“Chỉ có một mình ở nhà thì phải biết quan tâm đến mình, khi nào đến Canada thì anh sẽ gọi cho em.”
“Được.”
Giọng nói của Vy Hiên rất bình tĩnh, vào thời khắc mấu chốt, thôi thì không nên làm cho anh phân tâm thì hơn.
Ở đầu dây bên kia có người đang hối thúc, sau khi Liên Cẩn Hành đồng ý rồi nói: “Nếu như bận quá, anh không gọi cho em được ngay, nếu như em có chuyện gì thì phải gọi báo cho anh biết, biết không?”
Vy Hiên cười khẽ: “Đừng nói như thể em là con nít lên ba chứ, em có thể chăm sóc chính mình.”
Anh hừ một tiếng: ‘Nếu như em là con nít thật thì tốt biết mấy, anh có thể cột em bên cạnh mọi lúc, để khỏi phải đi đâu cũng thấy lo lắng.”
Vy Hiên phì cười, nhưng tảng đả trong lòng cô càng đè nặng hơn.
Liên Cẩn Hành gác điện thoại, cô xoay người nhìn những món ăn được bày trên bàn, nhất thời cảm thấy chẳng còn hứng ăn uống, đành đi thẳng lên lầu.
Đêm ấy cô ngủ từ rất sớm, nằm trong phòng của anh, nơi nào cũng còn vương lại mùi hương của anh, cho dù anh không có ở nhà thì cô cũng thấy yên tâm.
Sáng ngày hôm sau, Liên Cẩn Hành canh thời gian gọi điện cho cô, anh bảo rằng Liên Thủ Vọng không bị bệnh nặng, nhưng phải ở lại quan sát thêm vài hôm, anh quyết định ở lại bệnh viện để chăm sóc cho ông nội.
Đương nhiên Vy Hiên cổ vũ anh ở lại đó vài ngày, nhưng anh lại nói anh chỉ ở quá lắm là hai ngày thôi.
Sau khi cúp máy, Vy Hiên ngồi đờ người trên giường, cho đến lúc cảm thấy đói bụng, cô mới nhớ ra hồi tối qua mình chẳng hề ăn cơm.
Cảm giác mình đang gánh sứ mệnh chợt trỗi dậy trong lòng cô, thôi thúc cô gượng đi xuống giường, kiếm đồ lấp đầy bụng.
Chẳng mấy chốc sau, Tuyết Chi gọi điện thoại đến, bọn họ trò chuyện câu được câu không, Trương Tuyết Chi thấy cô không vui, sau khi nói vài câu bèn cúp máy.
Chiều ngày hôm ấy, Trác Kim Hứa hẹn họ đến đồn công an.
Cũng có thể là trùng hợp, cô gặp phải Lăng Tập Vũ trong cục cảnh sát.
Anh ta lại gần, quan sát cô từ trên xuống xuống rồi hỏi: “Vết thương trên lưng đã lành lặn chưa?”
Vy Hiên quay mặt đi, cô bước lên cầu thang: “Đã khá hơn nhiều rồi.”
Tập Lăng Vũ đi theo sau lưng cô, anh nhìn cơ thể đã ốm đi nhiều của Vy Hiên rồi nhíu mày: “Sao em ốm thế?”
Vy Hiên đứng khựng lại: “Vũ, đây không phải là chuyện mà anh nên quan tâm.” Sau khi nói dứt lời, cô bèn cất bước bỏ đi.
Cô cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ, khiến cho Tập Lăng Vũ híp mắt, nhưng mà anh ta lại không nổi giận mà chỉ ráng kềm nén, đi theo sau lưng cô.
Trác Kim Hứa vẫn còn đang họp, hai người bọn họ được đưa vào phòng chờ, ngồi đối diện nhau, cả hai đều không nói tiếng nào.
Đôi mắt như chim ưng của Tập Lăng Vũ híp lại, anh nhìn cô trân trân, không hề bỏ qua một chút cảm xúc nào trên gương mặt ấy.
Một hồi lâu sau anh mới nói: “Anh ta có đối xử tốt với em không?”
Vy Hiên không nhìn ra cửa sổ nữa mà lạnh lùng đảo mắt nhìn anh ta: “Rất tốt.”
Tập Lăng Vũ hít sâu một hơi, lồng ngực anh ta phập phồng rồi lại nói: “Nghe nói em và anh ta sắp cưới rồi à?”
Vy Hiên nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương đáng giá ba mươi tỷ trên ngón áp út, tỏa ra ánh sáng lấp lánh gay mắt người nhìn.
Cùng lúc đó, anh ta cũng nhìn thấy nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi, không muốn để cho ánh sáng ấy làm mắt mình xót xa.
“Ừm.” Vy Hiên ngẩng đầu lên, rồi bình tĩnh nói: “Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy rồi, vẫn còn chưa quyết định ngày tháng cụ thể.”
Tập Lăng Vũ nhếch môi như thể đang cười mỉa, anh ta móc bao thuốc ra, dứt khoát châm một điếu.
Vy Hiên vội bịt mũi lại trong vô thức, bỗng dưng cô lại ghét bỏ mùi thuốc lá trong vô thức.
Tập Lăng Vũ nhìn cô một lúc rồi cũng quyết định dập điếu thuốc vào gạt tàn, anh ta nói với cô: “Xin lỗi, đã lâu rồi không có ai khiến tôi muốn quan tâm đã hút thuốc thành quen.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên: “Hút nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Anh nhìn cô chăm chú, giọng điệu như thể đang ép buộc người khác: “Em đang lo lắng cho tôi à?”
Vy Hiên cúi đầu: “Cho dù có quan tâm cũng là chuyện bình thường mà thôi. Có rất nhiều chuyện đã trôi qua lâu rồi, không cần phải nhắc lại nữa.”
“Ha!”Anh ta cười lạnh, đôi mắt đen thẳm trở nên lạnh lùng sắc lẻm: “Em nói nghe nhẹ nhàng thật! Có điều cũng đúng, chưa từng yêu sâu đậm thì làm sao có thể nói quên là quên cho được?”
Thấy cô không phản bác lại mình, lồng ngực Tập Lăng Vũ cảm thấy nặng nề hơn, giọng nói của anh ta lạnh tanh: “Bởi thế, lúc em và tôi còn ở bên nhau, em chưa từng thật lòng yêu tôi! Chẳng qua em chỉ muốn đền tội mà thôi, em thương hại tôi! Sau khi xoay tôi vòng vòng lại lập tức sà vào lòng ngực người đàn ông khác!”
Cơ thể anh hơi nghiêng về trước, mặc sức tỏ vẻ càn rỡ: “Phạm Vy Hiên, trước đây tôi không biết là em giỏi trêu đùa đàn ông như vậy đấy?”
Mỗi một câu một chữ anh ta nói đều không còn được xem như là vũ khí sắc nhọn nữa.
Cô đã nghe anh ta nói như vậy quá nhiều lần, cũng đã tê dại rồi.
Vy Hiên chỉ đáp: “Có lẽ là thế, trước giờ tôi không nhận ra điều đó, thực chất tôi là loại người mà anh đã nói.”
Sắc mặt Tập Lăng Vũ lạnh căm, anh ta híp mắt, cảm giác bực bội đang trào dâng trong lòng: “Đến giải thích mà em cũng không muốn nói à? Hay là nói thêm một câu với tôi cũng làm em chán ghét!”
Anh ta siết chặt nắm đấm, sau cơn phẫn nộ, cảm giác bất lực, và điên cuồng trỗi dậy trong lòng anh.
“Em còn muốn tôi làm sao nữa? Em nói đi, hay là muốn tôi làm sao để em quay về làm em của trước đó?! Chỉ cần em nói thì cho dù có mất mạng, tôi sẽ cũng làm!”
Vy Hiên ngẩng đầu, vành mắt của cô ưng ửng đỏ: “Vũ, tôi đã nói nhiều rồi.”
Vào lúc này, cánh cửa mở ra, Trác Kim Hứa vội vàng chạy vào phòng: “Xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi.”
Vy Hiên quay mặt đi, Tập Lăng Vũ cũng nuốt những lời toan nói xuống.
Hứa Kim Trác nhìn hai người bọn họ, vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí hơi là lạ, anh ta ngồi xuống, đằng hắng vài tiếng rồi nói tiếp: “À phải rồi, báo cáo nghiệm thương của hai người đã có rồi.”
Báo cáo nghiệm thương…
Ánh mắt bình thản của Vy Hiên chợt thay đổi, không ngờ cô lại quên mất chuyện này!
Lúc Hứa Kim Trác lấy bản báo cáo, Vy Hiên chìa tay ra nhận lấy: “Không để ý chứ?”
Anh ta lắc đầu, Vy Hiên cúi đầu đọc thử, thấy chỉ là khám nghiệm với thương ngoài da, cô mới cảm thấy yên tâm, rồi lại giao bản báo cáo cho Hứa Kim Trác.
Anh ta quay sang nói chuyện với Tập Lăng Vũ: “Mặc dù gia đình Trình Hạo đã chủ động xin bồi thường, anh cũng tỏ ý tha thứ, nhưng toà án đã tiếp nhận vụ án này, cho dù anh không muốn truy cứu thì ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Vy Hiên hơi sững sờ, cô nhìn Tập Lăng Vũ, không ngờ rằng anh ta sẽ đồng ý tha thứ. Chuyện này vì anh ta mà ra, cô sẽ giao lại quyền quyết định hết cho anh ta.
Tập Lăng Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Nếu như tôi viết thư tha thứ thì có thể giảm án không?”
Trác Kim Hứa lắc đầu: “Có thể xem xét phán nhẹ, nhưng giảm án thì không thể nào.”
Thấy Tập Lăng Vũ không hỏi gì nữa, anh ta mới nói tiếp: “Sáng nay, hai tên đồng bọn của Trình Hạo đã đến tự thú rồi, sau khi chúng tôi thu thập chứng cứ xong sẽ chuyển giao cho tòa án, hai người đợi thông báo ra tòa đi, nếu như có vấn đề gì với thời gian thì có thể liên hệ với tôi.”
Hai người đi ra khỏi tòa án, Vy Hiên cố ý giữ khoảng cách với anh ta. Tập Lăng Vũ đi được hai bước rồi cố tình ngừng lại.
Anh ta quay lại nắm lấy tay cô.
“Vũ!” Vy Hiên vội vàng rút tay về như phải bỏng, nhưng anh lại nắm chặt tay cô để kéo cô đi xuống với mình: “Nếu như không muốn bị chụp lén thì tốt nhất là em nên ngoan ngoãn, đừng có vẫy vùng nữa.”
Cô nhìn anh ta chăm chú: “Đang uy hiếp tôi à?”
“Xem như là thế.”
Anh ta đã không còn quan tâm đến ý kiến của cô nữa, dù gì cho dù anh ta có làm gì thì cũng không thể khiến cô hồi tâm chuyển ý, thế nên cứ dứt khoát mặc kệ cho xong.
Anh ta kéo Vy Hiên vào trong xe, tay cô chống ngay cửa, rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi tự mình về là được rồi.”
“Em không lái xe đến đây.” Anh ta đáp, rồi kéo tay cô vào trong, thuận tiện đóng cửa xe lại.
Vy Hiên nhìn anh ta vượt qua chiếc xe, ngồi vào trong ghế tài xế, thắt chặt dây an toàn.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, anh ta nhíu àmy, rồi nghiêng người sang thắt dây cho cô.
Vy Hiên tựa người ra sau, cô quay mặt đi, đôi lông mày chưa từng giãn ra bao giờ.
Anh ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cô, rồi mới khởi động máy xe: “Em ghét anh đến như vậy à?”.
Vy Hiên chỉ ngồi lặng thinh, đôi mắt cô khép hờ, dường như không muốn nói đến vấn đề này nữa.
Tập Lăng Vũ cắn môi, anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra khỏi miệng.
Lúc chiếc xe ngừng lại, Vy Hiên mới ý thức được rằng mình đã đến bệnh viện, cô cảm thấy hốt hoảng trong vô thức: “Đến đây làm gì?”
Anh cởi dây an toàn ra: “Anh ta đã về Canada rồi, đúng không?”
Gương mặt Vy Hiên đanh lại, anh nhìn cô chăm chú rồi nở nụ cười giễu cợt: “Em không cần phải phòng bị tôi mãi như thế, tôi chỉ dẫn em đi tái khám để xác định em không bị gì mà thôi. Còn những chuyện khác…Tôi không muốn bị em ghét nữa.”
Sau khi nhỏ giọng nói dứt lời, anh chuẩn bị đi xuống xe.
Vy Hiên mím môi, cô ngồi trong xe một lúc mới đẩy cửa đi xuống.
Biết rằng cô không muốn bị lộ chuyện, anh đi đằng trước, giữ khoảng cách với cô, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nằm trong tầm mắt của anh.
Vy Hiên đi theo sau lưng anh ta, hình như lưng của anh cũng đã rộng hơn, trông có vẻ nam tính hơn rồi.
Cô cúi đầu, nếu như chỉ kiểm tra vết thương ngoài da thì chắc hẳn sẽ kết thúc nhanh thôi nhỉ.
Lần này Vy Hiên rất phối hợp, kết quả tái khám cho thấy mọi thứ đều bình thường.
Tập Lăng Vũ không làm khó cô nữa, anh đi cùng cô ra khỏi phòng khám: “Em đợi ở đây đi, tôi đi lấy thuốc.”
Vy Hiên chỉ hy vọng có thể rời khỏi nơi này sớm hơn một chút: “Không cần đâu…”
Dường như anh không nghe thấy vậy, chỉ đi thẳng về trước, không buồn ngoảnh đầu lại, đến bước chân cũng nhanh hơn.
Vy Hiên đứng lặng tại chỗ, nhìn Vũ như thế, cô không biết được mình đang thấy đau lòng hay là thứ gì khác.
Cô chậm rãi đi ra ngoài sảnh, vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy anh giữa đám đông.
Vào lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Vào lúc cô cúi đầu tìm điện thoại, đột nhiên có một người tông sầm vào người cô!
Vy Hiên lảo đảo lùi về sau vài bước, va phải cô y tá đang đứng đằng sau, hai người bọn họ ngã ra mặt đất, chiếc khay mà y tá bưng bị lật đổ, chai chai lọ lọ vỡ vụn trên mặt đất, Vy Hiên lại bất cẩn chống tay lên đấy, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay tấy lên!
“Vy Hiên!”
Nghe thấy tiếng động phát ra từ bên ấy, Tập Lăng Vũ lập tức nhào đến đỡ cô dậy, nhìn thấy hai bàn tay nhuốm máu của cô, anh híp mắt lại, lúc ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng dáng nghiêng nghiêng của người đã va phải cô…
Vóc dáng cao, mặc hoodie rộng rãi, đội nón trên đầu, cố ý cúi gằm mặt xuống.
Tập Lăng Vũ cảm thấy hơi quen quen, nhưng nhất thời anh không nhớ ra nổi, y tá kéo đến hỏi han từ khắp phía đã thu hút sự chú ý của anh.
Vài mảnh thủy tin cắm rất sâu vào lòng bàn tay cô, Vy Hiên đau đến mức vầng trán ứa mồ hôi.
Sau một khoảng thời gian dài xử lý, bác sĩ còn không quên trêu có phải cô đã thích anh bác sĩ nào ở đây rồi không, nên mới không chịu đi về.
Vào lúc này, bác sĩ lại kê thêm một đơn khác, kêu cô đi xét nghiệm máu.
Cô sững sờ: “Tôi không bị gì hết, tại sao phải đi xét nghiệm máu kia chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...