"Tổng giám đốc, tôi đã thuê hai y tá riêng..."
Cao Dương đẩy cửa bước vào, thấy cảnh trong phòng thì xấu hổ, nhanh chóng đi ra ngoài: "Về chuyện thuê người...
Để tôi xem xét lại lần nữa."
Tưởng Cầm đỏ mặt, cô vội rút tay ra, thẹn thùng ho vài tiếng: "Để tôi làm cho."
Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào giường, nhẹ nhàng nói: "Cô đi về đi, người Cao Dương thuê sẽ ở lại phòng bệnh chăm sóc cho tôi."
Cô cũng chỉ mới khỏe lại, hơn nữa cô còn đang mang thai, so với bản thân mình thì anh càng lo cho cô hơn.
Cô lắc đầu, cô mặc kệ anh có thấy hay không, cô vừa nhặt những miếng thủy tinh trên đất vừa nói: "Có người nhà chăm sóc vẫn tốt hơn người ngoài."
Anh ta giật mình, nghe cô nói hai chữ người nhà, anh thật sự không biết nên trả lời cô như thế nào, lòng anh rối bời bởi những cảm xúc.
Anh nhìn về phía cô, anh không thấy biểu cảm của cô nhưng trong đầu anh đã mường tượng ra tất cả.
Mường tượng như vậy so với nhìn bằng mắt còn chân thật hơn rất nhiều lần.
Tưởng Cầm dọn xong thì ngồi dậy, nhưng cô chưa kịp đứng vững thì thấy hơi choáng váng.
Cô chộp lấy cái bàn bên cạnh thì mới đứng vững được, cùng lúc đó bụng cô cũng kêu lên, bây giờ cô mới nhớ ra, cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì hết, do đó mới bị tuột huyết áp.
Mộ Dung Hoành Nghị cũng nghe thấy tiêng bụng cô kêu lên, anh cau mày, lớn tiếng gọi: "Cao Dương."
Cao Dương lập tức mở cửa đi vào: "Tôi ở đây."
Tưởng Cầm chớp chớp mắt nhìn Cao Dương, bị cô nhìn như vậy Cao Dương thấy rất ngượng ngùng: "Tôi sợ tổng giám đốc có gì cần sai bảo nên vẫn luôn đứng ở ngoài cửa chờ."
Mộ Dung Hoành Nghị ra lệnh: "Cậu mang cô ấy đi ăn gì đó đi."
"Vâng..."
"Không cần đâu." Tưởng Cầm không đồng ý: "Để anh ở đây một mình, tôi không yên tâm."
Mộ Dung Hoành Nghị không sao cả nói: "Chỉ là hai mắt của tôi nhìn không thấy mà thôi, tôi không vô dụng đến mức cô phải lo lắng như vậy đâu."
Tưởng Cầm thở dài: "Tính tình anh đáng ghét như vậy, ai biết anh có gây thù với ai không? Lỡ đâu người ta nhân lúc này làm khó dễ anh thì sao?.
"Tính tình tôi đáng ghét?" Mộ Dung Hoành Nghị trừng cô: "Không phải ai cũng như cô, suốt ngày chỉ biết chọc điên tôi."
"Đó là vì anh một mực làm theo ý mình."
"Hừ, nói như cô ngoan lắm vậy! Tôi kêu cô về sao cô không về đi chứ?"
"Mộ Dung Hoành Nghị, anh đừng có không nói lý như vậy, tôi thật sự lo lắng cho anh!"
"Tôi không cần..."
"Không cần tôi lo lắng cho anh sao?"
Tưởng Cầm nói ra thay anh, cô nhíu mày, hơi tức giận nói: "Có lo lắng hay không là chuyện của tôi, còn nhận hay không mới là do của anh quyết định."
Dứt lời, cô quay người bỏ đi.
"Tưởng Cầm! Cô có ý gì đó? Đây là cách mà cô chăm sóc người bệnh sao? Này...
Cô quay lại đây cho tôi..."
Trước tình cảnh này, Cao Dương chỉ biết vừa xem vừa nhịn cười, thấy tổng giám đốc vẫn còn bực mình, anh ta ho nhẹ vài tiếng, nói: "Tổng giám đốc, cô ấy đã đi rồi."
Mộ Dung Hoành Nghị liếc anh một cái, giận cá chém thớt hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ tôi nghe không ra cô ấy đã đi rồi sao?"
Thấy tổng giám đốc sắp nổi giận đến nơi, Cao Dương sợ mình là người phải hứng chịu nên vội vàng nói: "Tất nhiên là anh nghe ra rồi." Sau đó cậu ta đuổi theo Tưởng Cầm, không quên gọi y tế đến chăm sóc cho Mộ Dung Hoành Nghị.
Tưởng Cầm thật sự ăn không vô nhưng cô vẫn cố ép bản thân ăn nhiều một chút.
Trên đường quay về phòng, Lưu Bình gọi điện thoại cho cô, cô kể cho bà những chuyện ở đây, nghĩ ngợi một lúc, cô nói: "Mẹ ơi, mẹ nấu một ít canh đem đến đây nha."
Cúp điện thoại, Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã tối đen như mực nhưng cũng vì vậy mà có thể nhìn rõ mặt trăng và những ngôi sao trên đó.
Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nó vang lên liên hồi giống như nếu cô không nghe máy thì nó sẽ kêu mãi như thế.
Cô nhìn màn hình điện thoại, là Bạch Thương Long gọi đến, cô nghe máy.
"Alo, Tưởng Cầm.
Nghe nói hôm nay em xuất viện? Sao đến giờ vẫn chưa về nhà?" Cô vừa nghe máy thì anh ta đã hỏi tới tấp.
Tưởng Cầm im lặng một lúc lâu, Bạch Thương Long thấy có chút kì lạ nên hỏi cô: "Lại có chuyện gì sao?"
"Mộ Dung Hoành Nghị xảy ra tai nạn xe." Nghĩ đến quan hệ giữa hai người họ, Tưởng Cầm trực tiếp nói ra.
Bạch Thương Long hoảng hồn, lắp bắp hỏi cô: "Cậu ta bây giờ ở đâu?"
Hỏi xong, anh ta nói thêm: "Tôi lập tức đến đó."
Tưởng Cầm cất điện thoại đi, cô trở lại phòng bệnh của anh, lúc này mấy cô y tá đang bưng chén thức ăn, bối rối đứng ở một bên: "Anh Mộ Dung, anh làm ơn nghe lời ăn một chút đi mà."
"Làm sao vậy?" Cô bước tới xem có chuyện gì, vừa nhìn những món ăn trên bàn thì cô đã hiểu, cô nhận lấy chén: "Các cô để tôi làm cho."
Mộ Dung Hoành Nghị xụ mặt, khó chịu nói: "Đưa cho tôi đôi đũa, tôi có thể tự ăn không cần người khác đúc."
"Anh đã là người bệnh thì nên giống với người bệnh chút đi, hơn nữa cũng không có ai cười anh." Cô nói rồi đưa muỗng đến miệng anh: "Mở miệng ra nào."
"Tưởng Cầm..."
Nhân lúc anh nói chuyện, Tưởng Cầm nhanh nhẹn đúc cho anh.
"Cô...
quá đáng!"
Mộ Dung Hoành Nghị chật vật mà nuốt thức ăn, anh muốn nổi giận những nghĩ đến cô, anh chỉ có thể nhịn, mặt cứ hầm hầm.
"Tôi thật sự không hiểu, anh sao lại không tự nhiên như vậy chứ? Ai mà không có lúc bị bệnh yếu đuối chứ, sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ."
"Tôi không có..."
Tưởng Cầm lại nhanh chóng đúc thêm cho anh một muỗng.
Mộ Dung Hoành Nghị tức muốn chết, anh trừng cô, người phụ này ở lại nhất định là muốn anh không yên ổn mà.
Cao Dương đứng một bên nhịn cười, đến lúc này người duy nhất dám chọc giận tổng giám đốc chỉ có có mình Tưởng Cầm.
Lúc này, Mộ Dung Hoành Nghị đã rút kinh nghiệm, mặc kệ Tưởng Cầm có nói gì thì anh cũng không trả lời.
Tưởng Cầm nhìn anh, đặt chén xuống bàn: "Được thôi, hai chúng ta nói chuyện đi."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng nhướng mày, cười cợt giống như đang nói, cô không đủ tư cách để đàm phán với tôi.
"Nếu anh đã không muốn ăn như vậy thì tôi sẽ cùng anh nhịn ăn.
Anh ăn bao nhiêu thì tôi ăn bấy nhiêu, nếu tôi ăn ít thì bé Mộ Dung trong bụng cũng sẽ như vậy." Anh không hài lòng chút nào, cô cười nói tiếp: "Anh là người làm ăn, tính toán giỏi hơn tôi cho nên anh quyết định đi."
Thấy Tưởng Cầm bình tĩnh đưa ra điều kiện, Cao Dương khâm phục cô vô cùng.
Mộ Dung Hoành Nghị tức giận nhưng chẳng làm gì được cô, anh nghiến răng nghiến lợi: "Bưng cơm đến cho tôi."
Cô cười tươi, bưng chén đến, từng muỗng từng muỗng đúc cho anh ăn.
Mộ Dung Hoành Nghị chán ghét nói: "Tôi không thích ăn ớt chuông."
"Không được kén ăn."
Thật hết nói nổi mà: "..."
Cao Dương mỉm cười, anh ra hiệu cho cô y tá, hai người rón rén ra khỏi phòng.
Bạch Thương Long chạy vội đến bệnh viện, anh ta dừng lại trước cửa phòng bệnh.
Thấy hai người trong phòng trông rất ngọt ngào, anh ta ngạc nhiên đứng đờ người ra.
Anh ta nhìn Tưởng Cầm đang ngồi nghiêng chỉ thấy nửa bên mặt, cô có vẻ rất yên bình, xinh đẹp, cô cười nhẹ, gương mặt thanh khiết, ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Dung Hoành Nghị đang ngồi đối diện.
Bạch Thương Long thấy rõ, lúc ở bên cạnh Mộ Dung Hoành Nghị, cô rất thoải mái, không hề gượng gạo như bình thường, càng không có giống như là oán hận ai đó.
Nhận ra điều này, anh ta hoảng hốt, anh ta thật sự không có cách nào chịu được việc này.
Tất cả những chuyện này đều trái ngược với những gì anh ta tưởng tượng, đầu óc anh ta không thể nghĩ ra điều gì.
"'Cậu Bạch."
Cao Dương bước tới bên cạnh anh ta, cậu ta biết rõ quan hệ giữa bBạch Thương Long và Mộ Dung Hoành Nghị nên lễ phép chào hỏi: "Cậu đã tới rồi."
Bạch Thương Long cắn răng kiềm chế những cảm xúc trong lòng, quay đầu hỏi: "Hoành Nghị thế nào rồi?"
Sau khi nắm được tình trạng, Bạch Thương Long nhăn mặt: "Đã liên hệ với bác sĩ ngoài nước chưa?"
Cao Dương chỉ im lặng, Bạch Thương Long khó hiểu nhìn cậu: "Có chuyện gì?"
"Là tổng giám đốc không chịu."
Bạch Thương Long ngạc nhiên hỏi: "Sao lại vậy?"
Cao Dương không trả lời, cậu ta nhìn vào trong phòng.
Bạch Thương Long nhìn theo vào, có lẽ anh ta đã hiểu được vài chuyện.
Anh ta đẩy cửa đi vào, Tưởng Cầm quay đầu lại nhìn, gật đầu nhẹ một cái.
Nghe tiếng mở cửa, Mộ Dung Hoành Nghị ngẩng mặt lên: "Là ai tới vậy?"
"Là tôi." Bạch Thương Long bước tới, Tưởng Cầm đứng dậy nhường chỗ cho anh ta.
Mộ Dung Hoành Nghị nghe tiếng của Bạch Thương Long, nhưng anh không kiềm được nhìn về hướng Tưởng Cầm.
Chỉ tiếc là trước mắt anh chỉ là bóng tối.
"Tôi ra ngoài đây, hai người tự nhiên nói chuyện đi." Tưởng Cầm nói.
Sau khi cô rời đi, Bạch Thương Long mở lời trước: "Cô ấy biết hết rồi."
Mộ Dung Hoành Nghị căng thẳng, vì câu nói đó mà bầu không khí giữa hai người lắng xuống.
Bạch Thương Long nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, rồi liếc thoáng qua chân trái của anh: "Không sao đó chứ?"
"Không sao hết." Mộ Dung Hoành Nghị vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Hai người im lặng một hồi, rồi Bạch Thương Long mới hỏi: "Sao cậu lại không chữa cho mắt sáng lại."
Có lẽ, những suy nghĩ trong lòng của Mộ Dung Hoành Nghị thì ngoài bản thân anh ra sẽ không ai khác biết được cả.
Mộ Dung Hoành Nghị cực kì điềm tĩnh, chậm rãi trả lời: "Kết qua dù sao cũng chỉ có một mà thôi, cần gì phải để bản thân hy vọng rồi thất vọng kia chứ."
Bạch Thương Long quan sát biểu cảm của anh, hỏi lại lần nữa: "Thật sự chỉ là do vậy thôi sao?"
Mộ Dung Hoành Nghị chỉ cười: "Vậy cậu nghĩ còn lí do gì nữa?"
"Hoành Nghị, cậu đừng quên, hai chúng ta lớn lên cũng nhau, không ai có thể hiểu rõ cậu hơn tôi."
Mộ Dung Hoành Nghị hời hợt: "Vậy rồi sao chứ?"
Hiểu rõ thì sao chứ, có gì thay đổi sao.
Kết cục luôn không đi theo dự đoán của mọi người, nó rất mơ hồ, do đó cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Bạch Thương Long vô cùng nghiêm túc, kinh ngạc hỏi lại: "Cậu không phải rất hận cô ấy sao?"
"Đúng là rất hận." Mộ Dung Hoành Nghị không hề phủ nhận điều này: "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy."
"Vậy tại sao cậu lại yêu cô ấy chứ?" Bạch Thương Long không hề vòng vo, anh ta trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Ai cũng có thể yêu cô ấy, nhưng cậu thì không được à? Hoành Nghị, cậu biết mà tình yêu của cậu sẽ chỉ khiến cô ấy đau khổ mà thôi! Mà cậu cũng sẽ như vậy đó."
Tình cảm là do hai người không ngừng vun đắp.
Họ đã được định sẵn là không thể ở bên nhau.
Mộ Dung Hoành Nghị không hề phản bác lại những lại anh ta nói.
Bạch Thương Long cảm thấy từ sau khi mất đi thị lực, Mộ Dung Hoành Nghị trầm tĩnh hơn rất nhiều không xốc nổi như trước.
Cũng có thể là do có cô ở bên cạnh.
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi, hai mắt không có tiêu cự nhưng vẫn có sức hút: "Nếu như làm cũng dễ như nói thì tốt rồi."
Anh nói tiếp: "Người hiểu nhất về việc này không phải cậu sao."
Nghe anh nói như vậy, Bạch Thương Long chán chường nhắm mắt lại, gục đầu xuống: "Nếu như vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ không quá thuận lợi đâu nha?"
Lời anh ta nói mới châm chọc làm sao.
Mộ Dung Hoành Nghị cũng nhắm mắt lại dựa vào đầu giường: "Tôi chán ghét tất cả những gì không nắm bắt được, không ngờ, bây giờ bản thân lại trở thành một nhân tố không đoán trước được."
Bạch Thương Long cúi mặt, cảm giác này, anh ta cũng đang trải qua đây.
Nhưng mà, kết cục so với họ nghĩ còn phức tạp, kế hoạch có thể không thuận lợi nhưng họ cũng đã trở thành một phần trong đó muốn thoát ra rất khó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...