Một buổi sáng lần nữa ré qua thành phố lớn. Lâm Tuyết vẫn còn ngủ trên giường, hôm qua cô thức xem phim nên ngủ trễ, bất giác cô quay người tìm vòng tay quen thuộc của mình mỗi sáng
Nhưng rồi 1 giây, 2 giây..5 giây anh đâu rồi, cô không chần chừ liền mở mắt thật to ra nhìn, không có ai cả, Lâm Tuyết ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng có vẻ ẩm áp nhưng cũng có một phần nào lạnh lẻo
*Anh đâu?...* không biết từ khi nào mõi sáng thức dậy việc đầu tiên cô làm là tìm Triều Minh ấy nhỉ, Lâm Tuyết đưa mắt nhìn đồng hồ
Đưa tay gãi gãi đầu mình, tóc cô hiện tại khá rối thêm vào đó bộ dạng ngái ngủ trông rất dễ thương nha, mặt cô có phần khó chịu do ánh sáng ngoài cửa sổ với mắt vẫn chưa thích ứng, nhẹ nhàng bước chân xuống giường
Đi từ từ tới phòng tắm...không một ai, Lâm Tuyết tròn mắt ngạc nhiên, cô không đi vào mà chạy ra ngoài, qua phòng làm việc, phòng sách, phòng khách...cố tìm nhưng vẫn không có
Mặt Lâm Tuyết có nhăn lại, bước đến phòng ăn, liền nhìn thấy miếng giấy anh để lại, cô không chần chừ liền cầm lên đọc
{Em tỉnh rồi thì mau ăn sáng, đồ ăn ở trong tủ lạnh, hâm lại rồi ăn. Đến chiều anh sẽ về, đừng đi đâu ra khỏi nhà mà đợi nhé!!
Hàn Triều Minh}
Bất giác cô cười nhẹ rồi lại lấy tay đánh nhẹ lên đầu mình *quên mất...anh ấy đi làm sớm* Cô cảm thấy an tâm phần nào cũng vì anh chưa đừng rời nhà khi cô đang ngủ mà hay ở cạnh cô, riết rồi cũng thành thói quen sáng sớm phải gặp mặt anh mới chịu
Lâm Tuyết bỏ miếng giấy xuống bàn ăn, nhanh chân đước lên lầu vệ sinh cá nhân nhưng thường ngày
...
Về phía của Hàn Triều Minh, anh ngồi phía sau xe để Kim Giang lái và Ngọc Anh ngồi ghế phụ, cả ba đang tiến đến điểm hẹn với bà Emma
Mặt Hàn Triều Minh có phần nghiêm túc với lo lắng. Đưa mắt ngắm nhìn dòng người lạnh lùng đi qua nhau, ngẫm nghĩ gì đó một hồi anh bất ngờ lên tiếng trong không gian im lặng của ba người
"Ngọc Anh, sao rồi?" Một câu hỏi không đầu không đuôi ai không hiểu anh sẽ không biết anh đang hỏi gì, điều đó thể hiện phần nào tính cách của Hàn Triều Minh
Nói ít làm nhiều, lạnh lùng bẩm sinh, tâm hồn cũng phần nào giá lạnh. Ngọc Anh đang kiểm tra lại một lần nữa tất cả các thứ quan trọng nghe anh hỏi liền giật mình
Tay liền nhanh nhẹ lấy điện thoại ra nhìn định vị của một con chíp rồi đáp "Thưa sếp phu nhân đang di chuyển...giờ đang trong phòng tắm" Hàn Triều Minh nhận được câu trả lời thì gật đầu im lặng
Ngọc Anh có phần hơi tò mò liền mạnh dạng hỏi "Sếp!! Tôi có câu hỏi" thấy Triều Minh im lặng cô biết anh đã đồng ý liền hỏi tiếp "Tại sao chúng ta lại theo dõi phu nhân vậy sếp?..."
Hàn Triều Minh đưa mắt nhìn Ngọc Anh rồi lại quay lại chỗ cũ đáp "Tự nhiên thấy không an toàn..." Anh nói xong thì quay mặt lại nhìn lên tay mình, Ngọc Anh nghe anh đáp rồi lại muốn hỏi
"Vậy sếp gắng con chíp đó ở đâu?" Hàn Triều Minh nghe cô hỏi thì cười nhẹ "Trên nhẫn cưới.." anh nhìn chiếc nhẫn của mình tâm trạng bổng nhiên vui lên
...
Tại một nơi rất xa thành phố Triều Minh đang ở. Một căn biệt thự nằm ở địa điểm ít người, khó tìm, ở ngoài thành phố, nó có nhiều tằng nhưng lại bị bỏ hoang, bên trong biệt thự đồ đạt điều bị hư hỏng đóng bụi lâu ngày
Mấy năm nay chủ của căn biệt thự này đã bỏ nó không ngó ngàn tới dù mua nó với giá rất cao cũng chả chịu bán lại cho ai, lúc mới xây xong dù nó đẹp và sang trọng nhưng chả ai dọn đến sống của chả có ai đến dọn dẹp
Không ngờ hôm nay lại có một nhóm người đến, tất cả điều đi xe ôtô màu đen, thì có một chiếc khác biệt và đẹp mắt nhất, một chiếc màu xanh dương đậm trong rất ngầu
Từ tròng xe bước ra một người đàn ông cao ráo, quyến rũ nhưng gương mặt điển trai ấy có vẻ rất khó chịu còn có phần tức giận, bộ dáng lịch lãm bước xuống xe không chần chừ mà nhanh nhẹ đi thẳng vào biệt thự
Những người từ xe khác lần lược bước theo sau, ai ai cũng mặc áo vest đen và thân hình trông đồ sộ, đáng sợ
Người đàn ông kia đi đằng trước đúng thật rất quyền lực, anh ta không phải dạng tầm thường. Bước chân nhanh và gắp anh ta đi vào trong, xem xét các căn phòng, những người đi cùng anh lúc nãy đang đợi dưới lầu chỉ có một người đi theo
Anh đang đi qua các con phòng thì anh bắt ngờ dừng lại, nghĩ một lúc rồi lên tiếng với người phía sau "Dọn căn phòng này cho sạch, và cả căn hầm phía dưới..." Người đan ông phía sau nghe vậy liền gật đầu lấy giấy ghi lại số phòng, còn người đàn ông thì không quan tâm đến mà tiếp tục hỏi
"Bên đó thế nào rồi?"
"Bây giờ Hàn Triều Minh đã rời khỏi, Lâm Tuyết vẫn đang trong nhà và có rất nhiều người của Hàn Triều Minh canh trừng ở xung quanh" người ở phía sau nói tần tận chi tiết
Còn người đàn ông kia có phần khó chịu khi nghe xong, nhăn mày một chút thì anh ta liền cười nhẹ *Biết rồi!! Vậy thì sao? Mày có bảo vệ thế nào thì cũng không cản được tao đâu*
Anh ta quay người đi trong sự tự tin, lòng dạ đầy căm thù đang nóng lên phừng phừng trong người Vịnh Tư Quân
.....
Buổi chiều vào ngày x tháng 10 năm xxxx, một cô gái đã bị vát lên vai của một người đàn ông cao to, bước ra từ ngôi nhà sang trọng và có rất nhiều những người vệ sĩ áo đen đang nằm gụt ngã, lăn lóng bất tỉnh
Cô gái la hét nhưng không ai nghe thấy cả "THẢ TÔI RA!! CÁC NGƯỜI LÀ AI?...CỨU VỚI!! CÓ AI KHÔNG!!" người đàn ông đi phía sau thấy phiền liền dùng tay đánh vào gáy cho cô ta bất tỉnh
Tiếng la hét như im bật không còn một âm thanh khó nghe, cô gái bị ném vào xe tải không thương tiếc và rồi tiếng xe tải khỏi động xong rời đi, không ai hay biết đến, gió chiều thỏi liêu thiêu lòng người bây giờ có phải quá vô tâm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...