“Bộ phận thiết kế?” Ánh mắt nhìn cô, có vài phần kinh ngạc.
Đó là linh hồn của toàn bộ xí nghiệp, anh biết, người phụ nữ này, tràn đầy dã tâm.
Nhưng mà...
Anh kéo cô lại gần, giữa cơ thể chỉ còn cách nhau hai lớp vải mỏng. Cảm thấy hơi thở của cô dần trở nên rối loạn, anh nhướng mày, ghé sát vào người cô, dùng âm lượng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy mà nói: “Tưởng Cầm, đừng khiến tôi thất vọng.”
Đừng nói đây là một trò chơi không có hồi hộp, anh cho cô cơ hội, cho cô thời gian, để cô lấy vũ khí lên!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra: “Mộ Dung...”
Nhìn cảnh tượng trong phòng, người đến sững sờ.
Tưởng Cầm quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc dài có hơi xoăn xõa trên vai. Khuôn mặt mỹ lệ, đặc biệt là đôi mắt đẹp rất chuyên tình. Vẻ ngoài của cô ta, lương thiện yếu đuối, là loại rất khiến người ta yêu thích.
Lúc này, cô ta mở to hai mắt kinh ngạc, giống như một kẻ vô tình đột nhập, lúng túng đứng ở nơi đó, hai tay siết chặt vạt váy, ánh mắt ngoại trừ hoảng loạn, còn có một tia tổn thương.
“Hi Viên.” Mộ Dung Hoành Nghị dịu giọng gọi tên của cô ta, sau đó không nhanh không chậm mà rời khỏi Tưởng Cầm, vươn tay về phía cô ta.
Đôi mắt Dương Hi Viên giống như là lại thắp lên ngọn lửa hi vọng rồi vậy, lập tức lao tới, túm lấy tay của anh, nhỏ tiếng gọi tên anh: “Mộ Dung...”
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười dịu dàng đối với cô ta, thuận tay chỉnh lại mái tóc dài trên vai của cô ta: “Qua đây sao không nói cho anh biết?”
“Em muốn ăn cơm trưa với anh.” Cô ta ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, đôi mắt tràn đầy xuân sắc.
“Được.” Anh vui vẻ đồng ý.
Tưởng Cầm nhìn qua đó, rõ ràng cảm nhận được, thái độ của Mộ Dung Hoành Nghị đối với người phụ nữ này rất khác. Cô tự giễu mà nhếch khóe môi lên, liếc nhìn Mộ Dung Hoành Nghị một cái, không ngờ, anh cũng không có khốn nạn hoàn toàn như vậy, cũng sẽ có một mặt dịu dàng và tình cảm.
Có lẽ là phát giác ra ánh mắt của cô, Mộ Dung Hoành Nghị quay lại và ngước mắt lên quét nhìn cô, thanh âm lạnh lùng: “Chín giờ ngày mai đến bộ phận thiết kế báo cáo, đãi ngộ sẽ căn cứ theo tiêu chuẩn của nhân viên thực tập.”
“Tôi biết rồi.”
Tưởng Cầm trả lời với sắc mặt vô cảm, cầm tư liệu nhân sự trên bàn lên, xoay người rời đi.
Trước khi đi, cô nghe thấy người phụ nữ đó nhỏ tiếng hỏi: “Mộ Dung, cô ta là ai?”
Câu trả lời của Mộ Dung Hoành Nghị, quá đỗi lạnh nhạt: “Một người không đáng để biết.”
Đóng cửa lại, Tưởng Cầm siết chặt đồ trong tay mình, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.
Không đáng để biết sao?
Lúc rời khỏi, cô sơ ý nghe thấy các thư ký tám chuyện, lúc này mới biết, người phụ nữ bên trong kia là hôn thê của Mộ Dung Hoành Nghị, cháu gái của cựu bí thư thành ủy thành phố. Thế lực của nhà họ Dương trong kinh doanh và chính trị thì không cần phải kể chi tiết nữa, hai người sẽ kết hôn vào mùa thu năm nay...
Tưởng Cầm càng đi càng xa, những tiếng bàn tán cũng dần biến mất khỏi tai.
Được biết con gái thật sự muốn đến Tưởng Thị làm việc, Lưu Bình lập tức đến khách sạn trả phòng cho cô, sau đó kéo cô về nhà.
Ngày hôm sau, Tưởng Cầm đúng giờ đến công ty báo cáo, khi giám đốc nhân sự đưa cô đến bộ phận thiết kế, hoàn toàn có ý thức che giấu thân phận thiên kim chủ tịch tiền nhiệm của cô, chỉ giới thiệu cô là một thực tập sinh bình thường.
Vẻ ngoài Tưởng Cầm xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, tuy rất lịch sự nhưng luôn mang đến cảm giác xa lánh, từ chối người khác. Đồng nghiệp nữ đương nhiên sẽ không khoái kiểu này, nhưng đồng nghiệp nam lại tỏ ra rất thích thú, nhiệt tình muốn dẫn dắt đồng nghiệp mới, cuối cùng, trưởng bộ phận sắp xếp cho cô làm trợ lý thiết kế của một nhà thiết kế.
Tưởng Cầm tưởng rằng, với lý lịch của cô thì chắc chắn chỉ là nhà thiết kế bình thường thôi, ai ngờ, vậy mà lại là đầu đàn của bộ phận thiết kế, Nghiêm Túc!
Lần đầu tiên gặp anh ta, thần kinh toàn thân của Tưởng Cầm đều căng thẳng, Nghiêm Túc giống như tên gọi, một gương mặt tuấn tú thờ ơ lạnh lùng, nhìn trông có vẻ là loại tính cách làm việc tỉ mỉ chỉnh chu.
Theo trưởng bộ phận đến trước mặt Nghiêm Túc, trưởng bộ phận nhiệt tình giới thiệu: “Nghiêm Túc à, đây là đồng nghiệp mới đến, sau này cậu chịu trách nhiệm dẫn dắt cô ấy nha.”
Nghiêm Túc chậm rãi ngước mắt lên, vào lúc nhìn thấy Tưởng Cầm, đôi con ngươi lóe qua một tia kỳ quái. Nhìn chằm chằm vào cô hai giây, lại rũ mắt xuống: “Tôi không phải cô giáo nhà trẻ.”
Tưởng Cầm sững sờ, trong lòng lẩm bẩm một câu, anh ta cũng quá không thân thiện rồi a.
Trưởng bộ phận đã quen với tính khí của anh ta từ lâu, không để bụng mà vỗ vỗ vai của anh ta: “Vất vả cho cậu rồi.” Sau đó dặn dò Tưởng Cầm vài câu rồi rời khỏi.
“Có kinh nghiệm ở phương diện này không?” Nghiêm Túc nhướng mày hỏi.
Tưởng Cầm ngại ngùng lắc đầu.
“Biết thiết kế không?”
Tưởng Cầm ban đầu học đàn Cello, vốn không có tiếp xúc với thiết kế qua, cô lắc đầu, bờ má đã khẽ đỏ lên.
Đôi mày của Nghiêm Túc lại nhướng lên vài phần: “Cô không biết gì hết, chạy tới đây làm gì?”
Tưởng Cầm cắn răng, kiên định nói: “Tôi sẽ học! Xin anh dạy tôi!” Nói xong, còn khom người với anh một cái.
Nghiêm Túc rũ mắt nhìn cô, không có nói chuyện.
Tuy anh là một người có chút nghiêm khắc, nhưng không biết tại vì sao, theo ở bên cạnh anh, Tưởng Cầm cảm thấy thoải mái tự tại hơn một chút.
Những ngày tiếp theo đây, Nghiêm Túc thật sự bắt đầu dạy cô, hơn nữa, bắt đầu từ những kiến thức cơ bản.
“Muốn thiết kế giày, trước tiên cô phải hiểu đôi chân của mình đã. Vai trò của bàn chân là nâng đỡ trọng lượng của cơ thể và cung cấp chuyển động, khi đứng, trọng lượng của cơ thể được phân bổ giữa đệm bàn chân và mắt cá chân, khi bước đi, trọng lượng sẽ dồn vào gót chân của mỗi bước đi, theo sự di chuyển, trọng lượng được chuyển đến xương ngón chân, rồi đến ngón chân. Các ngón chân hiếm khi chạm đất, nhưng chúng giúp giữ thăng bằng...”
Nghiêm Túc lấy một mô hình bàn chân giảng giải, Tưởng Cầm nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chép lại.
Trong bộ phận thiết kế của Tưởng Thị, tùy tiện kêu một nhà thiết kế thôi, cũng đều là những chuyên gia du học trở về. Kể cả sau khi vụ bê bối ăn cắp bản quyền của Tưởng Thị bị nổ ra, cũng không ảnh hưởng đến việc nơi này trở thành nơi thiết kế giày chuyên nghiệp nhất cả nước. Đối với một thực tập sinh thậm chí còn thiếu kiến thức cơ bản như Tưởng Cầm mà nói, trong lòng người khác sẽ nhận định cô là được nâng đỡ vào, đương nhiên không tránh khỏi những cái trợn trắng mắt.
Cũng may Nghiêm Túc là một người phụ trách nghiêm túc, anh ta không nói nhiều, ngoại trừ dạy cô một số kiến thức cơ bản ra, anh ta còn tìm rất nhiều sách chuyên nghiệp cho cô. Đối với anh ta, Tưởng Cầm rất cảm kích.
Công việc của thực tập sinh vốn không có tính thực chất, ngoài việc giúp tiền bối phục vụ trà nước, thì là chạy đến nhà kho tìm vật liệu, làm một nhân viện tạp vụ đúng nghĩa. Tưởng Cầm đến công ty ba ngày, đã hoàn toàn thích nghi với vai trò này. Đối với cô, ngay cả nơi khó khăn nhất cũng đã ở được ba năm, còn có gì có thể làm cô ngã chứ?
Có người gọi: “Ai kia kia kia, đi mua cho tôi một tách cà phê.”
“Ò.” Biết là đang gọi mình, Tưởng Cầm bỏ công việc trong tay xuống, đứng dậy cầm tiền rồi đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cửa, thì nhìn thấy người đi đến, phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu đi về hướng ngược lại.
Mộ Dung Hoành Nghị híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh càng lúc càng gầy đó, giống như là hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của anh, anh không khỏi nhíu mày không vui.
Tưởng Cầm thà đi đường vòng đến thang máy, cũng không muốn gặp anh.
Lúc này, điện thoại reo lên, cô lấy ra, là chiếc điện thoại riêng mà Mộ Dung Hoành Nghị cho cô. Nhìn chằm chằm vào cái tên cứ nhấp nháy trên màn hình điện thoại, dù không muốn nhưng cô vẫn nhấc máy. Đối diện truyền đến một thanh âm lãnh khốc: “Đợi tôi tan làm.”
Nói xong thì cúp điện thoại, hoàn toàn không cần đợi phản ứng của cô.
Tưởng Cầm cau mày, lại cất cất điện thoại vào.
Anh luôn có thể nhắc nhở bản thân cô vào đúng thời điểm mà cô quên, cái mà cô phải đối mặt, không những là hiện thực, mà còn có vận mệnh.
Sau khi mua cà phê xong, cô ngồi lại vị trí của mình, ngây ngốc nhìn bản phác thảo thiết kế trên bàn, trên đó chỉ có vài nét vẽ, vẫn chưa ra hệ mẫu.
Bên cạnh không biết từ lúc nào đã có người đến gần, nhìn cô, rồi lại quét nhìn bản vẽ đó một cái, sau đó trầm giọng nói: “Mấy việc như mua cà phê, sau này không cần làm nữa.”
Tưởng Cầm sững sờ, ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt cực kỳ sâu thẳm.
Cô vội vàng cười: “Không sao đâu.”
Nghiêm Túc nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Đừng quên, việc của cô không phải đi mua cà phê cho người khác.”
Thanh âm của anh tuy không lớn nhưng lại rất trầm, truyền đến tai mọi người trong phòng thiết kế một cách rõ ràng. Nữ thiết kế lúc trước gọi Tưởng Cầm đi mua cà phê, sắc mặt lúc xanh mét lúc đỏ bừng, tuy bất mãn, nhưng không dám phát cáu. Ai bảo Nghiêm Túc là đầu đàn ở đây chứ?
Tưởng Cầm lại sững sờ, nhìn anh, Nghiêm Túc xoay người trở về chỗ của mình.
Rất lâu sau, cô rũ mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra một đường vòng cung đẹp đẽ. Lại cầm lấy bút, vẽ lên bức tranh đó.
Đương nhiên, kể từ đó, không có người nào dám yêu cầu Tưởng Cầm làm chuyện như vậy nữa.
Sắp tan ca, Tưởng Cầm thỉnh thoảng nhấc đồng hồ đeo tay lên xem thời gian. Nhưng mãi đến khi người trong văn phòng đi hết rồi, cô cũng không nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Hoành Nghị. Là một phần của cuộc giao dịch, Tưởng Cầm không thể để mặc không quản được, chỉ đành miễn cưỡng đi đến tầng 29.
Toàn bộ tầng lầu đều không có người, yên tĩnh vô cùng, ở xa xa, đã có thể nhìn thấy bên dưới cửa văn phòng chủ tịch có truyền đến ánh sáng yếu ớt. Cô nhẹ nhàng đi đến gần, do dự một hồi, rồi không gõ cửa nữa, nếu đã là anh hẹn, cô không cần chủ động là được rồi.
Đi đến ghế sofa ở bên cạnh, cô ngồi xuống, chuẩn bị đợi anh ở chỗ này. Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến, vì để học được nhiều kiến thức thiết kế càng nhanh càng tốt, mà cô đã liên tiếp mấy ngày đều chỉ ngủ có ba bốn tiếng, lúc này không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, trực tiếp ngủ trên ghế sofa.
Khi Mộ Dung Hoành Nghị bước ra, nhìn thoáng qua đã thấy người đang nằm trên ghế sofa, anh sững sờ vài giây rồi mới chậm rãi đi đến gần.
Tưởng Cầm ngủ rất say, không nhúc nhích chút nào, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ, rất đáng yêu. Khi ngủ, cô lộ ra một chút ngây thơ và thuần khiết như trẻ con, lông mi dày thỉnh thoảng run lên vài cái, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra.
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô chằm chằm một hồi, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đường nét trên mặt bớt cứng nhắc hơn bình thường. Từ từ, anh ngồi xổm xuống, càng nhìn càng dễ lạc vào vòng xoáy do khuôn mặt xinh đẹp này tạo thành. Có một khoảnh khắc nào đó, anh vậy mà lại quên mất đi, cô là người phụ nữ mà anh một lòng muốn báo thù.
Khuôn mặt như yêu nghiệt, đột nhiên bị sự tức giận thay thế.
Anh nhanh chóng đứng dậy, đút một tay vào túi quần, dùng tay kia kéo đầu cô một cách thô lỗ: “Dậy đi.”
Tưởng Cầm đang ngủ say, mở mắt ra, mơ màng nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Dường như đã quên mất mình đang ở đâu, quên mất anh là ai, quên mất mình là ai...
Bắt gặp ánh mắt của cô, Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, vẻ mặt vô tội này hiện lên trên mặt cô, thực sự là một loại mỉa mai, anh lập tức chán ghét mà quay mặt đi chỗ khác: “Tôi bảo cô đợi tôi, không bảo cô ngủ ở đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...