Nghĩ tới nghĩ lui, Vy Hiên vẫn quyết định đi hỏi người trong cuộc, không chắc anh có nghe điện thoại hay không, cho nên gửi tin nhắn qua. Nhưng rất nhanh, điện thoại đổ chuông, trên màn ảnh hiện ba chữ “Liên Cẩn Hành”, làm tim cô không khỏi giật mình, bắt máy lại có chút sợ hãi.
Cũng chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt, cô vẫn nghe: “Tôi có quấy rầy đến anh không?” Cô hỏi.
Giọng nói trước mặt, có chút mệt mỏi, nhưng trước sau vẫn lạnh lùng, “Tôi nói cô quấy rồi tôi, thì cô sẽ không quấy rầy nữa sao?”
“…” Cái nãy cũng tính là câu trả lời? Hay là câu hỏi?
Nhưng trong đáy lòng Vy Hiên biết, anh có quyền tức giận, nói thế nào cũng là cô không từ mà biệt, đổi lại là ai cũng không vui.
“Nghe nói chị Mạn Tinh vào bệnh viện? Chị ấy thế nào? Có nghiêm trọng không?”
“Cô quan tâm cô ấy, không bằng quan tâm tôi đi.” Một câu không nặng không nhẹ, lại làm Vy Hiên cứng họng. Không cho cô thời gian phiền muộn, anh nói: “Không tốt lắm.”
Lòng Vy Hiên lập tức căng thẳng: “Chị ấy ở bệnh viện nào?”
Người đàn ông dừng lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi không cho là, bây giờ cô thích hợp để xuất hiện.”
Bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, cô thử dò xét hỏi: “Nếu như... Tôi kiên quyết thì sao?” Cô đã chuẩn bị xong chuyện bị cự tuyệt, cũng sẽ tiếp nhận điều đó, chỉ là trong lòng ắt sẽ không ngừng suy đoán mình chiếm bao nhiêu trách nhiệm.
Có lẽ là cũng đoán được tâm tư của cô, Liên Cẩn Hành hơi trầm lặng sau đó nói: “Em ấy có chút thay đổi... Sau khi gặp em ấy cô sẽ hiểu.” Sau đó, anh nói địa chỉ.
Trên đường đi, Vy Hiên thấp thỏm bất an, tưởng tượng không ra cái gọi là “thay đổi” Liên Cẩn Hành nói là gì.
Cho đến khi, cô thật sự nhìn thấy Dương Mạn Tinh.
Trên hành lang bệnh viện, vô cùng vắng vẻ.
Bởi vì là phòng bệnh VIP, nơi này rất yên tĩnh, khu nghỉ ngơi cũng bố trí rất ấm áp, có thể để người ta được thoải mái trong chốc lát.
Vy Hiên ngồi trên ghế sofa, trong tay nắm ly cà phê nóng mua được ở máy bán hàng, lông mày sắp xoắn lại thành một đường.
Trước mắt xuất hiện một bóng người hơi gầy gò, tiếp đó, ngồi vào bên cạnh cô, mang đến hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh đưa mắt nhìn cô, trong con ngươi hiện ra tia máu đỏ nhạt, vẫn mở miệng: “em ấy giống như đứa con nít đòi kẹo, nếu như trước sau không ai cho em ấy, em ấy cũng chỉ tưởng tượng, khát vọng. Nhưng mà, một khi để cho em ấy nếm được mùi vị ngọt ngào đó, lúc này lại muốn cướp đi từ trong tay em ấy, đó sẽ là chuyện tàn nhẫn nhất với em ấy! Vì bảo vệ kẹo, em ấy sẽ không để ý không quan tâm tất cả mà phản kích!”
Vy Hiên khẽ gật đầu, đạo lý này, cô hiểu.
Liên Cẩn Hành chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói: “Vì em ấy lúc nãy tỏ thái độ với cô, xin lỗi.”
Lúc này Vy Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt như nước không tiếng động chăm chú nhìn anh, lắc đầu: “Tôi không tức giận, chỉ là... Không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy.”
Liên Cẩn Hành mím chặt môi, con ngươi rũ xuống, tạo ra một bóng đen nhỏ: “Không trách cô, là tôi cho anh ta cơ hội.”
Cô cũng không lên tiếng, đương nhiên biết, Liên Cẩn Hành chỉ ai.
Giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Vy Hiên ngẩn ra, vội vàng nói: “Không cần, anh ở lại chăm sóc chị Mạn Tinh đi, tự tôi về được.”
Anh không cho cô cơ hội từ chối, xoay người lại lấy áo khoác đi ra ngoài.
Vy Hiên đi theo sau lưng anh, cũng không cự tuyệt nữa, dù sao người đàn ông này làm việc trước giờ đều là như vậy, anh luôn khăng khăng giữ vững vấn đề mình tự cho là đúng.
Ra cửa lớn bệnh viện, hai người đứng ở cửa chờ xe taxi, Liên Cẩn Hành từ sân bay trực tiếp chạy đến bệnh viện, cho nên không lái xe.
Ban đêm lạnh một cách khác thường, lúc này Vy Hiên mới nhớ tới Tuyết Chi nhắc mấy ngày nay sẽ hạ nhiệt, vốn đang sốt, lúc này lại lạnh đến toàn thân phát run. Cô níu chặt áo khoác, cánh tay không kiềm được ôm chặt mình, gần như có thể nghe được tiếng va đập của răng trên với răng dưới.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh rũ mắt nhìn cô, nghiêng người sang, đưa tay kéo mũ áo khoác của cô, sau đó đội lên trên đầu cô.
Vy Hiên sửng sốt, nếu như lúc này cự tuyệt, lại tỏ ra để ý quá, càng khiến đôi bên lúng túng. Cho nên cứng ngắc không động đậy, nhưng ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Lúc tay anh rời khỏi, không biết là vô tình hay là cố ý, ngón tay sờ trán cô, chợt dừng lại một lúc.
Đôi mắt trong veo, siết chặc. Một giây sau, toàn bộ tay anh trực tiếp đặt lên trán cô, Vy Hiên kinh ngạc, muốn lui về phía sau tránh, đã không kịp nữa!
Dưới tay truyền tới nhiệt độ, lông mày anh nhíu chặt. Vy Hiên lập tức lui về mấy bước, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Cô chỉ là có hơi sốt mà thôi, nhưng Dương Mạn Tinh...
Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng Vy Hiên lại trầm mặc.
“Có sao hay không, bác sĩ nói mới tính.” Liên Cẩn Hành không nói hai lời, túm lấy tay cô đi vào trong bệnh viện.
“Này! Tôi thật sự không sao cả, tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi...” Vy Hiên trợn mắt nhìn anh, bị tác phong làm việc của anh làm cho chấn động.
Anh không nói lời nào, mặt càng căng thẳng.
Cứ lôi Vy Hiên đi như vậy, một đường quay về lấy số, nhìn bác sĩ, kết quả nhiệt độ cơ thể lên cao đến 39,5 độ, còn có triệu chứng viêm amidan. Thuận tiện, lại kiểm tra vết thương cũ trên trán cô, rõ ràng không có dấu vết của việc kiểm tra lại, nhưng vẫn có thể khôi phục tốt, tóc trên trán được che lại, đã không nhìn ra. Sắc mặt Liên Cẩn Hành từ đầu đến cuối đều không hòa dịu, ngoại trừ việc trao đổi với bác sĩ ra, cô không nói một lời, ngay cả ánh mắt cũng không chạm nhau.
Vy Hiên nằm trên giường bệnh, ngẩn người nhìn trần nhà. Cô với Liên Cẩn Hành thật sự có duyên với bệnh viện, mới mấy ngày, đã hai lần tới đây rồi.
Mặc dù không cho rằng mình nghiêm trọng đến mức nằm viện, nhất là phòng bệnh một người! Nhưng ấm áp bao quanh cô, vẫn khiến cô trở nên lười biếng, mơ màng buồn ngủ, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng.
Lúc Liên Cẩn Hành tiến vào, Vy Hiên đã ngủ.
Đến gần, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, rơi xuống trên gương mặt hồng hồng của cô, đưa tay thử lại nhiệt độ trên trán…nóng vô cùng.
Anh híp mắt, đường nét trên gương mặt cứng lại, tỏ ra càng lạnh lùng, mím chặt khóe môi, lộ ra chút ão não. Rõ ràng có chú ý tới lúc cô đứng ở đó có hơi run rẩy, không có sức nói chuyện, ánh mắt rả rời, anh lại không nghĩ tới cơ thể cô khó chịu!
Sai lầm như vậy, không nên phạm phải.
Anh ngồi xuống, quai hàm siết chặt, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, tầm mắt nhìn thẳng, không chút kiêng kỵ khóa trên gương mặt ửng đỏ của cô.
Cứ nhìn như vậy.
Ban đêm, Vy Hiên tỉnh mấy lần, đều mơ mơ màng màng, tựa như mơ mà không phải mơ.
Nhưng cô luôn có thể cảm giác được có người ở bên tai cô, nhẹ giọng nói gì đó, quay lại, cô được vỗ về, lại ngủ thật say.
Cho đến sau nửa đêm, cô hạ sốt, người cũng yên tĩnh lại, người nãy giờ canh giữ ở mép giường cô, mới nhẹ nhàng rời đi.
Một đêm lặp đi lặp lại, lại cũng có thể ngủ yên.
Lúc Vy Hiên mở mắt ra, trời đã sáng choang, cô cử động thân dưới, sự mệt mỏi trong xương cốt toàn bộ đã cạn kiệt.
Lúc cô xoay người, chợt thấy người ngồi ở trước giường, nhất thời sợ hết hồn, đột nhiên bật ngồi dậy: “Chị Mạn Tinh?”
Dương Mạn Tinh mặc đồ bệnh nhân, nhìn gầy đi rất nhiều, tóc khô, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, dứt khoát.
“Nghe Cẩn Hành nói, cô bị bệnh, xuống xem cô thử.”
Tâm trạng Vy Hiên bình tĩnh lại không ít: “Chỉ là sốt bình thường, không có gì đáng ngại.”
Đột nhiên ý thức được Dương Mạn Tinh mới thật sự là bệnh nhân, Vy Hiên vội vàng xuống giường: “Chị Mạn Tinh, em đưa chị về phòng bệnh!”
Dương Mạn Tinh không lên tiếng, vẫn như cũ nhìn thẳng vào cô.
Vy Hiên bị cô ấy nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, Dương Mạn Tinh đột nhiên mở miệng: “Tôi tới nói xin lỗi, ngày hôm qua, thật xin lỗi.” Mặc dù mặt không cảm xúc, nhưng không khó nghe ra sự chân thành trong lời nói của cô ấy.
Dương Mạn Tinh chính là người như vậy, lúc cho là mình sai, cô ấy tuyệt đối không trốn tránh.
Có điều cũng giống vậy, lúc hận, cũng hận đến tột cùng.
Nhìn cổ tay trái cô ấy bị quấn như cái bánh chưng, Vy Hiên cắn đôi môi khô khốc, hít một hơi sâu, hỏi: “Chị Mạn Tinh, có thể nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì không?”
Theo tầm mắt của cô, Dương Mạn Tinh như không có gì liếc qua tay trái, nói: “Chỉ là lúc anh ta nhớ tới người phụ nữ khác, cho anh ta một màn chấn động hơn, để anh ta có thể thay thế những hình ảnh trong tâm trí mà thôi.” Dừng một chút, nhìn về phía Vy Hiên, nói từng câu từng chữ: “Bất luận là hình ảnh gì, nghĩ về ai, sau này cũng phải đổi thành Dương Mạn Tinh tôi!”
Vy Hiên bị đáp án này làm cho chấn động, không nghĩ tới cô ấy sẽ dùng cách này nhắc nhở Trương Thanh Đình sự tồn tại của mình!
Thật là một cô gái thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành!
“Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?” Dương Mạn Tinh nhìn cô chằm chằm, từ trong mắt cô đọc được đáp án, không để ý nhếch môi, nói: “Hiểu biết của mỗi người đối với tình yêu không giống nhau, quan điểm của tôi là tuyệt đối không thể nhân nhượng. Nhất là sau khi tôi cho anh ta đủ bao dung, hơn nữa chân chính muốn buông tay, nhưng anh ta lại tới trêu chọc tôi...” Giọng điệu cô ấy, trở nên dứt khoát: “Vậy thì, tình yêu lần này, tôi phải được đáp lại! Hơn nữa là trăm phần trăm, không được có nửa điểm tỳ vết nào! Vì thế, tôi sẽ không tiếc trả giá!”
Vy Hiên nghe mà sống lưng phát rét, đến lúc này mới suy nghĩ, cô ngăn cản Trương Thanh Đình ly dị, có phải làm sai rồi hay không?
Dương Mạn Tinh đứng lên: “Tôi phải về.” Lúc đi tới cửa, lại đứng lại, nhưng không xoay người: “Tôi biết chuyện anh ta làm với cô.”
Vy Hiên đột nhiên run rẩy, cô ấy lại nói: “Điều tôi muốn làm, là để anh ta ta xóa sạch trí nhớ, cô cũng giống vậy, đừng quấy rối nữa... Cho dù đó không phải là yêu, cũng sẽ làm tôi không thoải mái.”
Cô ấy đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh lại lần nữa.
Vy Hiên bị khiếp sợ, đây rốt cuộc là loại tình cảm thế nào? Dương Mạn Tinh cố chấp không chịu thua Trương Thanh Đình... Đáng sợ, thật sự là khó có thể tưởng tượng dục vọng chiếm làm của riêng mãnh liệt thế!
Cô không muốn nhìn thấy phụ nữ cởi mở như vậy, bởi vì tình cảm biến Trương Thanh Đình thành một ngời khác! Vì vậy, Vy Hiên lập tức rời phòng bệnh, đuổi theo.
Mới lên lầu, đã nhìn thấy Dương Mạn Tinh đứng trên hành lang lạnh tanh, cũng không nhúc nhích.
Ở đối diện cô ấy, là hai người đàn ông đang trong tư thế gươm súng sẵn sàng.
Liên Cẩn Hành túm vạt áo Trương Thanh Đình, gương mặt nghiêm nghị, giờ phút này ngập chìm trong tức giận, đôi mắt tụ lại thành một mảng đỏ, cả người khí thế bừng bừng!
Trương Thanh Đình thì bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có điều, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Tại sao em ấy bị thương?” Liên Cẩn Hành lạnh giọng hỏi.
“Tôi không biết.” Câu trả lời của Trương Thanh Đình, càng giống như qua loa lấy lệ. Nhưng Vy Hiên biết rõ, nếu như Dương Mạn Tinh không mở miệng nói rõ, mũi dùi này dĩ nhiên chỉ hướng về Trương Thanh Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...