Tưởng Cầm đứng trước gương, lau đi lớp sương mờ trên gương, nhìn chằm chằm vào cổ mình, vết xước trên đó rất rõ ràng, đã biến thành màu hồng nhạt.
Không biết Mộ Dung Hoành Nghị là có sở thích ở phương diện đó, hay là bởi vì hận mình nữa, lúc hai người làm, cô có thể cảm nhận được, anh thành tâm muốn nhìn thấy mình đau khổ, không tiếc thay đổi cách để làm tổn thương cô. Từ cơ thể, đến tâm lý, chỉ cần là điều anh có thể làm được, đều sẽ không bao giờ thấy mệt mỏi.
Tưởng Cầm không hiểu, một Tưởng Thị đã đến tay rồi, anh còn gì để bất mãn nữa chứ?
Lúc cô đi ra ngoài, Mộ Dung Hoành Nghị đã rời đi rồi, trên bàn đặt một chiếc điện thoại mới, bên cạnh là tấm thẻ SIM.
Cô nhíu mày, nghĩ nghĩ cũng biết, anh muốn cô trở thành vật sở hữu của anh, gọi lúc nào đến lúc đó, còn coi như một lẽ đương nhiên như vậy nữa.
Nói đến cái này, cô vẫn còn nhớ, mẹ cô đã từng nói qua, Mộ Dung Hoành Nghị có hôn thê, cho nên, cô đang làm tình nhân của anh sao?
Cái suy nghĩ này, khiến cô có chút không vui.
Khi về đến Quick hotel nơi cô ở, một bóng dáng mảnh mai quen thuộc xuất hiện ở cửa.
“Thiên Ái!” Tưởng Cầm kinh hỉ mà kêu lên một tiếng, dấy lên tinh thần, nhanh bước đi tới.
Vưu Thiên Ái quay người lại, ánh mắt hơi lạnh lùng nhìn cô, đợi cô đi đến gần mới lên tiếng: “Tôi đến tìm Thương Long, anh ấy...” Cô ta lúng túng dời tầm mắt đi, không muốn để cô nhìn thấy sự hèn mọn của mình, lạnh giọng nói: “Điện thoại của anh ấy...gọi không được.”
Bước chân của Tưởng Cầm ngừng lại, nhưng nụ cười trên mặt không có thu lại, vội vàng nói: “Anh ta không có ở đây!”
Giống như không muốn làm Vưu Thiên Ái thất vọng, Tưởng Cầm móc điện thoại của mình ra, gọi cho Bạch Thương Long. Bên kia chỉ reo lên hai tiếng mà thôi, điện thoại liền được nhấc máy.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, tiếp đó là thanh âm ám muội có mang theo âm sắc ôn nhu của Bạch Thương Long: “Cô cuối cùng cũng chịu chủ động gọi điện thoại cho tôi rồi, nếu như là bởi vì cô nhớ tôi, tôi có thể tha thứ cho việc cô đã lâu như vậy mà không có liên lạc.”
Tưởng Cầm nhìn khuôn mặt vẫn đang mang vẻ dò hỏi của Vưu Thiên Ái ở đối diện, gần như là không suy nghĩ gì mà nói: “Bạch Thương Long, bây giờ anh qua đây đi.”
Nghe thấy điện thoại của cô được nhấc máy lên nhanh như vậy, trong mắt Vưu Thiên Ái lóe qua một tia ảm đạm. Cô ta gọi nhiều lần như vậy, không phải là không ở trong vùng phủ sóng, mà là không thể nào kết nối được...hóa ra, là anh ta đang tránh né cô.
Không đợi người bên kia nói chuyện, cô liền cúp máy, mỉm cười với Vưu Thiên Ái, trên thần sắc cẩn thận dè dặt: “Lên lầu ngồi chút đi.” Cô nói.
“Không đâu.” Vưu Thiên Ái xoay nửa người lại, ánh mắt nhìn về phía trước, cắn lấy môi, oán hận mà nói: “Tôi chê chỗ đó bẩn.”
Nụ cười trên mặt Tưởng Cầm cứng đờ, nhìn Vưu Thiên Ái, bờ má của cô bị tóc che lại rồi, không nhìn rõ biểu cảm lúc này.
Đôi mắt có chút chua xót, cái kích động muốn khóc này, cách biệt đã lâu.
Cho dù là khi đối diện với Mộ Dung Hoành Nghị, bất luận anh đem đến sự sỉ nhục như thế nào, cô đều chưa từng nghĩ sẽ rơi lệ qua. Nhưng, Thiên Ái thì khác, một câu nói dễ dàng của cô ấy, có thể khiến cho lớp vũ trang của cô trở thành vật trưng bày.
Cô cố gắng không để nước mắt rơi xuống, mỉm cười nói: “Vậy được, tớ đợi với cậu ở đây.”
“Không cần đâu.” Vưu Thiên Ái ngay cả do dự cũng không có, quả quyết mà nói: “Cô lên trên đi.”
Tưởng Cầm không có nhúc nhích, đứng tại chỗ, nhẫn nhịn nước mắt, đôi vai run rẩy, bàn tay siết chặt, nói: “Thiên Ái, chúng ta nói chuyện đi.”
Vưu Thiên Ái không có quay đầu lại: “Không cần thiết đâu.”
Tưởng Cầm tiến lên trước một bước, túm lấy tay cô ta, thanh âm nghẹn ngào: “Thiên Ái...”
Vưu Thiên Ái nhíu mày, đẩy tay của cô ra.
Lúc này, một chiếc Audi màu trắng ngừng lại ở trước cửa khách sạn, Bạch Thương Long bước từ trên xe xuống.
Vưu Thiên Ái vừa nhìn thấy anh ta, liền không nhịn được niềm nhung nhớ nhiều ngày nữa, khóe mắt ửng đỏ mà đi qua đó: “Thương Long...”
“Thiên Ái?”
Nhìn thấy cô ta, Bạch Thương Long hoàn toàn hiểu rồi, quét nhìn Tưởng Cầm ở đằng sau cô ta một cái, anh lại hờ hững mà thu tầm mắt lại, khẽ cười với Vưu Thiên Ái một cái, thản nhiên nói: “Dạo này khỏe không?”
Giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, anh lịch sự, lại xa cách.
Vưu Thiên Ái lắc đầu: “Không khỏe...”
Rời xa anh, cô ta làm sao mà sống tốt được? Một bụng ấm ức, vào giây phút nhìn thấy anh ta, vậy mà lại nghẹn ở nơi cổ họng, duy chỉ có nước mắt tuôn ra.
“Sao lại khóc rồi?” Bạch Thương Long nhìn cô ta, sau đó móc khăn tay ra, ôn nhu mà lau nước mắt trên mặt cô ta.
Anh đối đãi với cô ta, vẫn ôn nhu như trước. Hành động này, khiến nước mắt cô ta rơi càng dữ dội hơn, túm lấy tay của anh, không màng đến tự tôn tự trọng gì nữa, khóc lóc mà nói: “Thương Long...chúng ta không chia tay có được không?”
Chỉ cần không chia tay, cô ta sẽ đồng ý bất kỳ yêu cầu nào từ anh ta!
Chỉ cần không chia tay, chuyện anh ta đã từng thích Tưởng Cầm, cô ta có thể coi như chưa xảy ra!
Chỉ cần đừng chia tay, cho dù anh ta đối với Tưởng Cầm không thể quên tình, cô ta cũng có thể không nghe không hỏi!
Chỉ cần...đừng chia tay.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Bạch Thương Long lộ ra chút thương xót, vuốt ve qua mái tóc dài của cô ta, nhẹ giọng nói: “Thiên Ái, là anh có lỗi với em, loại người như anh, không đáng để em nhớ mãi không quên như vậy.”
“Không...” Vưu Thiên Ái lại túm chặt lấy vạt áo của anh ta, cầu xin: “Thương Long, anh đừng đối xử với em như vậy...em biết em có thể không đủ ưu tú, chỉ cần anh nói, em sẽ thay đổi mà...”
Ở không xa, lồng ngực Tưởng Cầm nhấp nhô lên xuống, sự giận dữ dần dần lan tỏa.
Quen biết Thiên Ái lâu như vậy, cô ta luôn là một cô gái điềm tĩnh dịu dàng, chưa bao giờ hèn mọn trước một người đàn ông như vậy qua. Bây giờ, cô ta lại vì một Bạch Thương Long mà không tiếc hạ mình xuống!
Tưởng Cầm vô cùng khó chịu, cô ngàn vạn lần không nên, không nên kêu Bạch Thương Long đến. Kể từ khi bắt đầu, sự đau khổ của Thiên Ái, cô đều không thoát khỏi liên can. Lúc này bất luận Thiên Ái có hiểu lầm cô thế nào đi nữa, cô đều không thể trơ mắt nhìn lòng tự tôn của cô ta bị giẫm đạp!
Tưởng Cầm tiến lên trước, kéo lấy Vưu Thiên Ái, ánh mắt khóa chặt vào Bạch Thương Long: “Không yêu cậu ấy, thì sau này cách xa chút đi! Anh không xứng với Thiên Ái.”
Sự lương thiện của Thiên Ái, sư tốt đẹp của Thiên Ái, đáng có một người đàn ông hiểu cô ta hơn. Nhưng người đàn ông đó, tuyệt đối không phải là Bạch Thương Long.
Bạch Thương Long không nói chuyện, chỉ là nhìn cô với một thâm ý khác.
Tưởng Cầm còn muốn nói gì đó, nhưng Vưu Thiên Ái lại hung hăng hất tay cô ra, tất cả sự ủy khuất, đã biến thành sự tức giận thấu trời, cuộn trào về phía Tưởng Cầm.
“Tôi không cần cô giả vờ tốt bụng!” Vưu Thiên Ái phẫn nộ chỉ vào cô, khóc đến đầu mũi sưng đỏ, tố cáo mà nói: “Nếu như không phải cô cướp lấy Thương Long, thì sao anh ấy lại đối với tôi như vậy? Tưởng Cầm, cô còn muốn cướp đi bao nhiêu tình yêu của tôi nữa, cô mới hài lòng? Trước đây là A Tiêu, bây giờ lại là Thương Long!”
Tưởng Cầm sững sờ tại chỗ.
A Tiêu? Chàng trai sạch sẽ gọn gàng thích chơi bóng rổ đó?
Hóa ra, Thiên Ái đối với anh ta...
Vưu Thiên Ái đau khổ mà cúi đầu, đôi vai run rẩy: “Tại sao, tôi lại quen biết cô chứ?” Dần dần, cô ta ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt vô cùng căm hận, nhìn thẳng vào Tưởng Cầm, từng câu từng chữ mà nói: “Chuyện mà cả đời này tôi hối hận nhất, chính là làm bạn với cô!!”
Gào xong câu này, cô ta quay người lại, khóc lóc chạy đi.
Tưởng Cầm chỉ nhìn theo bóng lưng bi thương của cô ta, cứng đờ tại chỗ, không có nhúc nhích. Đợi đến khi cô phản ứng lại, thì khuôn mặt đã đầy nước mắt, gió vừa thổi qua, làn da bị nước mắt ướp đến đau đớn.
Bạch Thương Long từ đầu đến cuối đều đứng ở bên cạnh, hai tay nhét vào túi quần, giống như một người ngoài cuộc, nhìn trái tim cô bị tổn thương bởi người bạn thân mà cô quan tâm nhất.
Tất cả những thứ này, hoàn mỹ vô khuyết, anh ta nên vui mừng mới phải. Nhưng bộ dạng cô hồn bay phách lạc, giống như là cây đinh, từng chút từng chút, đâm vào trái tim anh ta.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy trên cổ cô có vết xước màu hồng nhạt, đôi con ngươi lập tức mở to ra, xoay người cô lại, hỏi: “Chuyện này là sao?”
Không khó nghe ra được, khẩu khí của anh ta có mang theo một tia phức tạp, đó là sự tránh né không muốn đối mặt, dù đã hiểu rõ rồi.
Bản thân mình thế nào, Tưởng Cầm đã giống như không còn quan tâm nữa rồi vậy, giãy khỏi tay của anh ta rồi đi vào trong. Đối với Bạch Thương Long, cô thật sự không còn sức đi trách cứ điều gì nữa.
Bạch Thương Long không có đuổi theo, mà nhìn bộ dạng mệt mỏi cô đơn của cô với ánh mắt thâm trầm. Đường nét trên mặt căng cứng, mi tâm anh ta nhíu chặt, quay người ngồi vào xe, nhanh chóng lái đi.
Hai tay nắm chặt vô lăng, tầm mắt ngưng tụ, từ từ trở nên phẫn nộ.
Anh hận người phụ nữ này không sai, người anh ta muốn báo thù, cũng chẳng qua là Tưởng Cầm của năm 17 tuổi, thời niên thiếu vô tri, Tưởng Cầm mù mà mù mờ mà tạo thành lỗi lớn. Nếu như cách làm tổn thương cô, cần phải kinh khủng như vậy, vậy thì có khác biệt gì so với cô năm đó đạp mạnh chân ga chứ?
Không, còn tàn nhẫn hơn cả điều đó nữa.
Anh gọi một cuộc điện thoại: “15 phút sau, tôi sẽ đến chỗ anh.”
Lại một lần nữa xuất hiện ở Ngọa Long Các, chiếc xe ngừng lại trước tòa nhà nhỏ yên tĩnh, nhập mật mã, cánh cửa cảm ứng mở ra, anh đi vào, nhìn thấy mùi hương cỏ xông vào mũi, nhìn thấy chiếc Porsche màu đen đang đậu trong sân, đôi mắt híp lại, bước vào nhà...
Nửa giờ sau, Bạch Thương Long bước ra, mở cửa ra rồi bước vào xe, lông mày cau lại còn chặt hơn cả lúc anh đến. Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ của căn phòng trên lầu, một bóng đen vừa đúng lúc quay người rời đi.
Bạch Thương Long dựa đầu vào lưng ghế, dùng ngón tay gõ vào vô lăng, nhưng mãi vẫn không có khởi động xe.
Thứ văng vẳng bên tai là tiếng cười lười biếng của anh ta.
Anh ta nói, anh ta sẽ dùng cách của mình, hoàn toàn...hủy hoại cô.
...
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lưu Bình, Tưởng Cầm vội vàng chạy đến bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh là một mớ lộn xộn, Lưu Bình vừa thu dọn, vừa lặng lẽ lau nước mắt. Còn Tưởng Mạc Hoài thì nằm trên giường với sắc mặt uể oải, ánh mắt có lúc rời rạc, có lúc tức giận, khóe miệng bên phải khẽ nhếch lên, bàn tay phải đang đặt trên chăn bông kìm nén không được mà run rẩy.
“Đây là sao vậy?”
Nhìn thấy con gái, Lưu Bình vội vàng kéo lấy cô đi tới một bên, lúc này mới thở dài nói: “Hồi nãy, mấy người kinh doanh đó chạy đến đây, còn đòi ba con tiếp tục bồi thường tổn thất của bọn họ. Ba con nói, công ty bây giờ không phải ông ấy làm chủ nữa, tiền của ông ấy cũng toàn bộ đền cho bọn họ hết rồi, nhưng mấy người đó vẫn không chịu, nên làm loạn ở đây...”
Lưu Bình lại lau nước mắt: “Bọn họ nói, nếu ba con không cho tiền, thì sẽ ngày ngày đến đây náo loạn, để ông ấy nằm viện cũng không được nằm yên ổn...Haiz, bây giờ làm sao đây? Bác sĩ nói, ông ấy không thể chịu kích thích nữa...”
Tưởng Cầm im lặng nghe, quay đầu lại, nhìn người trên giường một cái. Rất lâu sau, cô nói: “Con sẽ nghĩ cách.”
“Con có cách gì chứ?” Lưu Bình nhìn con gái, lắc đầu bất lực: “Tưởng Thị bây giờ do Mộ Dung Hoành Nghị quyết định, trừ phi cậu ta gật đầu, nếu không, chúng ta làm gì có cách a.”
Tưởng Cầm không nói chuyện.
Lúc này, Tưởng Mạc Hoài đã tỉnh táo rất nhiều, nhìn thấy Tưởng Cầm, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp. Ông quay đầu, không nhìn cô, ngữ khí cứng rắn nói: “Tao còn chưa chết, ở đây cũng không có chuyện của mày!”
Lưu Bình tức giận nói: “Mạc Hoài, ông nói cái gì vậy? Con gái cũng là quan tâm ông a!”
Tưởng Cầm nhìn chằm chằm vào ông, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Đã là lúc này rồi, ông còn giả vờ mạnh mẽ gì nữa a?”
Tưởng Mạc Hoài quay đầu lại, tức giận nói: “Mày đang nói chuyện với ai vậy? Không biết lớn nhỏ như vậy!”
“Không biết lớn nhỏ, cũng là ông sinh ông nuôi. Hạt giống không được thẳng, còn trách cây mọc ngả nghiêng?”
“Mày---”
Tưởng Mạc Hoài tức giận tột độ, bị cô chọc tức đến ho khan. Lưu Bình thấy vậy, vội vàng đi đến đỡ lấy ông, nhẹ nhàng vỗ lưng của ông.
Tưởng Cầm lạnh lùng nhìn, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của ba, lại phiền muộn mà dời tầm mắt đi, một hồi lâu mới nói: “Chuyện đám người kinh doanh đó, ông không cần lo lắng nữa, tôi sẽ giải quyết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...