Thật lâu sau, Dương Chiến mới cười nói: “Là Mộ Dung đó à, cháu với Tưởng Cầm ở cùng một chỗ?” Một câu hỏi rất tùy tiện, giống như là người lớn lo lắng, thái độ rất ôn hòa.
Mộ Dung Hoành Nghị không quan tâm mà nói: “Đúng vậy đó, vất vả lắm mới có thể theo đuổi cô ấy trở lại, cô ấy ngốc biết bao nhiêu, rất dễ dàng bị người khác hãm hại, đương nhiên là phải trông chừng cô ấy hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì cháu mới có thể yên tâm được.”
Dương Chiến cười thành tiếng: “Cháu thật sự cưng chiều cô ta quá.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng lông mày: “Sư phụ của cháu cũng nói như vậy.”
“Vậy được rồi, thế thì ông sẽ không quấy rầy hai đứa nữa.
À đúng rồi, có rảnh rỗi thì trở lại thăm Vịnh Hy một chút đi, nói như thế nào thì hai đứa cũng đã từng tốt như vậy.” Hơi dừng lại, Dương Chiến nói: “Tình huống của con bé không phải là rất tốt, ông sợ là con bé lại làm ra chuyện cực đoan gì đó, hoặc là làm bị thương chính mình, cho nên đã đưa con bé đến bệnh viện rồi.”
“Cháu sẽ đi.”
“Thay ông nói với cô Tưởng là ông có gọi điện thoại tới.”
Nói xong, Dương Chiến chậm rãi đặt điện thoại xuống, trên mặt vẫn có vẻ như không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng mà khí thế không giận lại có uy lại tăng lên chứ không giảm.
Vẫn chưa có người nào có thể trêu chọc Dương Chiến.
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị cũng lập tức biến mất, anh quay đầu lại, đôi mắt đang híp bị sự tức giận bao trùm.
Tưởng Cầm thức dậy rất trễ, cô nằm ở trên giường, trong đầu rối bời, đột nhiên cô nhớ đến lời hẹn với Dương Chiến, cô ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, nhanh chóng bước xuống giường.
Lúc cô đẩy cửa phòng ra nhìn thấy người đang ngồi ở bên ngoài, cô lập tức run lên.
Mộ Dung Hoành Nghị...
Có rất nhiều hình ảnh vào tối ngày hôm qua không hề có điềm báo mà tiến vào trong đầu của cô.
Cô oán, cô hận, cùng với sự lưu luyến không thể bỏ nhau của cả hai...
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở trước bàn, ở trên bàn có đặt cái điện thoại di động của cô, biểu cảm trông có vẻ lạnh nhạt.
Tưởng Cầm ý thức được cái gì đó, cô bước qua cầm lấy điện thoại di động của mình.
“Ông Dương kêu tôi thông báo với em rằng ông ta có gọi điện thoại tới.” Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi lên tiếng.
Động tác của Tưởng Cầm dừng lại, nhưng mà rất nhanh cô cất điện thoại đi: “Tôi biết rồi.”
“Sao vậy? Không có ý định gọi lại cho ông ta à?” Câu hỏi của anh mang theo sự tức giận kiềm chế.
Cô biết là chắc chắn anh đã đoán được mọi chuyện rồi, cô rót cho mình một ly nước, sau đó ngồi đối diện anh, cầm cái ly nóng hổi, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Sự im lặng của cô đã hơi chọc giận anh.
Mộ Dung Hoành Nghị giận quá hóa cười, gật đầu nói: “Được lắm, biết trèo cao rồi.” Anh nghiêng người ra phía trước, khuỷu tay chống đỡ ở trên bàn, hất cầm lên không nhanh không chậm mà hỏi: “Nào, nói cho tôi nghe một chút xem ông ta nói điều kiện gì với em?”
Tưởng Cầm ngước mắt lên: “Ông ta kêu tôi rời đi không cần phải lo lắng, không cần phải lo lắng tôi sẽ liên lụy đến người nhà của mình.”
Biểu cảm của Mộ Dung Hoành Nghị thay đổi dữ dội, cuối cùng hai tay chống ở trên bàn, đứng dậy cười lạnh nói với cô: “Tưởng Cầm, đúng là em không hiểu rõ tôi rồi!”
Sự âm trầm của Mộ Dung Hoành Nghị còn mang theo vẻ thất vọng nhàn nhạt, Tưởng Cầm cắn môi cúi đầu xuống không nói lời nào.
Cô cũng không biết rằng mình làm như vậy sẽ tổn thương anh biết bao nhiêu, mà nếu không phải là anh thì cô chắc chắn sẽ không bị ép đến bước đường này.
Anh đi vòng qua cái bàn, bước từng bước một đi đến trước mặt cô, hai tay thuận theo đôi vai của cô chậm rãi tìm lấy cái cổ của cô, chậm rãi bước ra, cúi đầu xuống tiến gần đến bên tai cô, lên tiếng nói: “Thật sự rất muốn bóp chết em cho rồi, tránh cho việc em có suy nghĩ muốn rời khỏi tôi...” Đứng thẳng người dậy, giọng nói của anh lạnh hơn rất nhiều: “Xem ra là tôi phải cột em ở bên cạnh tôi mới được.”
Tưởng Cầm cau mày: “Anh không thể...”
“Tôi có thể!” Anh gằn từng câu từng chữ: “Hơn nữa tôi còn có thể làm ra chuyện người khác không thể chấp nhận được nữa là.”
Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào anh, tức giận nói: “Đây chính là lý do mà tại sao tôi muốn rời khỏi anh!”
“Ồ, có đúng vậy không? Vậy thì xin lỗi, tôi để hi vọng của em thất bại rồi, bởi vì...” Anh đi đến gần cô, lần này không có sự lạnh lẽo nữa mà là ý vì thâm trường: “Em và tôi đã xác định không thể tách ra.”
Anh nói chắc chắn như vậy cũng làm cho Tưởng Cầm sinh ra tâm lý phản nghịch, cô cố ý nói: “Anh dựa vào cái gì mà nhận định như vậy?”
“Chỉ dựa vào...” Ngón tay của anh chạm vào vị trí nơi trái tim của cô, chuẩn xác không sai lệch: “Nơi này có tôi.”
Tưởng Cầm hoàn toàn chấn động, bị anh chỉ ra tâm ý không thể che giấu một chút nào, cô cuốn quýt muốn chết đi được, muốn phản bác lại vài câu nhưng mà dường như anh đã biết từ lâu rồi, ngón tay đặt trên môi của cô: “Tưởng Cầm, tôi hỏi em một câu hỏi.”
Lòng của cô hoảng loạn, bề ngoài còn giả vờ rất bình tĩnh: “Cái gì?”
“Em nói xem tôi nên hận chết em mới đúng, nhưng mà tại sao tôi lại cứ luôn níu kéo em không buông, thậm chí còn chờ mong em sinh ra con của tôi?”
“...”
Tưởng Cầm đột nhiên không biết nói gì hết.
ngôn tình tổng tài
Anh cười: “Đoán đúng đáp án thì đổi lại em hỏi tôi một câu hỏi, công bằng thôi.”
Mặc dù là như vậy nhưng mà cô vẫn không lên tiếng, ở trong lòng của cô hỗn loạn cực kỳ.
Nếu như...
cô nghĩ là nếu như chuyện này thật sự phát triển theo hướng chờ mong của cô, vậy thì cô và anh sẽ có một tương lai yên ổn chứ?
Không có Nhiễm Hiểu Tinh, không có Tưởng Mạc Hoài, không có tất cả những chuyện của ba năm trước kia...
chỉ có cô và anh.
Anh chậm rãi mò mẫm đi về phía phòng bếp: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”
Bởi vì không quen với hoàn cảnh cho nên anh lập tức đụng phải cái ghế, phát ra tiếng vang thật lớn kéo Tưởng Cầm từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.
Cô âm thầm thở dài một tiếng, đứng dậy bước qua: “Để tôi làm cho.”
Đi vào trong phòng bếp, cũng may là trong tủ lạnh có trứng gà.
Cô đang đánh trứng, bỗng nhiên eo lại bị người ta nhẹ nhàng kéo đi, cô run lên nhưng mà vẫn không dừng lại động tác ở trong tay.
Thân hình cao lớn của Mộ Dung Hoành Nghị dựa tới, ôm cô vào trong ngực, đầu thì đặt ở trên vai của cô, thì thào nói: “Em nói xem, em đáng ghét như thế, tại sao tôi vẫn cứ giống như con nít mà ở bên cạnh của em?”
Cô không nói.
Anh bật cười: “Tối ngày hôm qua nói tới chuyện hoang đường nhiều lắm, cho nên ngày hôm nay lời nói mới có thể ít đi?”
“Chuyện hoang đường?” Lúc này Tưởng Cầm bỗng có phản ứng, lập tức lắc đầu: “Tôi không nói chuyện hoang đường.”
“Em chắc chắn à?”
Rõ ràng là rất chắc chắn, nhưng mà sau khi anh hỏi như vậy cô lại không xác định được.
Thật lâu sau, cô mới hỏi: “Tôi đã nói cái gì?”
Anh cười thành tiếng, thuận thế xoa lên tay của cô, cùng cô đánh trứng: “Em nói là...
thật ra em căn bản cũng không muốn rời khỏi tôi, em muốn ở cùng một chỗ với tôi, mãi mãi không tách ra...”
“Gạt người!” Tưởng Cầm lập tức phản bác lại anh: “Mới không có như vậy đâu, tôi không thể nào nói như vậy được!”
“Vậy thì...
em thật sự nghĩ như vậy có đúng không?”
Anh giống như là một con hồ ly dùng trăm phương nghìn kế để moi lời trong lòng của cô ra, Tưởng Cầm oán hận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tránh thoát khỏi lồng ngực anh.
Sau đó vô cảm đổ trứng vào trong nồi, Mộ Dung Hoành Nghị liền đứng ở bên cạnh, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
Cô quay người lại bỏ trứng lên trên đĩa, lơ đãng nhìn anh một cái, lại bị tư thế buông thỏng tầm mắt của anh hấp dẫn.
Lông mày hơi nhíu lại, dường như là đang bị trói buộc trong suy nghĩ, miệng nhếch lên một độ cong trông rất là đẹp trai, cứ như thế không có điềm báo trước mà hấp dẫn ánh mắt của cô.
Cảm nhận được mình thất thần, Tưởng Cầm bực bội nhưng mà may mắn là không bị anh phát hiện.
Yên tĩnh ăn sáng xong, anh nói: “Đến công ty với tôi.”
“Không muốn.” Quả quyết từ chối: “Tôi có chuyện cần phải làm.”
Anh cười nhạo một tiếng: “Chuyện của em là đi tìm Dương Chiến xin giúp đỡ, đây chính là chuyện của em?”
Tưởng Cầm muốn nói cái gì khác, lại hơi buồn bực xoay mặt đi chỗ khác.
Anh híp mắt lại hỏi: “Sao vậy, không có gì giải thích với tôi à?”
“Anh muốn nghe cái gì?”
Anh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, coi như tôi không hỏi gì.”
Nhìn ra được anh không vui, nhưng mà trong lòng của Tưởng Cầm đang rất hỗn loạn, cô không muốn phải giải thích cái gì với anh.
Lúc này có người gõ cửa, Tưởng Cầm bước ra mở cửa, nhìn thấy là Cao Dương.
Anh ta mang theo một bộ đồ tây, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc, quần áo của anh đây.”
Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu nói: “Tôi đi tắm trước.” Nhớ đến cái gì đó, lại dặn dò: “Quan sát người phụ nữ này cho tôi thật cẩn thận.”
Cao Dương thấy tình cảnh này lại vui mừng cười cười, xem ra là mối quan hệ của hai người đã có chỗ hòa hoãn rồi.
Tưởng Cầm trừng anh: “Tôi không phải là phạm nhân của anh!”
Quay đầu qua, anh cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em chính là.”
Mộ Dung Hoành Nghị quay người lại mò mẫm đi vài bước, sau đó lại bỗng quay người, mang theo mấy phần cứng nhắc mà hỏi: “Phòng tắm ở đâu?”
Tưởng Cầm nhìn anh chằm chằm, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Muốn không thèm nhìn anh nhưng mà khi nhìn anh rõ ràng là một người đàn ông cường thế không chịu được, giờ phút này ở trong mắt của cô lại cảm thấy anh có chút bất lực, bất đắc dĩ đi qua nắm lấy tay của anh: “Đi theo tôi.”
Cô suy nghĩ có lẽ bởi vì mắt của anh không nhìn thấy cho nên mới có thể thông cảm.
Cầm lấy tay của cô mềm mềm, có chút mát mẻ, lúc cô quay người, anh híp mắt lại cười, nắm chặt tay của cô hơn.
“Tối ngày hôm qua em không có tắm, nếu không thì chúng ta tắm cùng nhau đi.”
Gương mặt của Tưởng Cầm đỏ bừng, xấu hổ quay đầu lại nhìn Cao Dương một chút, mặt lại càng đỏ hơn, cắn răng nói: “Không cần anh quan tâm đâu, một lát nữa tôi tự tắm.”
Mộ Dung Hoành Nghị kiên trì nói: “Tắm cùng nhau luôn đi, tiết kiệm nước.”
“Khụ khụ...” Cao Dương ở sau lưng ho nhẹ hai tiếng, sau đó giả vờ như là không nhìn thấy cái gì, quay người đứng ở cửa.
Tưởng Cầm vội vàng đẩy anh ra, đi vào trong phòng tắm trước: “Ở đây không thể so sánh với nhà của anh được, diện tích rất nhỏ, anh phải chú ý một chút, đừng để bị trượt chân...”
Nghe thấy cô dặn dò, Mộ Dung Hoành Nghị kìm lòng không được mà cười một tiếng.
Đã bao lâu rồi không được một người đặt ở trong lòng như thế này? Anh đã sắp quên đi, nhưng mà chỉ cần có cô ở bên cạnh thì anh lại yên tâm không nói thành lời.
Cuối cùng cho dù Tưởng Cầm có phản đối như thế nào cũng bị Mộ Dung Hoành Nghị ép buộc cột ở bên người, sau đó mang đến công ty.
Nếu biết Dương Chiến đã liên lạc Tưởng Cầm, cho dù như thế nào anh cũng không để cho ông ta có cơ hội tiếp xúc với cô, bởi vì anh biết rõ Dương Chiến là một người không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua, nếu không thì ông ta cũng sẽ không kêu mưa gọi gió ở Long Thành nhiều năm như vậy.
Trở lại Tưởng thị, Tưởng Cầm lại có hơi mất tự nhiên, ánh mắt của mọi người xung quanh dán chặt vào cô và Mộ Dung Hoành Nghị, ít nhiều gì cũng có chút mập mờ.
Cô không thể ngăn cản được mọi lời chỉ trích, lại không muốn cõng cái danh người thứ ba, dù sao thì cô cũng đã vì loại xúc động này mà trả giá quá lớn, bây giờ cô trở thành bên thứ ba châm chọc biết bao nhiêu.
“Em vào phòng nghỉ ngơi đợi tôi đi.” Mộ Dung Hoành Nghị dặn dò, lúc gần đi lại bổ sung thêm: “Nếu như tôi trở về không nhìn thấy em thì tôi sẽ lập tức đến cục cảnh sát báo án, nếu như em muốn làm lớn chuyện thì em cứ việc đi thử xem.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...