Ngày hôm sau, Tuyết Chi kiên quyết muốn đi làm, Trương Trịnh Hải hết cách, trước khi đến trường thì chở cô đến công ty.
Nhìn thấy cô ăn vận đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, chân đi giày thể thao, mặc dù xinh đẹp tràn đầy sức trẻ của thanh xuân nhưng tập đoàn nhà họ Tiêu là công ty lớn, đối với cách ăn mặc của nhân viên có yêu cầu rõ ràng, nhất định phải ăn mặc nghiêm túc đi làm.
“Tuyết Chi, chị sao mặc như này?”
Tuyết Chi đặt chiếc túi xuống, mở máy tính ra, vừa chỉnh lý thứ gì đó vừa nói: “Chị Hạnh có ân xá.”
Nghe vậy Dương Châu Kiệt có chút ghen tỵ: “Quan hệ của cô cùng giám đốc Hà thật không tệ nha.”
Tuyết Chi liếc anh ta: “Muốn hẹn người ta thì nói thẳng, đừng ấp a ấp úng như con gái thế.”
Mặt của Dương Châu Kiệt ửng đỏ: “Đâu đâu đâu đâu có?”
“Ha ha, vậy là tôi nhìn nhầm, vốn còn muốn giúp.”
“Chờ đã...” Nhìn thấy người đi đến, Dương Châu Kiệt lập tức im miệng, cũng kính chào: “Chào buổi sáng phó tổng.”
Tiêu Chí Kiêm mặc một chiếc áo khoác đen hai cổ, khí thế bức người, đôi môi gợi cảm mím chặt mang theo hơi thở lạnh lùng cùng sự cám dỗ bước đến như một vị thần, không một khuyết điểm.
Đi qua bàn làm việc của Tuyết Chi, ánh mắt không di chuyển, trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Tuyết Chi híp mắt nhìn anh, ánh mắt hạ xuống, khóe môi vô tình cong lên lộ ra ý cười, khiến Tiểu Tống ở đối diện nhìn không chớp mắt.
“Bốp”
Dương Châu Kiệt nhìn thấy, không khách khí cầm văn kiện đập cái bốp vào đầu cậu ta: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cô ấy là người cậu có thể nhìn sao?”
Sớm đã nghe nói về tin đồn của Trương Tuyết Chi và cậu Tiêu, Tiểu Tống cươi cười: “Người đẹp ai không thích nhìn chứ?”
“Ghi chép việc đàm phàn ngày hôm qua đâu?”
“Ồ, ở đây.” Tiểu Tống lật ra, đưa cho.
Dương Châu Kiệt liếc mắt nhìn qua: “Tôi đi tìm phó tổng ký tên.”
Gõ cửa xong rồi đi vào, Tiêu Chí Kiêm đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nhìn từ đằng sau thì thấy thân hình mảnh khảnh nhưng không nữ tính mà rất lịch lãm.
“Phó tổng, mời ký tên.” Dương Châu Kiệt để văn kiện lên bàn, Tiêu Chí Khiêm cầm lên nhìn qua rồi cầm bút quanh vài chỗ trên đó, ném lại: “Sửa.”
Dương Châu Kiệt sững người, cầm lên xem thì thấy có vài thuật ngữ không chính xác. Anh ta sốc nặng, mới chỉ liếc qua một cái thì có thể tìm ra được chi tiết sai nhỏ nhặt như vậy, cậu Tiêu có phải con người không vậy?
Anh ta lập tức ra khỏi văn phòng làm việc, đem văn kiện ném lên bàn của Tiểu Tống: “Phó tổng đã nói, sửa.”
Tiểu Tống nhìn thấy lỗi sai thì hơi hơi lè lưỡi, lập tức đi sửa.
Tuyết Chi pha cà phê xong thì quay trở lại ngồi vào bàn làm việc, xoa xoa cái trán đau nhức của cô, hôm qua thật sự là kiếp nạn mà! Mắt hơi nhắm lại, nghĩ đến Bắc Minh Hạo, lúc đó cô cảm thấy rất tệ, không biết anh ta bây giờ như thế nào?
Lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ đến bất kỳ ai không liên quan nữa, một hơi uống hết tách cà phê rồi chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Lúc này, Tiểu Tống nghi hoặc nhìn ra cửa chỉ chỉ: “Hmm, cảnh sát?”
Có vài người cũng nhìn ra, quả nhiên dưới sự dẫn dắt trưởng ban bảo vệ, hai cảnh sát đi thẳng đến chỗ của Tuyết Chi: “Là Trương Tuyết Chi phải không?”
Tuyết Chi hơi cau mày, đứng dậy, trấn định nói: “Là tôi.”
“Có một vụ án cần mời cô đi với chúng tôi để hỗ trợ điều tra.” Thái độ của cảnh sát còn coi như khách khí, có thể cũng biết bối cảnh thân phận của cô.
Dương Châu Kiệt lập tức đi tới, ngăn Tuyết Chi lại, đôi mắt sắc bén nhìn hai người cảnh sát: “Xin hỏi, là vụ án gì? Sao có thể liên quan đến cô Trương đây?”
Người cảnh sát không muốn nói nhiều: “Cô Trương xin hãy phối hợp điều tra của chúng tôi.”
Tuyết Chi mởi miệng: “Là Bắc Minh Hạo sao?”
Người cảnh sát không có trả lời, coi như thừa nhận.
Tuyết Chi cười lạnh, cô quả nhiên đánh giá cao anh ta rồi, nghĩ lại, ngay cả loại chuyện báo cảnh sát này anh ta cũng làm ra được. Hít thở sâu, cô khẽ cười: “Được, tôi đi với hai người.”
“Tuyết Chi!” Dương Châu Kiệt kinh ngạc.
Tuyết Chi ngược lại rất thẳng thắn: “Chú cảnh sát đã đích thân đến rồi, không phải tôi từ chối là được.” Cô quay người cầm túi định đi, cánh cửa vẫn đóng chặt đó đã mở ra.
“Tôi cho em đi sao?”
Vài người quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang dựa vào cửa, đôi mắt lạnh lẽo của anh hơi ngước lên, rồi khóa chặt Tuyết Chi: “Qua đây.” Một âm thanh mặc dù rất nhẹ nhưng không dễ từ chối được.
Tuyết Chi đứng sững ra, không biết nên nghe lời anh, hay nghe theo chú cảnh sát.
Lúc này, trưởng ban bảo vệ vội bước lên giải thích: “Phó tổng, hai vị cảnh sát này chỉ là muốn mời cô Trương về hỗ trợ điều tra thôi.”
Tiêu Chí Khiêm không thèm nhìn ông ta, âm thanh vẫn lạnh như vậy: “Điều tra?” Anh cười mỉa, lạnh lùng nói: “Muốn dẫn người đi thì kêu cục trưởng Vương đích thân đến đây.”
Không còn kiên nhẫn đợi Tuyết Chi chủ động đi đến, anh sải bước đi đến, bắt tay cô kéo vào phòng làm việc, để lại một đám người đứng ngẩn ra.
Nghe thấy anh tùy ý nhắc đến cục trưởng Vương như vậy, hai người cảnh sát nhỏ giọng thương lượng rồi quyết định trở về báo cáo. Suy cho cùng, đối phương chính là con gái của thư ký thành ủy, không dễ chọc.
Trong phòng làm việc, đôi mắt phương khép hờ của Tuyết Chi vô tình để lộ ra vài nét câu dẫn, nhưng để ánh mắt đó nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ khiến cả người rùng mình.
Đối diện, Tiêu Chí Khiêm quay lưng với cô, thân thể hơi căng cứng giống như đang đè ném cảm xúc trong lòng.
Hồi lâu, hai người ai cũng không nói chuyện, cuối cùng thì Tuyết Chi khẽ cười một tiếng: “Phó tổng đại nhân, có thể ban ngồi không? Chân của em bị thương một chút, đứng quá lâu thật sự sẽ rất đau.”
Nghe vậy, cơ thể của Tiêu Chí Khiêm hơi run lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, che giấu hết đi những sự việc cảm xúc lại: “Cũng là vì anh ta?”
Đằng sau không có động tĩnh gì, lông mày của anh hơi cau lại, khi anh quay ra thì ai ngờ có cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo của anh, ôm rất chặt. Anh hơi kinh ngạc, không có di chuyển.
Má của Tuyết Chi áp vào lưng anh, lẩm bẩm: “Đồ ngốc, đau lòng vì em thì cứ nói thẳng, làm ra phải bày ra bộ mặt đó? Tiêu Chí Khiêm, như thế này không giống anh chút nào, em không thích.”
Ánh mắt bình tĩnh đang cố đè nén của Tiêu Chí Khiêm, chớp mắt như nổi bão, anh cười lạnh: “Một người phụ nữ dính mùi của người đàn ông khác, tôi tại sao phải đau lòng?”
Tuyết Kỳ khẽ thở dài, buông tay ra.
Đáy mắt của anh cuồng loạn, có cả sự lạc lõng.
Cô lúc đó đã bước đến trước mặt anh, nhìn anh, chỉ nhìn anh. Sau đó, dưới ánh nhìn của anh, cô nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi ra...
Đôi mắt của Tiêu Chí Khiêm bỗng nhiên trừng lớn, sự điên cuồng trong mắt càng tăng lên.
“Biết củ hành tây không? Được bao bọc bởi nhiều lớp, bóc đến cuối cùng, anh cho rằng nó không có tâm, nó khiến anh chảy nước mắt... Thế nhưng, cho dù là nước mắt, em cũng muốn để anh nhìn rõ, đó là thứ duy nhất em có thể cho anh.”
Trong sự kinh ngạc của anh, cô đã cởi sạch quần áo, trần chuồng đứng trước mặt anh, cô thuần khiết như một đứa trẻ sơ sinh, lại khuyên rũ như yêu tinh.
Trên gương mặt cô có mang theo chút xấu hổ nhưng cô không chùn bước, dũng cảm nhìn anh, chủ động nắm lấy hai tay của anh đặt lên ngực của mình, nói từng từ từng câu: “Không có mùi của bất kỳ ai, chỉ có anh.”
Làn da dưới lòng bàn tay thật mềm mại, căng bóng, còn mang theo độ nóng.
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm hạ xuống, hoàn toàn bị sốc, đứng ngây ngươi ra, bối rối, nghi hoặc...
Tuyết Chi bước đến, hay tay quay qua eo của anh, cơ thể có chút run rẩy, xấu hổ rúc vào trong ngực của anh: “Em mặc kệ, anh đã mở ra, nhìn rồi cũng sờ rồi, đừng mơ trả lại hàng!”
Tiêu Chí Khiêm đứng đó, khẽ nheo mắt, từ từ nhìn chằm chằm cô.
Tuyết Chi cũng híp mắt, lại ôm anh chặt hơn vài phần: “Đồ ngốc, anh chính là đồ ngốc! Không tin em!”
Sương mù trong mắt càng lúc càng tản ra, như lúc ban đầu.
Nhìn cô bằng ánh mắt trần trui, đôi môi của Tiêu Chí Khiêm hơi giật giật, yết hầu khẽ động.
Nhưng vào ngay lúc đó, có người rõ cửa, cánh cửa bị người ta đẩy ra: “Phó tổng, tôi sửa xong rồi...”
Tuyết Chi giật mình, co rúm trong ngực anh, Tiêu Chí Khiêm lập tức phản ứng lại, ôm chặt lấy cô, dùng cơ thể của mình che chắn cho cô, gầm lên: “Cút! Cút ra ngoài!”
Tiểu Tống bị dọa sợ cũng không kịp nhìn rõ ràng bên trong, chỉ nói một câu “xin lỗi phó tổng” rồi đóng cửa cái rầm lại.
“Sao thế?” Dương Châu Kiệt hiếu kỳ hỏi.
Mặt của Tiểu Tống đều trắng cả, miệng còn đang run, mặt khổ sở nói: “Tôi nào biết, phó tổng thật dữ, như muốn ăn thịt người vậy...”
Dương Châu Kiệt nghĩ nghĩ rồi mỉm cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tống, liếc mắt qua bên đó, thâm ý nói: “Cậu nha, đi vào cũng không biết chọn thời cơ.”
Trong phòng làm việc, Tuyết Chi thò đầu ra, chắc chắn Tiểu Tống đã đi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy anh chủ động ôm lấy mình, bàn tay lớn đó đặt lên tấm lưng trần trụi của cô khiến cô nở nụ cười tươi.
“Cậu ta đi rồi?” Cô cố ý hỏi.
Phải mất một lúc thì trên đầu mới truyền đến câu trả lời của anh: “Ừm.” Rất nhẹ nhàng, anh hình như bị cuốn vào một thế giới hỗn độn, không thể rút thân.
“Phù,” Tuyết Chi hơi rúm lại, xấu hổ không muốn rời ra, cô nói nhỏ bên tai của anh: “Chân của em rất đau...”
Ánh mắt của anh khá lúng túng, không đợi bí ẩn được phá vỡ, tâm tự của anh đều bị thu hút bởi câu nói của cô, ánh mắt hướng xuống đôi chân bị quân băng đã có chút rớm máu, anh lập tức ôm cô lên, sải bước đi về ghế sô pha.
Tuyết Chi kêu lên một tiếng, hai tay vội vàng che vị trí quan trọng lại, mặt đỏ như máu. Trong lòng sớm đã tức giận Tiêu Chí Khiêm mấy trăm lần, cô cũng hi sinh lớn như vậy rồi, anh nếu như còn không quan tâm cô nữa, cô nhất định bổ đầu anh ra xem bên trong có đậu phụ hay cặn bã!
Để cô lên sô pha, liếc qua thân thể trắng nõn của cô, hô hấp của Tiêu Chí Khiêm trở nên không tự nhiên, sau đó, quay người lại đem áo khoác của mình đắp lên người cô rồi nhả ra một câu: “Ở đây chờ.” Anh bèn đi ra ngoài.
Tuyết Chi nép mình trong ghế sô pha, nhẹ nhàng ngửi mùi của anh trên áo khoác thì mắt tối đi vài phần.
Quấn nó, thu người trong đó hình như xà vào vòng ôm ấp áp của anh vậy.
Mặc dù anh cái gì cũng không nói, nhưng cô biết, Tiêu Chí Khiêm của cô sẽ không vứt bỏ cô đâu.
Tiêu Chí Khiêm của cô, trở lại rồi.
Nhắm mắt lại, khóe môi nở ra một nụ cười an ủi...
Khi Tiêu Chí Khiêm cầm thuốc vội vàng trở lại, cô gái nhỏ trên sô pha vậy mà đã đắp áo khoác của anh mà ngủ mất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...