Tuyết Chi xông đến Bắc Minh Hạo như một kẻ điên, sức lực mạnh mẽ của cô khiến cho anh phải loạng choạng.
Cô siết chặt bàn tay của mình lại, đôi bờ má trên khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng lên, cả cơ thể cô thì không ngừng run lẩy bẩy, đôi mắt cô thì như bùng ra lửa, cô siết chặt anh lại rồi nói: “Trên đời này, Tiêu Chí Khiêm chính là người duy nhất mà tôi có thể vì anh ấy mà giết người đó. Bắc Minh Hạo, anh nghe cho rõ đây, nếu anh còn đụng đến anh ấy, tôi sẽ giết anh mà không cần tiếc bất kì giá nào, cho dù có phải ngồi tù cả đời, cho dù lúc đó không còn Trương Tuyết Chi nữa, tôi cũng sẽ giết anh.”
Sau đó cô quay người lại kéo cửa ra và biến mất trong tầm mắt của anh.
Bắc Minh Hạo chưa bao giờ bị một người phụ nữ làm cho sốc đến như thế này, anh không sợ lời cảnh báo của cô, nhưng anh cũng chắc chắn cô sẽ nói được làm được! Sự quyết đoán của cô ấy, sự đau lòng của cô ấy, sự hy sinh của cô ấy... tất cả đều vì Tiêu Chí Khiêm! Anh thật không hiểu, tên Tiêu Chí Khiêm đó rốt cuộc là có điểm nào tốt mà cô lại có thể cam tâm tình nguyện vậy chứ!
Nghĩ đến những gì vừa xảy ra trong tòa nhà đó, anh lại lạnh lùng nheo mắt lại.
Tên gia hỏa đó là một kẻ điên không hơn không kém, một tên mất trí tàn nhẫn! Tại sao, Trương Tuyết Chi lại thà chọn một kẻ mất trí còn hơn là đưa mắt nhìn anh một cái?
Đột nhiên người đàn ông vung tay hung hăng nện một cái lên trên tường.
Anh biết rõ cô chính là đối tượng mà mình cần phải trả giá trong kế hoạch phục thù của mình, nhưng anh lại không thể nào kiểm soát mong muốn có được cô! Anh càng chống cự, ham muốn của anh lại càng mạnh mẽ, hệt như một dòng chảy nhấn chìm anh.
Rốt cuộc anh nên làm gì mới được đây? Sau khi hủy hoại Tiêu Chí Khiêm, rồi...
Hủy hoại cô ấy sao?
Tuyết Chi bước ra khỏi thang máy, đôi mắt đỏ hoe của cô vẫn không ngừng tuôn nước mắt.
Cô ghét chính mình! Sao mà cô lại có thể đã từng làm hại một Tiêu Chí Khiêm như vậy chứ? So với đám cầm thú không có lương tâm kia thì cô cũng có tốt lành gì đâu? Đối với Tiêu Chí Khiêm mà nói, cô chính là kẻ đã giáng cho anh một nhát dao chí mạng cuối cùng!
“Trương Tuyết Chi?” Một thanh âm kinh ngạc vang lên, sau đó cô liền bị một người túm lấy.
Tuyết Chi xuyên qua những giọt nước mắt thì nhìn rõ người ở phía đối diện, một sự ghê tởm lập tức hiện lên trên lông mày của cô, cô cất giọng nói mang chút khàn khàn: “Đỗ Hân Dĩnh, tôi cảnh cáo cô, bây giờ đừng có mà chọc giận tôi.”
Đỗ Hân Dĩnh bực bội, khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ nhăn lại rồi hỏi: “Trương Tuyết Chi, sau cô lại xuất hiện ở đây?”
Trái tim của Tuyết Chi đã trở nên bất lực vì nỗi đau mà Tiêu Chí Khiêm phải chịu, nên cô không muốn phí thêm sức lực đối phó với người phụ nữ này nữa, thế là cô hung hăng hất tay cô ta ra rồi quay người lại đi ra ngoài.
“Trương Tuyết Chi, cô dừng lại cho tôi!” Đỗ Hân Dĩnh thẹn quá hóa giận, cô ta sải bước lớn đi tới chặn Tuyết Chi lại, đôi mắt cô ta bị mù quáng bởi sự ghen tuông sâu sắc, cô càng lảng tránh thì cô ta càng ghét: “Trương Tuyết Chi, cô đúng là tiện nhân! Một tên Tiêu Chí Khiêm vẫn chưa đủ sao? Sao cứ quấn lấy Hạo mãi thế?!”
Tuyết Chi nghiêng người định lướt qua cô ta, nhưng Đỗ Hân Dĩnh đang điên đầu thì sao lại có thể bỏ qua cô dễ vậy được? Cô ta lại chặn lấy đường của cô rồi trừng đôi mắt căm hận nhìn cô: “Hạo là của tôi! Cô đừng có mà câu dẫn anh ấy!”
Tuyết Chi đứng tại chỗ và không ngừng hít thở sâu, để đảm bảo rằng cô sẽ không làm ra bất kỳ hành vi cố ý làm tổn thương người khác nào, sau đó mới thu lại những giọt nước mắt rồi nở nụ cười thong dong nhìn cô ta: “Đỗ Hân Dĩnh, cô nghĩ cô có thể giữ người đàn ông đó mãi mãi được sao?”
Sắc mặt Đỗ Hân Dĩnh khẽ sững lại: “Cô, cô có ý gì?”
Tuyết Chi cười nửa miệng, cô cố ý đưa tay chỉnh sửa cổ áo của mình, rồi lại chải chuốc tóc bên tai của mình: “Có những chuyện, cô vẫn nên tự mình đi hỏi anh ta đi.” Vừa dứt lời cô liền hung hăng đẩy cô ta ra, sau đó mở cửa lớn của khu căn hộ ra rồi rời khỏi.
Đỗ Hân Dĩnh đứng bất động tại chỗ với khuôn mặt tái nhợt, Trương Tuyết Chi ám chỉ rõ ràng như vậy, làm sao cô không hiểu được chứ? Hơn nữa cô ta khóc lóc chạy ra ngoài với bộ dạng kích động như vậy...
Đỗ Hân Dĩnh chợt lắc lắc đầu thật mạnh, cô không muốn đi tin những chuyện đáng sợ đó đâu, nhưng mà cái cảm giác tự ti ăn sâu vào gốc rễ trong tim cô lại khiến cô không thể nào phán đoán một cách lý trí được, trong tiềm thức, cô từ lâu đã tin rằng Bắc Minh Hạo đã không thể chịu được sự quyến rũ của Trương Tuyết Chi rồi.
Cho dù nó chỉ là nhất thời đi nữa.
Tuyết Chi trở về nhà rồi bước vào phòng mà không nói một lời nào, sau đó cô ngã gục xuống dưới giường.
Tiêu Chí Khiêm....
Nghĩ đến anh, trái tim cô lại bắt đầu đau.
Tận mắt nhìn thấy đôi bàn tay nhuộm đầy máu của anh, tận tai nghe thấy Thạch nói những cỗ thi thể đó không được nguyên vẹn nữa...nhưng những thứ này còn không khiến cô sốc bằng những đau khổ mà anh đã phải trải qua lúc nhỏ.
Trong mắt mọi người thì Tiêu Chí Khiêm không khác gì một tên thần kinh cả, nhưng có ai đã thật sự đi vào thế giới cô đơn của anh ấy chưa? Có ai thật sự là đang quan tâm anh ấy không?
Trái tim cô lại nhói lên rồi, nó khiến cô ngạt thở.
Tuyết Chi lại ngồi dậy, cô phải đi gặp anh! Cho dù anh có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, anh im lặng hay anh tỉnh táo cũng được, cô phải đi gặp anh ấy! Để nói cho anh ấy biết, cho dù như thế nào đi nữa cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh, có chết cũng không rời!
Sau khi chào thím Đỗ, Tuyết Chi bắt taxi đến Tây Sơn.
Sau một ngày dài mệt mỏi, màn đêm đã buông xuống, trời chiều vô tận đang ôm lấy bạt ngàn những vì sao.
Tuyết Chi đến nhà Tiêu Chí Khiêm, thím Trương nhìn thấy cô thì vội vã nói: “Cô Trương, cậu chủ về rồi.
“Thím Trương, con muốn gặp Tiêu Chí Khiêm.”
“Được, tôi sẽ lên kêu cậu chủ, cô Trương à cô ngồi đây đợi lát nha.” Thím Trương rất nhiệt tình.
Ngồi trong phòng khách, Tuyết Chi đột nhiên trở nên lo lắng đến nỗi lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh, thái độ của Tiêu Chí Khiêm đối với cô bắt đầu khiến cô cảm thấy bất an.
Một lúc sau, thím Trương bước xuống từ cầu thang, sắc mặt trông có vẻ khó hiểu, bà bước tới rồi nói một cách áy náy: “Cô Trương à, cậu chủ đã nghỉ ngơi rồi.”
Đáy mắt Tuyết Chi chợt lóe lên một tia mất mát, nhưng cô vẫn nở một nụ cười cảm kích với thím Trương: “Con biết rồi, vậy con về trước đây.”
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Tuyết Chi, thím Trương chợt thì thầm trong lòng, cậu chủ thương cô ấy hệt như báu vật trong tim mình vậy, sao lại vô duyên vô cớ nghe thấy cô ấy đến mà lại không hỏi không han vậy chứ! Không lẽ... đôi tình nhân này đang cãi nhau sao?
Nghĩ về điều này, đáy lòng thím Trương lại cảm thấy nhẹ nhõm, người trẻ tuổi mà, yêu nhau và cãi nhau cũng là chuyện bình thường mà thôi. Lúc bà tiễn Tuyết Chi đi còn không quên an ủi cô: “Cô Trương à, cô đừng để bụng nha, ngày mai tôi sẽ kêu cậu chủ gọi điện cho cô.” Tuyết Chi nở một nụ cười miễn cưỡng: “Cảm ơn thím.”
“Cô Trương, trễ như vậy rồi hay để tôi kêu tài xế đưa cô về nha.”
“Không cần đâu, ở đây không khí rất tốt nên con muốn đi dạo một mình một lát.” Trong giây phút cô quay người lại thì nụ cười trên gương mặt cô liền dần dần biến mất, cô cúi thấp đầu rồi đi xuống núi.
Gió lạnh ban đêm đập vào người cô, làn gió xuyên qua quần áo khiến cô lạnh đến thấu xương.
Tuyết Chi siết chặt áo của mình, bây giờ là đầu tháng 11 rồi, cô trọng sinh đến kiếp này đã sắp được 1 tháng. Trong một tháng nay, toàn bộ tâm tư của cô dường như chỉ đặt vào Tiêu Chí Khiêm, không nói đến sự áy náy và trách nhiệm mà cô ở bên cạnh anh ấy dường như đã trở thành một thói quen rồi, nhưng hôm nay cô mới phát hiện, trước giờ cô luôn nghĩ là mình đang bảo vệ anh ấy nhưng trên thực tế, là cô lại càng ỷ lại vào anh ấy nhiều hơn.
Khi Tiêu Chí Khiêm nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt chở đầy sự lạnh lẽo và ghê tởm đó, cô cảm thấy như cả thế giới của mình sắp sụp đổ rồi, cô đã mất đi động lực khiến cô quay trở lại đây và mất đi niềm tin đã chống đỡ mình...
Tại sao anh ấy lại đột nhiên trở nên như thế chứ? Rốt cuộc là cô phải làm sao thì mới tìm lại được Tiêu Chí Khiêm của trước đây đây?
Dọc theo con đường cao tốc không người, cô đã đến chân núi, lúc này, có một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ dừng lại trước mặt cô, cánh cửa mở ra và sau đó Thạch bước xuống cúi đầu với cô: “Cô Trương, để tôi đưa cô về.”
Nhìn thấy anh, Tuyết Chi liền không từ chối. Sau khi lên xe, Thạch liền khởi động xe và lái trên đường cao tốc.
Cả hai đều giữ im lặng, Tuyết Chi vốn muốn hỏi anh về chuyện của Tiêu Chí Khiêm nhưng lời vừa ra đến cửa miệng thì lại không biết nên nói gì trước nữa. Lúc này cô mới phát hiện, những điều cô biết về Tiêu Chí Khiêm lại ít ỏi đến mức đáng thương, những chuyện ít ỏi mà cô biết về anh ấy đều là nghe được từ miệng của người khác.
Một lúc lâu sau đó, cô tựa đầu vào lưng ghế rồi khẽ giọng hỏi: “Anh ấy không muốn gặp tôi.”
Thạch liếc mắt nhìn qua cô, anh trầm mặc một lát rồi mới mở miệng: “Trong ngôi nhà đó tôi đã phát hiện một thứ.”
Tuyết Chi lập tức nhướn mày: “Thứ gì?”
Thạch không trả lời mà chỉ nói: “Tôi nghĩ cậu Tiêu đã bị kích thích rất dữ dội trong căn nhà đó, mục đích của đối phương rất rõ ràng và hắn cũng biết rất rõ về cậu chủ, thứ nhất là bày biện căn nhà cho giống với căn phòng ở bệnh viên tâm thần khi trước rồi tìm ai đó để tái hiện lại cảnh tượng đó, đó chính là quá khứ mà cậu Tiêu không muốn đối mặt nhất, chuyện đó giống như là đang rạch sâu thêm vết thương lòng của cậu ấy vậy. Sau đó lại lấy thứ mà cậu ấy để ý nhất để đả kích cậu ấy, nhằm triệt để tiêu hủy ý chí của cậu Tiêu!”
Đôi môi của Tuyết Chi mím chặt lại.
Bắc Minh Hạo, rốt cuộc anh hận Tiêu Chí Khiêm đến mức nào mà có thể ra tay tàn độc đến như vậy chứ!
Thạch tiếp tục nói: “Tuy nhiên, cá nhân tôi lại cảm thấy đây không hẳn là một điều không tốt."
Tuyết Chi sững người, nhìn anh: “Tại sao?”
“Trạng thái tinh thần của cậu Tiêu luôn là mối lo ngại lớn nhất đối với chúng tôi, đầu óc của cậu ấy như được đặt một quả bom hẹn giờ vào vậy, cũng không biết khi nào thì sẽ phát nổ, mà đoạn quá khứ đó chính là điều cấm kỵ của cậu ấy, chúng tôi không có ai dám nhắc đến cả. Tuy nhiên, không ép cậu ấy đối mặt thì sao mà chữa lành được vết thương đó chứ?”
Thạch nhàn nhạt nói: “Vì vậy, cho dù ý định của hắn có là gì đi nữa thì hắn cũng đúng là đã đánh bừa mà trúng, hắn đã làm chuyện mà chúng tôi luôn muốn làm, tuy thủ đoạn có hơi tàn nhẫn nhưng đối với cậu Tiêu mà nói, cậu ấy cần phải có một liều thuốc mạnh.” Nói đến đây, ngữ khí của anh ta lại lạnh xuống vài phần: “Có điều, chúng tôi cũng tuyệt đối không tha cho tên khốn kia đâu.”
Cũng không khó để nghe ra được ý trong lời nói của Thạch, bọn họ cũng đã biết là do ai làm rồi.
Tuyết Chi cẩn thận suy nghĩ đến lời nói của Thạch, nếu như cô không đi tìm Bắc Minh Hạo thì chỉ e là cô đã không thể hiểu sâu sắc như vậy rồi.
Như Thạch đã nói, Tiêu Chí Khiêm không thể cứ giam mình mãi như vậy được, hậu quả của việc kìm nén lâu dài có lẽ sẽ còn đáng sợ hơn uy lực của một trái bom hẹn giờ nữa.
Cô chậm rãi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Thạch liếc nhìn cô một lần nữa: “Phản ứng hiện tại của cậu Tiêu cũng có thể được coi là ý thức tự bảo vệ mình sau khi bị kích thích quá nặng, giống như là khi người nào đó phải đối mặt với nguy hiểm, họ sẽ theo bản năng tìm kiếm một vũ khí để phòng vệ vậy, còn cậu Tiêu chỉ là đang dùng một loại tính cách lãnh khốc khác để ngụy trang thôi, cậu Tiêu trong bộ dạng đó có thể là một bản thân trong phiên bản tàn bạo khác mà cậu ấy đang che giấu.”
Tuyết Chi nheo mắt rồi dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe.
Một bản thân khác mà anh ấy đang giấu...
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, Tiêu Chí Khiêm sẽ trở thành một Tiêu Chí Khiêm xa lạ.
“Cô Trương.” Không biết Thạch đã lái đến khu nhà của cô từ khi nào nữa, anh nghiêng đầu qua nhìn cô: “Cho dù cậu ấy có biến thành bộ dạng nào đi nữa, thì đối với chúng tôi mà nói cậu ấy vẫn mãi là cậu Tiêu.”
Tuyết Chi ngước mắt lên, cô có thể nghe hiểu hàm ý trong câu nói của anh, cô nhìn chằm chằm vào anh một cái rồi khẽ cong đôi môi trắng bệch của mình lên: “Đối với tôi cũng vậy.”
Tiêu Chí Khiêm, chỉ có một Tiêu Chí Khiêm ở trên thế giới này mà thôi, dù có chuyện gì xảy ra, anh ấy vẫn là Tiêu Chí Khiêm.
Và tất cả những gì cô phải làm là tiếp tục bảo vệ anh, cho dù cô có phải đau lòng, phải bị thương đi nữa, thì đó cũng là vì cô đã nợ anh.
….….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...