Nghe thấy những lời nói của Tập Lăng Vũ, Nhiếp Vịnh Nhi không khỏi ớn lạnh.
Chẳng qua cũng chỉ muốn bóc lột giá trị của cô mà thôi, nhưng so với Trình Đông, cách làm của Tập Lăng Vũ càng đáng hận! Trình Đông đơn thuần chỉ muốn cơ thể của cô, nhưng Tập Lăng Vũ lại lợi dụng cơ thể của cô, xem cô như một công cụ.
“Còn câu trả lời của cô?” Anh ta lại hỏi.
Nhiếp Vịnh Nhi mím môi dưới, nói: “Đại ngôn của Danh Sáng trong ba năm tới, thuộc về tôi.”
Tập Lăng Vũ nhướng mày, có chút ngạc nhiên khi cô vui vẻ đưa ra điều kiện. Xem ra, sự thay đổi của cô thật sự không nhỏ.
“Có thể.” Anh ta nói.
Có lẽ xuất phát từ tâm lý muốn báo thù, sau khi Nhiếp Vịnh Nhi quay người đi được vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, nói: “Đã là thành đối tác, để bày tỏ thành ý của tôi, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.”
Tập Lăng Vũ nhìn chằm chằm vào cô, rất bình tĩnh.
Cô vừa cười vừa nói: “Người lần trước tìm đến tôi không phải là Trình Tương và anh hai của bà ta, mà là bà nội của anh bà cụ Lăng.”
Ngay cả người mà anh ta cho là thân thiết ở nhà họ Lăng cũng đang âm thầm tính kế anh ta! Nghe không phải là rất đáng buồn sao?
Ánh mắt của Tập Lăng Vũ đột nhiên co lại, mà bước chân của cô lại trở nên nhẹ và nhanh hơn.
Không ai có thể chơi đùa số phận của người khác trong lòng bàn tay mình.
Vy Hiên vô cùng nổi tiếng, đã có công ty âm nhạc liên hệ với cô, muốn thực hiện một album nhạc cổ điển cho cô. Nhưng Vy Hiên không cảm thấy mình có thực lực ra album, vì vậy cô đã lịch sự từ chối, tiếp tục đi theo Dương Hoảng để học tập. Vy Hiên rất thích cuộc sống hiện tại, bình thường mà viên mãn, mỗi ngày đều vì lý tưởng của mình mà tiến về phía trước.
Lại một ngày tan học, cô đeo đàn Cello trên lưng đi ra ngoài. Dù gì cô cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường học, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, từ lâu cô đã không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, ăn mặc thoải mái, tùy ý, ngày càng có phong thái độc lập của một nhạc công.
Đi ra khỏi cổng trường, cô đang định lên xe, thì một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng dừng ở cổng, cửa xe được mở ra, có người từ bên trong bước xuống. Sau khi nhìn thấy cô, khẽ cười nói: “Vy Hiên, lại gặp mặt rồi.”
“Cô Lương?” Vy Hiên có chút ngạc nhiên, nhìn điệu bộ của cô ta, cô hỏi thẳng: “Đến tìm tôi sao?”
Lương Côn Tịnh để cửa xe mở: “Vy Hiên, có người muốn gặp cô.”
Vy Hiên nghi ngờ liếc nhìn vào bên trong, sau khi nhìn thấy một ông già đang ngồi ở ghế sau, vẻ mặt uy nghiêm đến mức không thể xâm phạm.
Cô lập tức nhận ra, ông ấy là ông nội của Liên Cẩn Hành.
“Mời lên xe.” Lương Côn Tịnh từ đầu đến cuối luôn mang theo một nụ cười, vẻ mặt vô hại, nhưng lại không có chút ấm áp.
Ánh mắt Liên Thủ Vọng luôn nhìn thẳng về phía trước, không thèm liếc nhìn cô.
Vy Hiên chỉ suy nghĩ hai giây, vẫn ngồi vào, Lương Tịnh Côn đi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế phụ lái.
Chiếc xe từ từ lái đi.
Vẻ mặt của Liên Thủ Vọng giống như một cơn gió lạnh, lướt qua chiếc đàn cello đặt ngang trước chân, may là không gian trong xe đủ lớn, mới có thể để được một chiếc đàn to như vậy.
Ngước mắt lên, ông ta không khách khí đánh giá Vy Hiên, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô chỉ biết cái này?”
Chỉ cần nghĩ đến đối phương là ông nội của Liên Cẩn Hành, Vy Hiên liền nhắc nhở mình là phải khách khí, lễ độ, nhưng vẫn không kiềm chế được hỏi: “Vậy cháu nên biết cái gì nữa?”
Liên Thủ Vọng lạnh lùng cười một tiếng: “Xem ra, bình thường chắc cô cũng không nâng cao khả năng của bản thân.”
Rõ ràng Vy Hiên cảm thấy sự ghét bỏ của đối phương, xem ra không phải là đến xúc phạm cô, mà chỉ là muốn cô biết khó mà lui.
Đầu của cô xoay chuyển rất nhanh, suy nghĩ phải lo lắng đến thể diện của Liên Cẩn Hành hay là lo lắng cho chính mình?
Nghĩ đến Liên Cẩn Hành, gần như ngay lập tức có đáp án. Cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh đều không để cô phải chịu một chút ủy khuất nào!
Vì vậy, cô mỉm cười, ngước mắt lên nhìn Liên Thủ Vọng: “Cháu chỉ làm chuyện cháu thích mà thôi, cho dù một ngày 24 tiếng đều tiêu hao trên người nó, cháu cũng cảm thấy có ý nghĩa, hơn nữa, rất đầy đủ.”
Sự khinh thường của Liên Thủ Vọng dành cho cô thậm chí còn nhiều hơn: “Vì vậy, cô có ý định chỉ trưng bộ mặt của mình ra, dùng cái thứ ngu xuẩn trong tay cô để mua vui cho người khác.”
Lương Côn Tịnh từ gương xe liếc nhìn về phía sau, lại không nhanh không chậm thu hồi tầm mắt.
Câu nói này nghe có chút ngứa tai, Vy Hiên cau mày: “Ông Liên, cháu không hiểu, hôm nay ông tìm cháu chỉ vì nói những lời khiến ông vui vẻ sao?”
Liên Thủ Vọng cũng không vòng vo với cô, nói: “Cô không hợp với cháu trai của tôi.”
Vy Hiên nhìn ông ta: “Nhưng anh ấy lại không cho là như vậy.”
“Vậy tôi phải sửa lại cái suy nghĩ này của nó!” Liên Thủ Vọng nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ không để nhà họ Liên cưới con gái của một tội phạm bắt cóc giết người!”
Vẻ mặt Vy Hiên cứng đờ, những chữ đó là vết thương trong lòng cô, không hề mong muốn nhưng lại bị người khác xé ra trở thành vết sẹo.
Liếc nhìn cô, Liên Thủ Vọng lại cười lạnh, hoàn toàn tự cho mình một người xét xử cao cao tại thượng, ông ta nói: “Nếu như cô còn biết xấu hổ, cô nên nghĩ đến, nếu như Cẩn Hành cưới cô, cô sẽ thành vết đen cả đời này của nó! Cho dù nó đạt được bao nhiêu thành tựu, nhưng luôn luôn có người nói, vợ của nó là con gái của một tội phạm giết người!”
Vy Hiên cau mày, nghe thấy sự căm ghét trong từng từ từng chữ của ông ta, nghe ông ta cứ một câu lại một câu ‘con gái của tội phạm giết người’….
“Điều quan trọng nhất là, tôi sẽ không để cô làm dơ bẩn dòng máu của nhà họ Liên chúng tôi!”
Lời nói của Liên Thủ Vọng tấn công đến mức Vy Hiên không kịp chuẩn bị, đây đều là những vấn đề mà cô chưa từng nghĩ tới! Hôm nay bị ông ta ném ra, cô ngoài ngỡ ngàng thì vẫn là ngỡ ngàng.
Liên Thủ Vọng thấy cô không nói gì, biết mình đã thành công đánh bại tuyến phòng thủ tâm lý của cô, ánh mắt lại nhìn về phía trước: “Cuộc nói chuyện hôm nay, tôi không muốn Cẩn Hành biết, những lời không nên nói hãy ngậm chặt miệng lại.”
Vy Hiên nhíu mày càng chặt, ánh mắt nhìn ông ta tràn đầy sự nghi vấn: “Ông Liên, ông dùng thân phận gì để yêu cầu cháu?”
Ánh mắt của Liên Thụ Vọng lại nhìn sang, bên trong càng lạnh lẽo: “Cô đang thể hiện sự bất mãn với tôi sao?”
Vy Hiên cười: “Ông đã quen vênh mặt, hất cằm sai khiến những người xung quanh ông, nhưng cháu lại không có nghĩa vụ phải cúi đầu nghe theo ông. Ông không chấp nhận cháu, cháu cũng không nhất thiết phải có được sự chấp nhận của ông.”
“Cô biết cô đang nói chuyện với ai không?” Giọng nói Liên Thủ Vọng cao hơn, tràn đầy sự tức giận sự uy nghiêm bị xâm phạm.
Bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi, Lương Côn Tịnh lập tức quay đầu khuyên giải: “Ông nội, có gì thì từ từ nói, ông không nên tức giận, bình tĩnh một chút….” Sau đó, lại chỉ trích Vy Hiên nói: “Vy Hiên, sức khỏe của ông nội không tốt, cô không thể chiếu cố người già một chút sao?”
Vy Hiên không thèm nhìn cô ta, nhìn thẳng vào Liên Thủ Vọng: “Cháu ngồi ở đây, là vì Cẩn Hành! Nhưng nếu như ngay cả sự tôn trọng tối thiếu cũng không có được, cho dù ông là ông nội của anh ấy, cháu cũng sẽ không để mặc cho ông làm nhục cháu! Xin ông nhớ kỹ, ông làm nhục cháu cũng chính là đang phủ nhận cháu trai của ông.”
Cô quay đầu, dùng giọng điệu không thể từ chối nói với tài xế: “Tôi muốn xuống xe! Dừng xe lại!”
Liên Thủ Vọng từ trước đến giờ chưa từng bị người khác làm nghẹn như vậy! Còn là cô gái nhỏ của cháu trai mình!
Ông ta chỉ trừng mắt với Vy Hiên, sắc mặt rất tệ.
Dưới sự ra hiệu của Lương Côn Tịnh, tài xế lái xe vào bên đường sau đó dừng lại.
Vy Hiên ôm cây đàn cello từ trên xuống dưới, lại quay người cúi xuống, mỉm cười với ông cụ đang cau có ở bên trong: “Nghe nói đời sau của Chính Bạch Kỳ đều là những người học võ rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng ông Liên đây chắc chắn là một người học văn!”
Ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lương Côn Tịnh: “Tạm biệt.”
Đóng cửa xe lại, đeo chiếc cello lên lưng say đó quay người rời đi.
“Tức chết ta rồi!” Liên Thủ Vọng tức giận đến mức đập cây gậy trong tay mình mấy cái.
Lương Côn Tịnh vội vàng an ủi: “Ông nội, ông đừng tức giận. Hơn nữa….cái này quả thật cũng không thể trách cô ấy, dù sao cô ấy lớn lên trong một gia đình như vậy, đương nhiên là không có ai dạy lễ nghi cho cô ta….”
Liên Thủ Vọng vẫn còn tức giận, hai má đỏ bừng bừng, thấy ông ta như vậy, Lương Côn Tịnh cũng không dám nói nhiều.
Một lúc sau, ông ta lại cười: “Haha….”
Lương Côn Tịnh sững sờ, từ trong gương nhìn ông cụ ở phía sau.
Liên Thủ Vọng thư thái dựa người vào ghế, chẫm rãi lên tiếng: “Nói ta không giống người học võ…..có chút thú vị…..”
Lương Côn Tịnh nhìn rất lâu, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác bất an.
Sau khi gặp Liên Thủ Vọng, mặc dù Vy Hiên rất tức giận, nhưng vẫn khong để lộ một lời nào với Liên Cẩn Hành.
Mối quan hệ giữa hai ông cháu bọn họ vốn đã căng thẳng, cô lại thêm một chân vào, chỉ sợ sẽ càng trở nên tồi tệ.
Sau khi tan học, cô nhận được điện thoại của Liên Cẩn Hành, muốn cô qua giúp xới đất trong khu vườn nhỏ.
Đi đến tiểu khu cũ của Liên Cẩn Hành, hoàn cảnh trống trải và yên tĩnh, có thể khiến tâm trạng trở nên thư thái hơn rất nhiều. Vy Hiên lấy những dụng cụ vừa mới mua ở chợ hoa ra khỏi xe, sau đó lấy chìa khóa ở dưới bể cá.
Cởi áo khoác ngoài ra, đeo găng tay bắt đầu chuẩn bị xới đất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa xuân, chớp mắt sức sống lại dồi dào.
Hàng xóm đi ngang qua thấy cô đang bận rộn làm việc, mỉm cười chào hỏi: “Cô Liên, năm nay muốn trồng cây gì?”
Câu “cô Liên” kia khiến mặt Vy Hiên hơi nóng lên, nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “Vẫn chưa nghĩ ra nữa, cô có ý kiến gì không?”
Người kia lập tức nhiệt tình bước lên phía trước, đứng ở bên ngoài vườn hoa nói: “Hay là trồng mẫu đơn đi! Hoa mẫu đơn là đẹp nhất!”
Lúc này, một người khác đi đến gần, lắc đầu nói: “Đừng nghe cô ấy nói linh tinh, trồng hoa thược dược tốt hơn, còn có công dụng chữa bệnh.”
Vy Hiên ngồi xổm trên mặt đất vừa xới đất, vừa nghe hai người thảo luận, từ đầu đến cuối luôn nở một nụ cười.
Xe của Liên Cẩn Hành từ từ tiến vào tiểu khu, từ xa nhìn thấy hai người hàng xóm đang đứng ở trước cổng nhà mình nói chuyện, thỉnh thoảng lại tranh luận mấy câu, bầu không khí rất náo nhiệt.
“Nghe tôi đi, cô Liên, trồng hoa mẫu đơn tốt hơn! Ung dung hào hoa, rất hợp với cô và anh Liên!”
“Đừng nghe lời cô ấy, hoa thược dược tốt hơn, có thể làm trà để uống cũng có thể làm vị thuốc, thực dụng hơn nhiều!”
Lúc này, xe của Liên Cẩn Hành đã tiến đến gần, hai người nhiệt tình chào hỏi: “Anh Liên, về rồi à!”
Vy Hiên đứng dậy, hai má ửng đỏ, đầu tóc rối bù, cười toe toét với anh, vẫy vẫy chiếc xẻng trồng hoa trong tay, dưới ánh hoàng hôn, thật sự rung động lòng người.
Liên Cẩn Hành xuống xe, hai người hàng xóm kia mỉm cười: “Không làm phiền hai người nữa.”
Sau khi rời đi, còn vì chuyện trồng gì ở vườn hoa mà không ngừng tranh luận.
Liên Cẩn Hành mở cửa hàng rào bằng gỗ, cởi áo vest ném cho cô, lấy chiếc xẻng trong tay cô: “Em đi nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho anh.”
Sau khi Vy Hiên bỏ áo khoác ngoài của anh vào trong, lại bê một chiếc ghế ra ngồi trên bậc thềm trước hoa viên. Cô một tay chống má, nhìn người đàn ông động tác ăn khớp, lưu loát trước mặt, một một lần khua cái xẻng, cơ bắp trên cánh tay đều cuộn lại.
Ánh mắt của cô càn rỡ đánh giá, thậm chí có thể xuyên qua chiếc áo sơ mi trên người anh, nhìn chằm chằm vào tấm lưng hoàn hảo của anh, và nhìn xuống nữa….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...