỡ: “Đừng quên, thời gian trừng phạt của anh còn chưa có hết, nghĩ cũng không được.”
Tiêu Chí Khiêm có chút khổ não: “Thế nhưng... rất cứng.”
Tuyết Chi thiếu chút nữa bị sặc nước chết mà chết, cô trợn mắt nhìn anh: “Anh anh anh... anh...”
Tiêu Chí Khiêm ngước mắt lên, ánh mắt đen láy của anh hơi mơ hồ: “Không tin, em sờ thử.” Nói xong liền túm tay của cô muốn để đến chỗ nào đó đang thay đổi.
“Á!” Tuyết Chi kêu lên một tiếng, muốn tay ra rồi tránh sang một bên.
A! Học thói hư rồi! Học thói hư rồi! Tiêu Chí Khiêm học thói hư rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...