Người ở trong xe nhìn thấy là anh thì nhanh chóng dẫm chân phanh lại, nhưng mà lại cứng đờ.
Nhìn thấy cơ thể của anh bị xe đâm vào tung lên, Tưởng Cầm mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo anh, thẳng cho đến khi anh rơi xuống mặt đất...
Trong cổ họng bị nghẹn đến khó chịu, cô há miệng ra muốn gọi cái gì đó, nhưng lại phát hiện mình không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Hoành Nghị!"
Hét lên một tiếng, sau đó Dương Vịnh Hy chật vật bước ra từ trong xe, lão đảo nghiêng ngã chạy đến quỳ trên mặt đất, bổ nhào lên trên người của anh: “Hoành Nghị... anh đừng làm em sợ mà... Hoành Nghị, anh tỉnh lại đi.”
Mộ Dung Hoành Nghị giống như là đang ngủ, không hề nhúc nhích.
“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi?” Dương Vịnh Hy hoảng loạn đến nỗi không biết làm sao, cả người đều đang run lẩy bẩy.
Bởi vì nơi xảy ra tai nạn ở cửa bệnh viện, cán cứu thương rất nhanh liền được đưa đến, nhân viên y tế cẩn thận nâng Mộ Dung Hoành Nghị lên đẩy vào trong bệnh viện.
Từ đầu đến cuối Tưởng Cầm giống như là một người ngoài cuộc, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, cô mới giật mình lại, trên mặt đã sớm bị nước mắt làm ướt đẫm.
Không lâu sau, Dương Vịnh Hy bị cảnh sát dẫn đi ra ngoài, cảm xúc của cô ta trông cực kỳ không ổn định, vẻ mặt cũng là hốt hoảng. Nhưng mà trong một giây nhìn thấy Tưởng Cầm thì đôi mắt trợn tròn lên, hất cảnh sát hai bên ra rồi liền nhào tới.
“Đều là bởi vì cô, con yêu tinh hại người này.”
Cổ của cô bị cô ta bóp chặt lấy, móng tay của cô ta đều đâm vào trong thịt, sắc mặt của Tưởng Cầm bắt đầu đỏ bừng, lại không phản kháng, tựa như lúc nãy nhìn thấy người ở trong xe là cô ta, cô vẫn không tránh đi.
Cô nghĩ nếu như được giải thoát đơn giản như vậy thì cũng tốt thôi, dùng cách này để rời khỏi, đối với cô mà nói là báo ứng, cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà bất ngờ là trên đời này, người không nên cứu cô nhất lại ngăn cản ở trước mặt của cô.
Dương Vịnh Hy nói đúng, quả thật cô chính là yêu tinh hại người.
Cảnh sát đi đến gần ngăn cản Dương Vịnh Hy lại, nhét cô ta vào trong xe cảnh sát, thẳng cho đến khi rời đi, âm thanh bén nhọn của cô ta vẫn còn đang gào thét: “Nếu như anh ấy có việc gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Mà lúc này Cao Dương nhận được tin tức thì vội vàng chạy đến, nhìn thấy Tưởng Cầm đứng ở cửa, anh ta lập tức bước xuống xe: “Cô Tưởng."
Tưởng Cầm quay đầu chậm nữa nhịp, thấy anh ta và Đàm Tô bước xuống xe.
Đàm Tô bước lên phía trước, thở dài một hơi, không nói gì cả, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô thì liền rời đi.
Cao Dương đi được vài bước, nhớ đến cái gì đó lại quay trở lại, đối mặt với Tưởng Cầm, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ là nếu như tổng giám đốc tỉnh lại thì người đầu tiên muốn nhìn thấy chắc có lẽ là cô Tưởng."
Giống như là không chờ mong có được câu trả lời của cô, anh ta nói xong thì liền vội vàng đi vào.
Đứng mệt rồi, Tưởng Cầm chậm rãi ngồi xuống ở bên đường, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc, sờ sờ túi, lúc này mới nhớ đến hồi sáng lúc xuất viện, thuốc lá ở trong túi đã bị Mộ Dung Hoành Nghị tịch thu rồi, lý do của anh là người mang thai không được phép đụng vào những thứ này.
Cô còn nhớ rõ biểu cảm lúc anh nói ra những lời này, âm mang theo một tia cảnh cáo.
Cô đột nhiên nở nụ cười, cái này quả thật là phong cách làm việc của anh. Anh không thích, chán ghét, từ xưa đến nay anh không biết hời hợt là cái gì. Nhưng mà anh hận cô như thế, tại sao lại cho phép cô ở bên cạnh của anh lâu như vậy, thậm chí... còn mang thai con của anh?
Nếu như trả thù, vậy thì anh thật sự rất tàn nhẫn, tàn nhẫn hoàn toàn.
“Tiểu Cầm."
Có người gọi cô, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, há to miệng: “... mẹ."
Lưu Bình bước nhanh đi qua: “Mẹ còn tưởng là con đã xuất viện rồi đó, cũng may là không bỏ lỡ. À đúng rồi, sao con lại đứng ở đây vậy, cậu ấy... đâu mất rồi?”
Bà ta nhìn quanh hai bên, lại không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Hoành Nghị.
Tưởng Cầm cúi đầu xuống, hai vai đang đè nén run rẩy: “Mẹ, con muốn về nhà.”
“À, được rồi, vậy con chờ một chút để mẹ đi bắt taxi.”
Ngồi ở trên xe, Lưu Bình nhận thấy được cảm xúc của cô sa sút cực kỳ, cẩn thận hỏi: “Tiểu Cầm, Mộ Dung Hoành Nghị đâu rồi?”
Buổi sáng nhận được cuộc điện thoại của anh, nói là sẽ lập tức làm thủ tục xuất viện cho con gái, đồng thời lấy hình thức "thông báo" để nói với bà ta bây giờ Tưởng Cầm sẽ do anh chăm sóc. Sau khi Lưu Bình nghe xong thì trong lòng không nói rõ được tư vị gì, mặc dù là lo lắng, nhưng mà bà ta lại bắt đầu sinh ra một hi vọng nho nhỏ, hi vọng thông qua lần này thì sẽ hóa giải hận thù giữa bọn họ.
Bà ta biết là bà ta lại ích kỷ một lần nữa.
Sau khi nhận được điện thoại, Lưu Bình có chút đứng ngồi không yên, vẫn là quyết định muốn đi qua nhìn, thử kết quả nhìn thấy Tưởng Cầm ngồi một mình ở cửa bệnh viện.
Tưởng Cầm mắt biếc tai ngơ, chỉ là ánh mắt không có hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lưu Bình thở dài một hơi, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Trong đầu của Tưởng Cầm hỗn loạn thành một mảnh, không phải là hận cô sao? Tại sao phải làm ra loại chuyện ngu ngốc này?
Chẳng lẽ đây là do Mộ Dung Hoành Nghị lợi dụng Dương Vịnh Hy để diễn một vở kịch, nếu là như vậy, vậy thì anh điên rồi.
Không sai, là một kẻ điên!
Nhưng mà người điên rồi nào chỉ có một mình anh.
“Quay lại đi.”
Tưởng Cầm bỗng nhiên lên tiếng, dọa đến nỗi bà ta giật mình lên một cái: “Tiểu Cầm..."
“Quay về bệnh viện.” Tưởng Cầm lớn tiếng nói, vẻ sốt ruột ở trong mắt là thứ mà Lưu Bình chưa bao giờ nhìn thấy, bà ta cũng không hỏi là tại sao, vội vàng kêu tài xế lái xe trở về bệnh viện.
Xe còn chưa dừng hẳn thì Tưởng Cầm liền đẩy cửa xe đi ra ngoài.
“Tiểu Cầm, chú ý thân thể đó, con chậm một chút.” Lưu Bình ở đằng sau lưng thanh toán tiền xe, sau đó vội vàng đi theo sau.
Đi đến bên ngoài phòng cấp cứu, Đàm Tô và Cao Dương đang ngồi ở trên hành lang chờ đợi trong lo lắng.
“Anh ấy thế nào rồi?” Tưởng Cầm chạy lên phía trước vội vàng hỏi.
Cao Dương ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, lắc đầu: “Bác sĩ đã đi vào rất lâu rồi.”
Nhìn qua cánh cửa đang đóng chặt, Tưởng Cầm như một cái xác không hồn bước qua đó ngồi ở bên cạnh của Cao Dương, cho dù có rối loạn đi nữa thì cũng chỉ có thể bất an và chờ đợi.
Đàm Tô lấy từ trong ngực ra một cái điếu cày, bỏ khói thuốc vào bên trong, nhưng mà cũng không nhóm lửa lên, mà là cứ cắn lấy phần đầu như vậy.
Thật lâu sau ông ta mới nói: “Cô cũng đừng có trách đứa nhỏ này, tình cảm của cậu ấy với mẹ của cậu ấy rất tốt.”
Tưởng Cầm sửng sờ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đàm Tô ngồi đối diện.
Cao Dương đúng lúc đứng dậy rời đi: “Để tôi đi hỏi bác sĩ một chút.”
Đàm Tô lại hít vào vài hơi, nói: “Năm đó mối quan hệ giữa Hiểu Tinh với chồng của cô ấy vẫn luôn không tốt, người đàn ông kia uống say thì liền đánh con của mình để trút giận. Hiểu Tinh thật sự không thể nhịn được nữa, cô ấy thà đi ra khỏi nhà cũng muốn mang con trai theo, sau đó tự thân của cô ấy thành lập ra một phòng làm việc nho nhỏ. Trong quá trình lập nghiệp chịu không ít đau khổ, thằng nhóc này vẫn luôn nhớ hi sinh của mẹ dành cho mình, cũng rất có chí cầu tiến, Hiểu Tinh vẫn luôn lấy thằng bé làm tự hào.”
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Nhưng mà chuyện tình cảm mà, ai có thể nói rõ ràng được đâu. Lúc mà Hiểu Tinh yêu ba của cô, tôi từng khuyên ngăn cô ấy đừng làm chuyện phá hủy gia đình người khác, nhưng mà cô ấy đã khổ cực quá lâu, chỉ muốn có một người bạn, về phần có thể làm tổn thương những người khác hay không thì cô ấy cũng không sao cả, cũng bởi vì như vậy cho nên cô ấy mới hại người khác, cuối cùng cũng tự hại chính mình.”
Đàm Tô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Cầm: “Cô vì gia đình của mình, mặc dù là cách làm hơi tiêu cực, nhưng ít ra thì cô bảo vệ người mà cô yêu thương. Thế nhưng cậu ấy thì sao chứ, cho dù cậu ấy có làm gì đi nữa thì mẹ của cậu ấy cũng không thể trở về được, cậu ấy càng tổn thương cô thì sẽ càng trống rỗng, nói cho cùng thì cậu ấy mới là người đáng thương nhất.”
Tưởng Cầm im lặng lắng nghe, trái tim dường như đã đau đến tê dại, sớm đã không còn cảm giác gì.
Lúc này, bác sĩ đi tới: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi.”
Đàm Tô thở dài một hơi, đồng thời cũng lắc đầu bật cười: “Xem ra tôi thật sự phải dọn ra khỏi nhà tổ tiên rồi.”
Lúc này Tưởng Cầm mới phát hiện trong lòng bàn tay đang siết chặt của cô đã thấm ướt mồ hôi, cô đột nhiên đứng dậy bước nhanh đi vào.
Mặc kệ người đầu tiên anh muốn nhìn thấy là ai, cô chỉ biết là cô rất rất muốn gặp được anh, tận mắt xác nhận anh hoàn hảo không có chút tổn hại nào.
Cao Dương chạy đến vội vàng hỏi: “Bác sĩ, tình huống của anh ấy như thế nào rồi?”
“Là như vầy, tốt nhất là người thân nên chuẩn bị tâm lý..."
Lời nói của bác sĩ đã bị cô bỏ lại ở đằng sau, đẩy cửa ra bước vào, anh đang nằm ở trên giường, tay đang được băng bó, chân trái thì băng thạch cao, bộ dạng cực kỳ yên tĩnh.
Cô hít sâu bước qua, muốn mỉm cười nhưng mà có như thế nào cũng không thể cười nổi, khô khốc mở miệng nói: “Cũng chỉ mới có nửa ngày thôi mà lại đổi thành anh vào đây rồi, chúng ta như thế này... xem như hoàn nhau rồi đúng không?”
Mộ Dung Hoành Nghị kéo kéo khóe miệng, quay đầu nhìn về hướng của cô: “Cô nghĩ hoà nhau à? Sao có thể dễ dàng vậy được.”
Nghe thấy lời của anh, Tưởng Cầm lại rất muốn khóc.
Cho dù là oan gia với nhau thì cả một đời là oan gia cũng được, chỉ cần anh có thể bình yên vô sự thì cô cũng không sao cả.
Một trận im lặng, hai người ai cũng không tiếp tục mở miệng.
Cô muốn nói và lời an ủi, nhưng mà cô biết anh không cần.
Nhất là của cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói lời nào.
Cửa lại bị đẩy ra, Cao Dương mang vẻ mặt khác thường đi vào, ở sau lưng là Đàm Tô cũng đang nhíu chặt lông mày. Khi đến bên cạnh giường, cúi người xuống cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt của anh, sau khi thận trọng nhìn xong, sau đó lại duỗi tay ra ở trước mặt của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị lập tức chuẩn xác bắt lấy cổ tay của anh ta: “Được rồi, đừng lắc lư nữa.”
Đàm Tô giật mình: “Còn có thể nhìn thấy được à? Tại sao bác sĩ đó lại nói..."
Cao Dương giật nhẹ áo của ông ta, hơi lắc đầu, Đàm Tô phát giác ngậm miệng lại, trông có vẻ cực kỳ thất vọng.
Nghe vậy, trong phút chốc trái tim của Tưởng Cầm liền nhấc lên, nhìn chằm chằm vào người ở trên giường, giọng nói căng chặt: “Bác sĩ nói cái gì?”
Mộ Dung Hoành Nghị rũ mắt xuống, nhìn qua vẫn lạnh nhạt như cũ, không quan tâm gì cả: “Không có gì, cũng chỉ là bị mù mà thôi.”
Hai chữ "bị mù" này nói ra từ trong miệng của anh, nó qua loa như vậy, nhưng mà Tưởng Cầm lại nghe thấy âm thanh tim của mình vỡ ra, không thể tin được mà lắc đầu: “Sẽ không đâu, sao anh lại mù được chứ, sẽ không đâu!”
Nhìn thấy cô như thế, Cao Dương hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi thuật lại những lời mà bác sĩ đã nói: “Trong não có máu bầm, gây rối loạn tuần hoàn máu, dây thần kinh thị giác và võng mạc bị thiếu oxy, thiếu máu cục bộ, chức năng thị giác bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên...” Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị một chút, suy nghĩ cách dùng từ: “Chỉ là mù tạm thời.”
Mộ Dung Hoành Nghị giống như là mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được rồi, các người đều đi ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Biết trong lòng của anh khó chịu, Đàm Tô đứng dậy thở dài một tiếng: “Thằng nhóc à, cậu cố gắng nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến.”
Mộ Dung Hoành Nghị ừm một tiếng: “Cao Dương, đưa sư phụ của tôi về đi.”
“Vâng.”
Lúc Cao Dương đi qua người của Tưởng Cầm, dùng ánh mắt ra hiệu giao tổng giám đốc lại cho cô.
Trong phòng lại yên tĩnh, anh giống như là thật sự mệt mỏi, dáng vẻ nhắm mắt lại rất bình yên.
Trong phút chốc, Tưởng Cầm kiên định lên tiếng: “Lấy đôi mắt của tôi đưa cho anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...