Trên thực tế, ngay cả bản thân Mộ Dung Hoành Nghị cũng sắp không rõ ràng lắm, anh là đang trả thù cô, hay là đang trừng phạt chính mình.
Sau khi Cao Dương nghe xong, cũng không hỏi lại gì.
Hai người kia, tổn thương lẫn nhau quá sâu, đều vô cùng cẩn cẩn thận thận.
Có một chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ bị kinh hãi liều mạng sải cánh bay đi rất xa.
Chỉ khi nào tách ra mới phát hiện được, nhưng thật ra lại không ai rời khỏi ai được.
Đi vào công ty, Mộ Dung Hoành Nghị trực tiếp tắm rửa trong phòng nghỉ ở công ty, thay một bộ đồ mới, sau đó tiếp tục làm việc.
Ít nhất, Cao Dương ở trên mặt anh không tìm ra được chút khác thường nào.
Không, anh chỉ là càng khắc khe mà thôi.
Cả buổi trưa, may đen phủ kín tầng 29, bởi vì chút sơ suất nhỏ trong công việc, rất nhiều cấp cao đều bị ăn mắng.
Làm trợ lý giám đốc càng quan trọng hơn bình thường, Cao Dương không thể không đứng trong phòng làm liệc, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị ném từng tập tài liệu đi ra.
Cho đến lúc nghỉ trưa, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơm trưa là chị Ngọc đưa đến, Mộ Dung Hoành Nghị không đói, trực tiếp quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Cao Dương không dám đi xa, đành đến nhà ăn cho nhân viên.
Lúc này, đã qua giờ cao điểm ăn trưa, anh ta chọn một góc vắng vẻ, vừa mới ngồi xuống, một người ngồi đối diện, Nhìn thấy đối phương, anh ta nhíu mày: "Cô Vưu."
Vưu Thiên Ái nhìn anh ta, lập tức kiềm chế nhớ lại hình ảnh đêm đó, lễ phép nói: "Quần áo của tôi không cần phải trả cho tôi nữa, có thể trực tiếp vứt đi."
Anh ta cười, ôn nhuận như như ngọc: "Giặt rất sạch, cũng đã tiêu độc, cô có thể yên tâm mặc, vứt đi đúng là đáng tiếc."
Gò má Vưu Thiên Ái đỏ lên: "Đã là đồ của tôi, tôi có quyền quyết định."
Anh ta nhún vai: "Đương nhiên."
"Được rồi, vứt đi." Vưu Thiên Ái nói xong lời muốn nói, đứng dậy muốn đi, vẫn không quên cảm ơn anh ta: "Cảm ơn."
"Xin chờ một chút." Cao Dương gọi cô ta lại, nhìn qua cô ta, giống như có chút u buồn.
Vưu Thiên Ái hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Anh ta chậm rãi gật đầu, làm một dấu mời về chỗ ngồi đối diện.
Vưu Thiên Ái không tiện từ chối, lại ngồi xuống: "Chuyện gì?"
"Cô và cô Tưởng là bạn tốt sao?"
Sắc mặt Vưu Thiên Ái lập tức lạnh đi, không cần suy nghĩ đã phủ nhận: "Không phải."
Cao Dương khẽ cười, nội tình bên trong, không ai rõ hơn anh ta nữa.
"Bởi vì một người đàn ông, cô đành bỏ qua tình bạn giữa hai người?"
Nghe thế, Vưu Thiên Ái đột nhiên chấn động, sắc mặt càng khó coi, cô ta vọt đứng lên, căm túc nhìn anh ta: "Anh lại biết cái gì? Chuyện này liên quan gì đến anh!"
Cao Dương ngước mắt, ánh mắt thanh tịnh không mất đi cơ trí, anh ta nói: "Bạch Thương Long và tổng giám đốc là anh em, bởi vì Nhiễm Hiểu Tình chết đi, anh ta cũng hận Tưởng Cầm.
Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, cô đã bị bọn họ lợi dụng, lợi dụng đến làm tổn thương cô ấy."
Vưu Thiên Ái nhìn vào ánh mắt của anh ta, lộ ra vẻ khó tin: "Anh đang nói cái gì?"
"Tôi đang nói rất rõ ràng." Thái độ Cao Dương bình đạm, nhẹ nhàng nói: "Ngay lúc cô cho rằng cô bị tổn thương, Tưởng Cầm đang chịu nhiều đau khổ hơn, kể cả bây giờ cũng giống như vậy."
Vưu Thiên Ái há hốc mồm, lại không đáp lại một chữ.
Bạch Thương Long...Bất kể cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến! Một người đàn ông ôn nhu như vậy, cô đã từng cho rằng, anh ta sẽ là chốn trở về của cô, bởi vì hiếm khi cô gặp một người làm cô động lòng như vậy.
Kết quả anh ta lại vì Tưởng Cầm, bố trí cục diện lớn như vậy.
Một người đàn ông thật đáng sợ.
Vưu Thiên Ái lúc này, sau khi trải qua đả kích, sớm đã không còn là cô gái nhỏ đơn thuần mù quáng kia nữa.
Sau khi hết khiếp sợ, cô ta bình tĩnh lại, ngồi đó, không nói một lời.
Cao Dương nhìn cô ta, không đi quấy rầy cô ta, yên lặng ăn cơm.
Đợi anh ta ăn xong, Vưu Thiên Ái lên tiếng: "Tại sao phải nói cho tôi biết những chuyện này? Nói thế nào anh cũng là người của tổng giám đốc mà."
Cao Dương lấy giấy ăn lau khóe miệng của mình, mỉm cười: "Chính là vì tôi là người của anh ấy, cho nên tôi mới không đành lòng nhìn hình ảnh bọn họ tra tấn lẫn nhau.
Tổng giám đốc nghĩ hết các để tổn thương Tưởng Cầm, đồng thời, anh ấy cũng không tốt hơn chút nào."
Vưu Thiên Ái buông ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Sau đó thì sao? Anh kỳ vọng tôi làm cái gì?"
"Cô ấy là bạn của cô." Cao Dương từng câu từng chữ nói.
Vưu Thiên Ái quay mặt đi: "Đã từng."
Điểm này, cô trước giờ không phủ nhận.
Cao Dương liếc cô một cái thật sâu, đứng lên: "Đã như vậy, vậy thì xin lỗi, hôm nay nói hơi nhiều chút, cô có thể xem như không nghe thấy gì."
Bưng phần ăn lên, anh ta xoay người rời đi.
Đi vài bước, anh ta lại dừng lại, quay đầu nhìn cô ta mỉm cười: "A đúng rồi, quên nói cho cô biết, có thể là cô sắp làm dì rồi.
Đương nhiên, nếu như cô có xem cô ấy là chị em."
Vưu Thiên Ái ngẩn người: "Có ý gì?"
"Ha Ha, Tưởng Cầm mang thai."
Cô ta lắp bắp kinh hãi, lại bắt đầu nghĩ, Tưởng Cầm đến cùng là vì sao mà ép mình đến hoàn cảnh như vậy.
Lại ngước mắt nhìn thì Cao Dương đã đi ra ngoài.
Cô ta nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh ta, lại chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật lâu không rời đi.
Buổi chiều, lại là một buổi chiều khó khăn.
Mộ Dung Hoành Nghị đã phủ nhận liên tiếp hai kế hoạch, hơn nữa còn mắng quản lý hạng mục đầu đầy máu chó.
Nhìn thấy hai người cúi gằm mặt từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, Cao Dương thở dài, cũng trách bọn họ không có tranh thủ thời gian.
Đẩy cửa đi vào, khói mù trong văn phòng không tiêu tán đi, cùng với mùi thuốc lá.
Gạt tàn trên bàn làm việc đã chất đầy đầu thuốc lá, Mộ Dung Hoành Nghị bực bội ngồi trên ghế, ngón giữa cầm điếu thuốc, trên bàn rối một nùi.
Cao Dương đi qua, thu dọn bàn làm việc sạch sẽ, sau đó đứng bên cạnh, nói: "Cô Tưởng..."
"Không được nhắc đến cô ấy."
Anh lạnh nhạt mở miệng, muốn dập tắt thuốc lá lại quên mất vị trí, trực tiếp dí xuống mặt bàn, Cao Dương bất đắc dĩ, lại đi dọn dẹp sạch sẽ, chậm rãi nói: "Tôi là muốn nhắc nhở tổng giám đốc, cô Tưởng nên đi khám thai rồi."
Mộ Dung Hoành Nghị khẽ giật mình, lông mày nhíu chặt, lại thả lỏng ra.
Lại đốt thêm một điếu thuốc, hút mấy hơi, anh mới lên tiếng: "Phải tìm bác sĩ tốt nhất."
Cao Dương nở nụ cười: "Vâng."
Đến gần lúc tan làm, nghiêm túc tắt máy tính, vừa phải rời đi, trưởng bộ phận Tiêu vội vàng đi vào: "Nghiêm Túc à, cậu muộn chút rồi về."
Nghiêm túc nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Họp bộ phận, liên quan đến sản phẩm mới mùa đông." Bộ trưởng Tiêu vừa nói xong, lại tuyên bố với mọi người: "Là tổng giám đốc tự mình chủ trì, ai cũng không thể vắng mặt."
Sau khi Nghiêm Túc nghe xong, không nhanh không chậm đeo túi lên: "Tôi không thể tham gia được."
"Vì sao?!" Trưởng bộ phận Tiêu quả thật không thể tin tưởng, tổng giám đốc chủ trì cuộc họp bộ phận, điều này thể hiện anh coi trọng phòng thiết kế! Làm người đứng đầu như Nghiêm Túc, không có lý gì không tham gia!"
"Nghiêm Túc, cậu hãy nghe tôi nói, đêm nay dù có thể nào cậu cũng phải tham gia! Cho dù có là chuyện lớn như bầu trời sụp đổ, cũng phải hoãn nó lại!"
"Thật có lỗi, không thể nào hoãn được."
Nghiêm Túc ngay cả một chút ý định thương lượng cũng không có, trưởng bộ phận có cầu thế nào, cũng đẩy cửa ra ngoài.
Trưởng bộ phận Tiêu tức đến mức giậm chân: "Đây là thái độ gì chứ?! Đều là tại tôi, bình thường làm hư anh ta rồi!"
Chị Lâm thấy thế, đúng lúc bước lên, ôn nhu nói: "Nghiêm Túc quả thật quá không được! Trưởng bộ phận à, thiết kế chính như anh ta, còn không bằng sớm hạ xuống đi! Tránh dạy hư các đồng nghiệp khác!"
Trưởng bộ phận Tiêu quay đầu liếc cô ta một cái, tức giận nói: "Người đứng đầu có thể hạ được sao? Có thời gian đứng ở đây nói luyên thuyên, không bằng đi vẽ nhiều hơn hai bản thiết kế!"
Chị Lâm đụng trúng mũi dùi, mất mặt quay lại chỗ ngồi.
Trưởng bộ phận Tiêu vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Thiên Ái cũng mang túi đi ra ngoài, ông ta trừng to mắt: "Thiên Ái, cô muốn đi đâu?"
"Thật xin lỗi, trưởng bộ phận, tôi tối nay còn có việc."
"Cô lại có chuyện gì?!" Giọng điệu của trưởng bộ phận Tiêu cũng thay đổi.
"Tâm trạng không tốt, tôi cần một nơi yên tĩnh." Vưu Thiên Ái mặt không biểu tình nói, lập tức đẩy cửa rời đi.
Trưởng bộ phận Tiêu hoàn toàn giật mình, Vưu Thiên Ái này trước kia là một cô gái nhu thuận đến mức nào chứ! Bây giờ mọi chuyện đều tùy tâm sở dục, giống như là biến thành một người khác!
Trưởng bộ phận Tiêu nổi giận lôi đình: "Được! Một hai người đều không để tôi vào mắt có đúng không! Xử phạt! Ghi lỗi nặng! Tôi xem sau này mấy người có còn dám nữa không!!"
Trong văn phòng, Cao Dương đã cúp điện thoại, quay đầu nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, nói: "Nghiêm Túc vắng họp."
Ánh mắt Mộ Dung Hoành Nghị nguy hiểm híp lại, khóe miệng ẩn nhẫn lạnh lùng.
"Hủy cuộc họp." Anh hạ lệnh.
"Vâng."
Cao Dương lại lập tức gọi điện thoại: "Trưởng bộ phận Tiêu..."
Một bên khác, vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị căng thẳng, lại có chút đứng ngồi không yên.
Tưởng Cầm đang ở chỗ Đàm Tô, mặc dù đã ép mình tập trung tinh thần, nhưng vẫn liên tiếp phạm lỗi.
Mặt Đàm Tô đen lại, nói: "Mấy hôm nay, con đừng đến nữa."
"Sư phụ, con..."
Đàm Tô đưa tay ngăn cô lại, nghiêm mặt nói: "Xử lý chuyện của con cho tốt rồi đến, ta không muốn lãng phí thời gian dạy một người không yên lòng."
Tưởng Cầm cúi đầu xuống: "Sư phụ, thật xin lỗi."
Nhìn cô, Đàm Tô lại thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, dùng tư thái của một người lớn nói: "Tiểu Cầm, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Tưởng Cẩm không hiểu ngẩng đầu nhìn ông, Đàm Tô chậm rãi nói: "Ta đã nói với con, tên nhóc kia lớn lên trong một hoàn cảnh phức tạp, con chờ mong cậu ta có biểu hiện gì tốt sao? Lựa chọn cùng một chỗ ở cậu ta, con nhất định phải chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, chuyện không tốt, lúc nào cũng có thể xảy ra! Nếu như không thể nào thừa nhận, lúc trước phải cách thật xa! Đừng để cho cậu ta xúc phạm đến con, cũng đừng đi trêu chọc cậu ta!"
Tưởng Cầm cười khổ: "Con chỉ là đánh giá cao chính mình."
"Ai, quan hệ giữa con và cậu ta, không phải nói tháo là tháo được.
Cho dù cậu ta làm gì với con, ít nhất ta nhìn thấy cậu ta đang cố gắng." Đàm Tô nghiêng đầu nhìn nhìn cô, lại thu hồi tầm mắt, giọng điều sâu sa nói: "Hận một người, có thể hận đến mức dùng mọi thứ để hận như cậu ta, cũng đúng là hiếm có khó tìm."
Tâm Tưởng Cầm loạn cào cào trong lòng, im lặng.
Lúc này, có người gõ cửa, Đàm Tô ra mở cửa.
"Nghiêm Túc à."
"Ông Đàm." Nghiêm Túc chào hỏi qua, sau đó đi vào nói: "Tôi đến đón Tiểu Cầm."
Đàm Tô gật gật đầu, sau khi về phòng nhìn Tưởng Cầm: "Tiểu Cầm à, thử công bằng một chút.
Lúc con đau khổ, cậu ta cũng không sống vui vẻ hơn chút nào."
Phất phất tay, những chuyện khác ông không nhiều lời.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...