"Cậu Tiêu!"
"Đây là mệnh lệnh của tôi.” Cổ tay Tiêu Chí Khiêm khẽ nhúc nhích, một con dao găm dọc theo chiều cánh tay xuất hiện, muốn vươn đến gọt đi bãi cỏ Nam Cực trong tầng hầm.
Thạch bình tĩnh nhìn anh, lập tức, cắn răng một cái: "Đi tìm vũ khí!"
Ông Hình không chịu đi, Thạch cùng Nghê Thư mỗi người một bên giữ cánh tay của ông ta, sau đó liền đem ông Hình ‘nhấc’ ra ngoài.
Anh ta để Đinh Khiêm và Tiểu Cường canh giữ ở đầu bậc thang, còn mình thì tự dẫn người đến đối phó.
Anh ta và chị Điềm đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của loại cỏ Nam Cực này, phải biết rằng, những thứ này sẽ không ngoan ngoãn ở trong hầm rượu, dựa vào tốc độ sinh trưởng của bọn chúng, chỉ trong vài giờ nữa, sẽ chiếm lĩnh toàn bộ giáo đường. Nhất là khi gặp được nước, sự tăng trưởng của loại cây này có thể dùng từ kinh khủng để hình dung. Hơn nữa chỗ này lại gần hồ, một khi tiếp xúc được với nước hồ, trừ khi là thiêu hủy toàn bộ nơi này và khu rừng, nếu không bọn chúng có khả năng có thể hủy đi cả một thành phố lớn.
May mắn là trời không mưa, sự tăng trưởng của nó vẫn có thể khống chế!
Chỉ cần hành động của bọn họ đủ nhanh.
Tuyết Chi bị nhốt ở dưới mặt đất, thấy Tiêu Chí Khiêm vì không cho cỏ Nam Cực tới gần cô mà không ngừng vung dao găm lên chém, ngay cả Tiêu Tuyệt cũng không quan tâm được, nếu như anh ta lợi dụng lúc này để đánh lén, Tiêu Chí Khiêm hoàn toàn không có đường lui.
Tuyết Chi chống hai tay lên bức tưởng ẩm ướt, ngực phập phồng kịch liệt.
Cô không muốn lúc mình đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận kết cục, còn nhìn thấy anh phải liều mạng vì mình như vậy. Đột nhiên cô thấy căm giận bản thân, nếu như cô không xuất hiện ở kiếp này, anh sẽ không đứng trước sự lựa chọn sống chết như vậy.
Nhưng cô biết, cho dù bây giờ khuyên anh rời đi, đã là điều không thể.
Tiêu Chí Khiêm, đã định trước một kiếp này, em vẫn là thiếu nợ anh…
Tiêu Tuyệt giống như một pho tượng điêu khắc, đứng im lặng tại chỗ như một trinh nữ, tùy ý thưởng thức dáng vẻ Tiêu Chí Khiêm đang quyết đấu với với những xúc giác của cái cây đáng sợ kia. Ánh mắt đạm mạc xa cách, gống như người này đối với anh ta chỉ là một cái râu ria, thậm chí không bằng. Loại xa lạ đó, thậm chí ngay cả huyết thống cũng không thể bù đắp được.
Giờ phút này, hầm rượu đã bị cỏ Nam Cực chiếm hơn một nửa, một lát nữa có lẽ tất cả sẽ bị chìm trong mà xanh lá.
"Cậu Tiêu!” Đinh Khiêm đang canh giữ ở cửa vội vàng lao xuống: "Trời mưa! Trời mưa!"
Động tác của Tiêu Chí Khiêm hơi ngưng lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tiêu Tuyệt, anh ta hào phóng cười một tiếng động: “Gần đây chất lượng không khí rất kém, tôi chỉ bỏ ra một chút tiền, giúp đỡ các ban ngành liên quan cho chút mưa nhân tạo mà thôi.”
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm thay đổi, thậm chí không quay đầu lại, lập tức chém đứt các xúc giác của cây thực vật đang quấn lên mắt cá chân của anh.
Tiêu Tuyệt... anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.
Cơn mưa bất chợt này làm cho những cây cỏ Nam Cực đang bi hạn hán này phát triển rất nhanh. Nó đã bao vây toàn bộ giáo đường, đồng thời, gống như tự động tìm được nguồn nước, xúc giác của nó móc ngược ra bên ngoài, tìm đến hồ nước cách đó không xa.
Ông Hình lo lắng đến mức gào to: "Ngăn lại nó! Không thể để cho bọn chúng đến hồ!"
Tất cả các anh em của Hải Thiên Đường đều bị bao vây hơn một nửa, bất kể là dùng dao cắt hay là phun lửa, cũng phải cố gắng ngăn cản bọn chúng. Nhưng trận mưa này khiến cỏ Nam Cực lộ ra bản tính điên cuồng của bọn chúng, tốc độ phát triển nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp. Chỉ cần không kịp quan sát, sẽ bị cuốn lại kéo vào trong giáo đường…
"A … cứu, cứu mạng… "
"A a!!"
Bên ngoài thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu kinh khủng, rất nhiều người là lần đầu tiên nhìn thấy loại thực vật này, so với chuyện đối mắt với hỏa lực còn đáng sợ hơn.
Ông Hình nhìn thấy hình ảnh trước mặt, tức giận đến dậm chân tại chỗ: “Cậu ta như vậy là muốn bức tử ai?”
Dám đem loại thực vật nguy hiểm như vậy đến đất liền, đứa trẻ này chính là không muốn ra ngoài. Ngay cả khi anh ta còn sống sót, Hồng môn cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, kết quả cũng chỉ có một con đường chết.
Huống chi, toà giáo đường này rất gần hồ nước, bọn họ sẽ không kiểm soát được quá lâu. Một khi hạt giống phát triển thành thân rễ của cây mẹ, sẽ không thể ngừng sinh sôi, đồng thời biến tất cả các sinh vật xung quanh thành chất dinh dưỡng của bọn chúng. Căn cứ theo tài liệu của ông Hình không đủ để phán đoán, những nhân viên nghiên cứu kia cũng không tìm được cách ức chế sự phát triển điên rồ của loại cây này, mỗi lần kết thúc nghiên cứu, cỏ Nam Cực dùng để nghiên cứu đều phải lập tức bị đối cháy, chính là vì sợ không thể cứu vãn như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, tiểu tử thúi kia lại đem cả hạt giống tới đây!
Ông Hình vô cùng tức giận, nhưng việc đã đến nước này, ông ta đành phải mau chóng nghĩ cách, ông ta quyết đoán hạ lệnh: “Trận mưa này sẽ không quá lâu, nhanh đi tìm thêm súng phun lửa tới.”
Có người đáp lời, chật vật chạy ra ngoài, nhưng những người xung quanh đã sớm loạn thành một đoàn, tự vệ cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc đi tìm vũ khí để đối phó với bọn chúng. Chỉ cần mất tập trung một chút thì dưới lòng bàn chân đột nhiên sẽ bị quấn lại, ngay sau đó sẽ thêm mấy cái, mười mấy cái, hơn mười nhánh dây sẽ im lặng quấn lấy, mãi cho đến khi người đó bị bọc lại và kéo đi.
Trong giáo đường, Thạch và chị Điềm cầm trong tay mấy bó đuốc, muốn quay trở lại hầm rượu nhưng lúc này xúc giác cực kỳ quấn người, chủ động tìm được phương hướng anh ta muốn đi, và chặn lối đó lại.
"Làm sao bây giờ?!"Nghê Thư vội la lên: "Thân rễ của nó nhất định ngay dưới mặt đất! Bây giờ chúng ta cũng không thể xuống dưới.”
Chị Điềm cũng rất lo lắng: “Chết tiệt, cậu Thiếu và Tuyết Chi vẫn chưa đi ra.” Chị ta quay đầu nhìn về phía em trai, lớn tiếng nói: “Thạch, nhanh nghĩ cách đi.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Thạch căng ra, trên trán cũng bịn rịn mồ hôi. Anh ta nghiến răng, vung bó đuốc trên tay, liền nghe thấy tiếng ‘chi chi’, dưới tình huống căng thẳng như vậy lại càng cảm thấy quỷ dị, kinh hoàng.
Cái này không thể so với một kẻ thù có máu có thịt, bắn nổ đầu bọn chúng cũng không hề có tác dụng, năng lực tái sinh của chúng quá mạnh mẽ, một cây gãy một sợi xúc giác nhưng mười mấy giây sau liền có thể tái sinh. Chỗ này đếm không hết sợi xúc giác, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị kiệt sức.
Thạch dùng bó đuốc tạm thời bức lui cây xanh ở trước mặt, lại không có cách nào đi xa hơn, lối ra vào cách đó vài mét nhưng đã sớm bị mấy sợi xúc tư lít nha lít nhít bao chùm, muốn đi qua không hề dễ dàng.
Làm sao bây giờ!
Rốt cuộc thì nên làm thế nào bây giờ!
Thạch nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu hỏi: "Nghê Thư, độc dược của cô đâu? Mặc kệ là độc dược gì, chỉ cần có thể có hiệu quả với mấy cái cây này là được.”
Nghê Thư vung bó đuốc, ảo não nói: "Xin anh, tôi cũng không phải là thuốc trừ sâu!”
Chị Điềm lo lắng đến mức gương mặt đỏ lên: "Cái gì cũng không được, chẳng lẽ phải thật sự cho một mồi lửa đốt toàn bộ chỗ này mới được sao?”
Hai mắt Thạch đỏ lên, nhìn vào cánh cửa đang ở gần đó…
Đúng lúc này, dường như có thể nhìn thấy một hình người mờ nhạt, ở dưới một đống thực vật màu xanh đang vật lộn, dùng sức muốn chui ra ngoài.
"Mau nhìn!" Nghê Thư hoảng hốt kêu lên một tiếng, một tay cầm con dao găm liều mạng xông lên pía trước. Chị Điềm và Thạch cũng không chậm trễ, cứu người là quan trọng, hai người một trái một phải, mặc kệ nguy hiểm liều mạng muốn tiến lên.
Ba người sắp tới gần, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu đang bị quấn trong đó chui ra, thở dốc: “Thạch, Thạch Thạch..."
"Là con trai tôi!" Chị Điềm vừa mừng vừa sợ, khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, tình yêu của người mẹ lập tức tràn ngập, chặt đứt sợi xúc giác đang quấn ở quanh chân sau đó chạy qua: “Con trai, đừng sợ!”
Đinh Khiêm chỉ mới lộ đầu ra, rất nhanh liền bị những sợ dây kia quấn lấy cả khuôn mặt, càng ngày càng gấp, anh ta khó khăn phá ta tiếng ‘ngô ngô’, cơ thể không thể di chuyển được.
"Mẹ nó! Dám quấn con trai ta!" Chị Điềm tức giận, vung bó đuốc trên tay lên, cũng mặc kệ có thể đốt tới Đinh Khiêm không nhưng phải giải quyết những thứ trước mắt này đã.
Những đồ vật bị đốt cháy, cuối cùng Đinh Khiên cũng lộ ra đôi mắt, vừa nhìn thấy người mẹ của mình vung ngọn đuốc lên, anh ta bị dọa đến mức sợ hãi kêu lên: “Mẹ, mặt của con, cẩn thận mặt của con!”
"Mạng cũng sắp không giữ được, còn muốn mặt làm gì?”
Chị Điềm tiếp tục vung tay, hai người Thạch và Nghê Thư ở bên cạnh phối hợp chặt đứt những thứ đang quấn bên chân bọn họ.
Rốt cục, Đinh Khiên cũng vươn được một cánh tay ra, chị Điềm bắt được, dùng sứng kéo anh ta ra ngoài, miệng kêu lên: “A a, tên nhóc này, mẹ sinh con ra cũng không tốn sức như vậy!”
Đinh Khiên dùng một tay cách nhận lấy con dao gặp Nghê Thư ném tới, ngay lập tức anh ta chặt đứt những xúc giác ghê tởm đang quấn trên chân, bò ra ngã trên đất, miệng thở hổn hển.
"Cậu Tiêu đâu? Tuyết Chi đâu?” Nghê Thư nhào tới hỏi: "Bên dưới tình hình thế nào, hai người bọn họ có bị nguy hiểm không? Mau nói đi.”
Trái tim của Thạch và chị Điềm cũng đang treo lên, Tiêu Tuyệt rất có thể đã bố trí xong tất cả ở đó.
Đinh Khiêm thở dốc, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, cúi đầu, ảo não đập mặt đất, suýt chút nữa lại bị quấn, dọa đến mức anh ta vội vàng rút tay về, bò lên trầm giọng nói: "Cây mẹ ở ngay phía dưới kia.”
Một câu này, khiến bầu không khí trở nên trĩu nặng.
Thạch ở trên đảo đã có những trải nghiệm khủng khiếp với loài thực vật đáng sợ này, nhất là cây mẹ của cỏ Nam Cực kia, giống như bộ não của bọn chúng, khống chế tất cả động tác của chúng, dùng bọn chúng để bảo vệ mình, cho dù cậu Tiêu trốn thoát cũng không thể làm tổn thương đến nó. Nếu như nó ở ngay phía dưới, vậy cậu Tiêu và Tuyết Chi…
"Làm sao bây giờ? Nên làm cái g bây giờì? Nhanh nghĩ cách đi!" Chị Điềm lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, thỉnh thoản lại chặt những xúc tua đang mọc lên bên cạnh cho hả giận.
Ngay khi mọi người đang lo lắng đến phát điên, giọng nói của Tiểu Cường từ xa truyền tới: "Thạch, súng phun lửa!"
Mấy người nghe xong, tinh thần chấn động, Thạch lập tức để chị Điềm và Nghê Thư đứng ở đó, anh ta và Đinh Khiêm đón lấy…
"Tuyết Chi, kiên trì một chút! Kiên trì một chút..." Tiêu Chí Khiêm thật vất vả tìm tới một cái móc sắt dùng để đóng đinh, móc một đầu vào lan can, dùng sức cạy ra.
Tuyết Chi cắn răng, sắc mặt căng ra, những xúc tu quấn ở bên hông cô bắt đầu thay đổi nhanh hơn, siết chặt khiến cô không thở nổi. Lòng bàn tay nắm chặt lấy lan can cũng mài ra máu tươi, chảy dọc theo cánh tay của cô xuống.
Thấy khe hở trên đỉnh đầu dần ở ra, đôi mắt xinh đẹp của cô chứa đầy nước mắt.
Một mảng dịu dàng.
"Tiêu Chí Khiêm..." Cô nhẹ giọng mở miệng, nhìn anh chăm chút, giống như khắc lại khuôn mặt hoàn mỹ của anh.
"Đừng vì em mà làm chuyện ngu ngốc…em không thích…” Từng câu từng chữ của cô, cô muốn anh vĩnh viễn ghi trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...