Đèn trong phòng khách là màu cam nhạt hơi trầm, nhìn thoáng qua khá là ấm áp.
Nghiêm Túc ngồi đó, cầm bút phác thảo trên bản vẽ.
Trên bàn đặt một ly cà phê còn bốc khói nghi ngút.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh ngẩng đầu lên, cặp mắt kính đen anh đang đeo khiến anh bớt đi chút lạnh lùng thường ngày.
Anh gỡ mắt kính xuống: “Sao còn chưa ngủ?"
Cô lắc đầu: "Ngủ không được."
"Có lẽ là vì mới đổi chỗ mới thôi."Anh bình thản nói, không vạch trần gì.
Tưởng Cầm đi tới, cô nhìn lướt qua bản vẽ của anh: “Đây là thiết kế mới?"
"Chỉ vẽ chơi thôi."Nói xong, đưa bản vẽ qua cho cô.
Tưởng Cầm ngồi xuống đối diện: "Hào phóng để tôi xem như vậy? Không sợ tôi chép sao?"
Nghiêm Túc đứng dậy, rót ly nước trái cây cho cô, nghĩ một hồi, lại đun nóng rồi mới đưa cô: “Quán quân của cuộc thi thiết kế lần đầu tiên, sao lấy bức vẽ nguệch ngoạc của tôi chứ."
Tưởng Cầm bật cười: "Đừng trêu tôi, tôi chỉ là gặp may thôi."
Anh nhướng mày, nói đều đều: "Vậy sao những người khác không có vận may này? Thiết kế là cần trời cho, không phải cố gắng là có thể có.
Cùng lẽ đó, rất nhiều chuyện trên đời cũng vậy, kết quả của cố gắng mù quáng sẽ chỉ khiến bản thân thất vọng."
Tưởng Cầm nhìn anh, thở dài một tiếng: "Tôi khiến anh không có lòng tin tới vậy?"
Nghiêm Túc lắc đầu: "Chuyện này không liên quan gì tới lòng tin, biết mà vẫn cố làm, không phù hợp dùng cho quan hệ của cô và anh ta."
Tưởng Cầm híp mắt, ghé vào bàn, ngón tay cào nhẹ lên trên mặt bàn: "Nhưng… Tôi không thể làm khác được…"
Ánh mắt Nghiêm Túc căng thẳng, rồi lập tức nhìn xuống, im lặng hồi lâu, anh nói: "Vậy tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội."
Tưởng Cầm kinh ngạc, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.
Nghiêm Túc nhìn lên, nhìn cô chăm chú, giọng nặng nề: "Tôi cho phép cô để anh ta làm tổn thương thêm một lần, sau đó, tôi sẽ buộc cô vào bên cạnh mình, dù là ai, tôi cũng sẽ không giao cô cho người đó!"
Lời nói như lời thề kia của anh, dọa Tưởng Cầm sợ hết hồn.
Cô ngồi bên kia, hồi lâu vẫn chưa trả lời.
Chuyện này, Nghiêm Túc cũng không ép cô, anh biết mình hơi nóng vội, nhưng sự thật đã khiến anh không thể tiếp tục im lặng quan sát.
Anh kéo dài càng lâu, cô lại càng bị thương, cho nên, thà là dọa cô, còn tốt hơn để cái mà anh đợi được lại là một trái tim tan vỡ đau buồn.
Anh đứng lên, cười với cô: "Khuya rồi, ngủ đi."
Anh xoay người đi lên lầu.
Phòng khách liền yên lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân.
…
Trời sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Lúc Cao Dương đẩy cửa vào, lại thấy anh cả đêm không ngủ, ngồi trên ghế, vẻ mặt tái nhợt nhưng lại hung ác nham hiểm.
"Có tin của cô ấy không?"Anh bình tĩnh hỏi.
Cao Dương do dự trả lời: "Những chỗ có thể tìm cũng đã tìm hết, nhưng vẫn chưa tìm thấy cô Tưởng."
"Tôi biết rồi."
Giọng anh cực kỳ bình tĩnh.
Cao Dương cau mày, do dự nói: "Tổng giám đốc, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cô Tưởng sao lại đột ngột bỏ đi như vậy?"
Anh thản nhiên nói: "Cao Dương, cậu có thể về rồi."
“…Vâng"
Cao Dương đẩy cửa đi ra ngoài, chị Ngọc đi vào: "Cậu chủ, cậu ăn một chút gì đi."
Anh lắc đầu, chị Ngọc khuyên: "Cô Tưởng chỉ là tâm trạng không tốt nên mới đi ra ngoài một khoảng thời gian thôi, cô ấy sẽ về mà."
Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu, cô sẽ…về sao?
"Giờ là mấy giờ rồi?"Anh hỏi.
"Bảy giờ."
Anh đột nhiên đứng dậy: “Tôi phải đi ra ngoài."
Cao Dương đang đứng gọi điện thoại ở ngoài cửa, thấy chị Ngọc đỡ anh đi ra, vội hỏi: "Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu?"
"Đi chỗ thầy Đàm."
"Được, tôi đưa anh đi."
Ngồi trên xe, tay Mộ Dung Hoành Nghị nắm chặt lấy tay vịnh, sợ sau khi buông ra thì sẽ để lộ sự khẩn trương của anh.
Tới chỗ ở của Đàm Tô, anh lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ mười."
Mộ Dung Hoành Nghị từ từ nhắm mắt lại: “Chờ ở đây."
Cao Dương biết, mỗi ngày vào lúc tám giờ Tưởng Cầm sẽ đến đây học với thầy Đàm Tô, cho nên, ở đây ôm cây đợi thỏ, cũng là một cách.
"Tổng giám đốc, tôi đi mua đồ ăn sáng."
Anh ta đẩy cửa đi ra ngoài, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở ghế phụ lái, tay vẫn nắm chặt tay vịnh.
Tới lúc này, anh vẫn không muốn để lộ cảm xúc, anh nói với chính mình, anh phải bình tĩnh, không thể mất khống chế!
Cao Dương vội trở lại, đưa bánh mì và sữa trong tay qua: "Tổng giám đốc, sao cũng phải ăn một miếng."
Anh lắc đầu, không để ý tới, vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
Cao Dương không có cách gì, chỉ có thể chờ với anh.
Anh không ngừng hỏi giờ, sợ sẽ bỏ qua cái gì.
Gần tám giờ, cuối cùng đối diện cũng có một chiếc xe chạy tới, từ từ dừng lại ở ven đường.
Nghiêm Túc nhìn thoáng qua chiếc xe đối diện, tắt máy xe, quay đầu nói: "Cô không cần liều mạng như vậy, tôi nghĩ thầy Đàm không hà khắc với cô vậy đâu."
Tưởng Cầm cười với anh: "Không làm gì thì còn tệ hơn."Nói xong, cô mở cửa xuống xe, vừa nhìn, thì đã không thể dời mắt đi.
Cao Dương đỡ Mộ Dung Hoành Nghị xuống xe, đi về phía cô.
Tưởng Cầm nhíu mày, đứng yên tại chỗ.
Nghiêm Túc vẫn luôn nhìn cô, chỉ cần cô có vẻ hơi từ chối, anh sẽ đưa cô mang đi, không để cô phải đối diện.
Đáng tiếc, cô không có.
Mộ Dung Hoành Nghị đi tới trước mặt cô, Cao Dương nói: "Cô Tưởng, hai người từ từ nói chuyện, có gì thì gọi tôi."Anh ta lui ra, để hai người ở với nhau.
Lúc đi ngang qua xe của Nghiêm Túc cũng nhìn vào bên trong một cái.
Mộ Dung Hoành Nghị và Tưởng Cầm đứng ở ven đường, không ai mở lời trước.
Tưởng Cầm nhìn lên, nhìn mấy cọng râu mới mọc trên cằm anh, rồi lại từ từ nhìn lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh, cô nói: "Nghe được mấy lời anh nói, quấy rầy bước trả thù của anh, là lỗi của tôi."
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu, muốn kiềm cơn giận trong lòng, nhưng khi gặp cô, thật là khó để …
Anh vươn tay, muốn bắt lấy cô nhưng Tưởng Cầm lập tức né ra, khiến anh vồ hụt.
Anh không rút tay về, mà ngượng ngùng để tay lơ lửng ở giữa khoảng không.
"Về sau… đừng gặp nữa."Cô gian nan nói.
Thật ra cô muốn để mình nhìn qua hào phóng dứt khoát chút, ít nhất, ở trước mặt anh là vậy.
Nhưng, kết quả của sự đè nén chỉ là đau lòng.
Tay Mộ Dung Hoành Nghị dần thả xuống: “Nếu anh từ chối thì sao?"
"Không phải do anh."Tưởng Cầm kiên định nói: "Anh muốn làm gì, tôi không quan tâm.
Tất nhiên, bằng thủ đoạn bình thường của anh, tôi trốn không thoát, nhưng anh đừng quên, nếu tôi xảy chuyện, anh cũng mất đi niềm vui duy nhất trên đời."
Mộ Dung Hoành Nghị run rẩy, cười trào phúng: "Em cảm thấy tôi sẽ hại em sao?"
"Tôi không biết."Cô thành thật lắc đầu, cũng lo lắng câu trả lời này sẽ tổn thương anh thế nào.
Bỗng Mộ Dung Hoành Nghị nở nụ cười: "Tưởng Cầm, em trở nên thông minh rồi."
Nhìn anh, cô chậm rãi nhắm mắt lại, tự giễu cười: "Bị đùa giỡn nhiều lần như vậy, sao không thông minh lên được?"
Anh nói đúng, Tưởng Cầm, cô thật ngốc, ngốc tới không có thuốc chữa.
Anh hận cô như vậy, hận không thể giết cô, cô còn chờ mong cái gì?
Kết quả này, cô đáng đời!
Nụ cười trên môi anh vẫn vậy, nói đều đều: "Vốn dĩ còn có chút hứng thú diễn tiếp với em, bây giờ không diễn nữa thật mất hứng mà."Thái độ của anh dần lạnh nhạt đi, như người xa lạ: "Nhưng không có nghĩa là, tôi sẽ buông tay như vậy!"
Anh tiến lên một bước, nắm cổ áo cô, xém chút thì nhấc cả cô lên.
Bộ dạng vừa thô lỗ vừa tuyệt tình, khiến Nghiêm Túc xiết chặt tay, nhưng anh không làm gì, bởi vì anh biết, nếu muốn Tưởng Cầm hết hy vọng, vậy phải để cô thấy dáng vẻ tuyệt tình đến cùng của Mộ Dung Hoành Nghị.
Cao Dương sửng sốt, không dám tin mà nhìn hai người trước mặt, Tổng giám đốc đây là làm sao vậy? Anh vất vả lắm mới tìm được cô Tưởng, vì sao không thể nói chuyện đàng hoàng đâu?
Tưởng Cầm kiểm soát hô hấp, hai tay cầm lấy tay anh, cắn răng nói: "Buông tay!"
Mộ Dung Hoành Nghị không buông ra, mà ngược lại còn nhấc cô lên.
Hai chân Tưởng Cầm rời khỏi mặt đất, cổ áo siết vào cổ, hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Hai má cô đỏ bừng, có lẽ là dáng vẻ tuyệt tình lạnh lùng của anh khiến cô rơi nước mắt.
Cô cắn răng, gằn từng tiếng: "Mộ Dung Hoành Nghị… Anh muốn tự tay giết con của mình sao?"
Mặt Mộ Dung Hoành Nghị vẫn lạnh lùng như cũ, từ từ thả cô xuống.
Anh xoay người nói: "Cho tới khi tôi chưa ghét em, tôi không cho phép người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh em." Lúc nói, anh nghiêng đầu nhìn về hướng chiếc xe dừng ở gần đó.
Nghiêm Túc ngồi trong xe, ánh mắt cũng nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị lạnh lẽo cực kỳ.
Cao Dương vội chạy tới, đỡ lấy Mộ Dung Hoành Nghị, vừa muốn nói gì, lại đột nhiên khựng lại.
Mộ Dung Hoành Nghị nắm chặt tay anh ta, tay anh run rẩy, ngực phập phồng, ra mệnh: "Đi."
Nét mặt Cao Dương phức tạp đỡ anh lên xe, sau đó liếc mắt nhìn Tưởng Cầm đang đứng ven đường một cái, bất đắc dĩ khởi động xe.
Tưởng Cầm cắn chặt môi, không để mình khóc thành tiếng.
Lúc này, có người bước tới gần cô, ôm cô vào lòng, tay đặt sau đầu cô, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại có chút đau lòng không dễ nhận ra.
"Khóc ở đây đi, không ai thấy đâu."
Nhưng cô vẫn cứng đầu lắc đầu, chẳng sợ cắn nát môi, cũng không chịu lộ ra tiếng nào.
Nghiêm Túc nhìn cô một cái, những lời trách móc sắp nói ra, lại bị anh nghẹn trở lại, nhìn xuống dưới, anh nói: "Đi thôi, tôi đưa cô vào."
Đi vào chỗ ở của Đàm Tô, ông ta đã đợi lâu rồi, muốn nhắc nhở vào câu, nhưng thấy mặt ửng hồng vì khóc của Tưởng Cầm ông sững lại.
Nhìn người đi sau cô, ông ta tò mò hỏi: " Nghiêm Túc, hôm nay sao là cậu đưa Tưởng Nhuế tới a? Mộ Dung Hoành Nghị đâu?"
Nghiêm Túc không có trả lời, chỉ nói: "Buổi tối tôi lại đến đón cô ấy."
Nhìn anh rời đi, Đàm Tô quay đầu ngờ vực nhìn Tưởng Cầm: "Cầm này, các ngươi…"
Tưởng Cầm vội ngắt lời ông ta, cố gượng cười: "Thầy, chúng ta bắt đầu đi."
Nhìn cô, Đàm Tô không hỏi nữa, gật đầu: "Ừ."
Trên đường về, Cao Dương chạy rất chậm, thỉnh thoảng nhìn người không nói một lời bên cạnh.
Cuối cùng, anh ta không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc, sao anh lại làm vậy với cô Tưởng? Có gì hiểu lầm, nói rõ là được rồi a!"
Mộ Dung Hoành Nghị cười, cười rất tự giễu: "Cô ấy sẽ tin lời giải thích của tôi?"
Giải thích cũng sẽ chỉ bị xem như một cách trả thù khác mà thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...