MẶC lão gia và Mặc Như Nguyệt cũng thấy Mặc Thiệu Đình đi vào, Mặc Như Nguyệt nhìn vào tiềm thức của Đường Lạc Lạc với ánh mắt nghi ngờ và khó chịu. Mặc Như Nguyệt không biết liệu đứa trẻ Thiệu Đình này muốn làm gì? Bà hy vọng anh đã thông suốt nhưng rốt cuộc những gì Mặc Thiệu Đình muốn làm bây giờ những trưởng bối cũng không thể ngăn cản được anh.
Mặc Thiệu Đình vội vã đến và đứng trước Đường Lạc Lạc, khóe miệng nở một nụ cười nhỏ, ánh mắt quét xung quanh mặt Lạc Lạc, nụ cười mờ nhạt: " Trần Trần, là con anh?"
"Trần Trần ", Ông cụ Mặc ban đầu nghĩ rằng Mặc Thiệu Đình không thể chấp nhận sự thật, và sẽ gây láo loạn. Vì điều này, ông cứ lo lắng, nhưng hiện tại, Mặc Thiệu Đình trông bình tĩnh, như thể không có gì xảy ra khuôn mặt của ông vẫn đang duy trì một nụ cười yêu thương: "Các con cảm thấy mệt mỏi rồi hãy nghỉ ngơi đi". Mặc Thiệu Đình chỉ một chút lo lắng nhưng vẻ ngoài vẫn như thường lệ, nụ cười trên khóe miệng giản dị và sang trọng, giống như chỉ có hai người. Mặc Thiệu Đình giống như một con báo giỏi ngụy trang, anh không cho phép mình im lặng quá lâu. Sự nhầm lẫn có thể ở đó, nhưng nó không được chiếm lĩnh sự thống trị của cuộc đời anh.
Nhìn vào Mặc Thiệu Đình mọi thứ đều bình thường, Ông cụ Mặc cảm thấy nhẹ nhõm một chút: "Không sao đâu."
Mặc Như Nguyệt tiếp lời: "cô cứ nghĩ con không thoải mái, Thiệu Đình, con có thêm một người em họ, con phải chăm sóc Lạc Lạc và coi nó ấy như em gái của con..
"Em gái".
Mặc Như Nguyệt đã nói rõ ràng, Mặc Thiệu Đình gật đầu, bước đến bên Lạc Lạc vươn tay và mỉm cười dịu dàng với cô: "Thôi nào, em họ, hãy để anh họ của em ôm em 1 cái."
Đường Lạc Lạc...
"Khi Lạc Lạc ở nước ngoài một thời gian dài, những cái ôm đôi khi là một cách thể hiện sự thân mật, và không có gì mờ ám. Biểu hiện của Mặc Thiệu Đình trong lúc này cũng bình thường và điềm tĩnh, và có một nụ cười như không cười, Như mọi khi, mọi người không thể đoán anh ấy đang nghĩ gì.
....
...
Đường Lạc Lạc đi qua với một ánh mắt ngượng ngùng, và ôm lấy anh, một thứ tình cảm của anh em họ. Cơ thể Đường Lạc Lạc bị ném vào vòng tay ấm áp và quen thuộc, cô hưởng thụ trong giây lát. Tuy nhiên, Lạc Lạc sớm tỉnh dậy và muốn rời đi, nhưng cô cảm thấy Mặc Thiệu Đình đang ôm chặt cô, nhẹ nhàng ghì vào eo cô, đôi môi mềm mại cọ vào dái tai cô và nói nhẹ nhàng với giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy: "Em không thể chạy khỏi anh."
"Em không thể chạy khỏi anh".
Đường Lạc Lạc sững người một lúc, và ngay lập tức cảm thấy Mặc Thiệu Đình buông mình ra với một tinh thần kiên định và xấu xa giữa lông hai hàng mày, anh nhìn cô với cái miệng ngẩng lên, và trong một khoảnh khắc, Lạc Lạc gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
"Có bao nhiêu ý nghĩ chạy trốn?"
Trước khi Mặc Thiệu Đình phản ứng, Mặc Thiệu Đình nhìn Mặc Như Nguyệt với một nụ cười: "Cô yên tâm, con chắc chắn sẽ chiếu cố em họ của con, nếu em ở nhà họ Mặc, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Mặc Như Nguyệt rất ngạc nhiên: "Cảm ơn con, Thiệu Đình cô biết con là một chàng trai tốt hiểu chuyện, con có thể nghĩ vậy là thực sự tốt, bằng cách này, con có thêm một người em gái".
Phía sau Đường Tuyết Phù vừa thở hổn hển vừa chạy qua tay xách váy của cô ta. Mặc Thiệu Đình đi quá nhanh, và anh không có ý định đợi Đường Tuyết Phù. Cuối cùng Đường Tuyết Phù cũng đi theo được Mặc Thiệu Đình, với một nụ cười: "cô ơi, đừng lo lắng, chuyện xảy ra trước đây đã qua rồi." Cô ta mỉm cười nói và nắm lấy cánh tay của Mặc Thiệu Đình.
Lông mày của Mặc Thiệu Đình nhíu lại nhưng sau tất cả, anh ta không thể đẩy tay Đường Tuyết Phù ra, anh di chuyển miệng, nở một nụ cười giả tạo.
"Vâng, một nụ cười giả tạo".
Đã biết Mặc Thiệu Đình trong một thời gian dài như vậy, Đường Lạc Lạc biết rõ thói quen của Mặc Thiệu Đình và điều gì sẽ xảy ra khi anh c5ười nhếch mép!
Chính nụ cười giả tạo đó lại khiến Mặc Như Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù Lạc Lạc đã ở với Mặc Thiệu Đình, nhưng cuối cùng hai người là anh em họ. Bây giờ sự thật đã rõ ràng, Mặc Như Nguyệt hy vọng họ có thể chấp nhận thực tế.
Mỉm cười nhẹ,:. "Lạc Lạc à sau này muốn có thêm lời khuyên hãy nói với anh".
ĐườngLạc Lạc..
"Mẹ cô thực ngây thơ. Bà đã bị đánh lừa bởi vẻ mặt của MặcThiệu Đình".
Nhìn vào nụ cười đầy ẩn ý của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc không thể không nhận ra ý định của anh, đó có phải là ảo ảnh mà cô thấy không? Cô cảm thấy rằng Mặc Thiệu Đình đang có âm mưu chống lại danh phận anh em họ.
Ngày hôm sau..
Khi Đường Lạc Lạc đang ngồi thu mình trong phòng với những ô cửa sổ sáng sủa, cô nhớ đến đôi mắt và lời nói của Mặc Thiệu Đình và cảm thấy kỳ lạ. Cô lắc đầu và cố gắng rũ bỏ những phiền nhiễu trong tâm trí
" Từ chối trực tiếp rất dễ dàng để làm tổn thương trái tim của ông cụ Mặc. Không dễ để quản lý Mặc thị. Ông cụ Mặc cũng loại trừ rất nhiều sự cự tuyệt trước khi đưa ra quyết định".
Đang mải mê suy nghĩ một bàn tay giơ ra trước mặt Lạc Lạc vẫy vẫy, quay ra Diệp Tiểu Manh: "Lạc Lạc nói chuyện với mình 1 lát".
Đường Lạc Lạc thoát khỏi suy nghĩ trước đó, nghĩ rằng Diệp Tiểu Manh đi tìm mình vào sáng sớm nhưng chưa nghe rõ quay sang trả lời: "Cậu vừa nói gì? "
Diệp Tiểu Manh thở dài và nói một cách bất lực:" Quên đi, mình quên là gần đây cậu đã gặp rắc rối. Ngài Lance, là chú của Geogre sắp từ Anh đến đây, cậu có nghe nói gì về ông ấy không?".
" Tất nhiên mình nghe nói rằng ngài Lance là người đứng đầu gia tộc Brown, và ông ấy có rất nhiều quyền lực". Đường Lạc Lạc hạ mắt xuống và nhớ rằng lần đầu tiên Khi cô nghe về cái tên này, cô đã đến Anh với Mặc Thiệu Đình. Vào thời điểm đó giữa 2 người mọi thứ đều rất tốt đẹp.
"Mình rất lo lắng ". Diệp Tiểu Manh liếc mắt của mình: " Mình với George khoảng cách rất xa và mình chỉ là một diễn viên nhỏ bé, mình sợ ngài Lance không thích mình. Cũng không biết chuẩn bị gì vì vậy đến và hỏi cậu, cậu có thể giúp mình thiết kế một vài bộ quần áo không, mình tin vào khả năng của cậu, về giá cả chỉ cần đi theo giá thị trường. "
" Cậu đi gặp chú của bạn trai thì mình sẽ thu tiền thiết kế quần áo của cậu sao?"." Diệp Tiểu Manh cậu nghĩ gì về Đường Lạc Lạc mình?". Đường Lạc Lạc bĩu môi: "Mình đang quảng cáo cho quần áo của mình. Trong trường hợp ông Lance thấy bạn ăn mặc đẹp sẽ đầu tư cho mình, lúc đó không sợ không kiếm được tiền. "
" Lạc Lạc "Mặt của Diệp Tiểu Manh đỏ và đỏ:" Cậu nói gì? "." Anh ấy không phải là bạn trai của mình. Bọn mình vẫn là bạn bè. Tiền phải được trao cho cậu".... bla..bla
Đường Lạc Lạc lắc đầu: "Mình sẽ không thiết kế nó cho cậu nếu cậu đưa tiền. Mình từ chối nhận đơn đặt hàng."
"Tại sao cậu lại như thế này?" Diệp Tiểu Manh không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp; "Chà, mình sẽ trả phí nguyên liệu thôi, cậu phải thiết kế một thiết kế thật đẹp".
" Chà, cậu nên cẩn thận". Đường Lạc Lạc mỉm cười và lấy vé.
Diệp Tiểu Manh mỉm cười, để lộ hai chiếc răng hổ nhỏ và đứng dậy hài lòng: "Mình vẫn còn cảnh quay sáng nay, mình sẽ kể cho bạn sau. Nhóm người quay phim rất khó chịu. Hôm nay có một vở kịch. Hãy để mình dạy cho họ biết diễn xuất được gọi là gì! ". Đường Lạc Lạc bị trêu chọc bởi hàm răng và móng vuốt nhỏ của Diệp Tiểu Manh. Vẫy tay: " đi đi diễn tốt, mình mong chờ màn trình diễn của cậu!"
Diệp Tiểu Manh cầm túi xách lên, thổi một nụ hôn với ĐườngLạc Lạc, và nhảy ra ngoài.
Diệp Tiểu Manhấy đã không phóng đại. Thực tế, sau khi nhận được bộ phim văn học có chi phí nhỏ này - Love Rufeng, cô ấy nhận ra rằng thật sự rất khó để trở thành một diễn viên.
Giới giải trí cũng đặc biệt tìm kiếm về nền tảng của cô. Diệp Tiểu Manh chỉ là một nhóm nhạc nữ ra mắt, không phải là một diễn viên chuyên nghiệp. Vì sự nổi tiếng không cao, cô chỉ có thể nhận được bộ phim nhỏ và thỉnh thoảng lại giễu cợt.. Những gì Diệp Tiểu Manh có thể làm chỉ là chứng tỏ bản thân càng nhiều càng tốt, và cố gắng thực hiện tốt mọi cảnh.
Bộ phim này thuộc về bộ phim của nữ anh hùng và kể về cuộc đời của nữ anh hùng huyền thoại trong thời kỳ Cộng hòa Trung Quốc, từ cô gái mồ côi dưới hàng rào đến bông hoa xã hội của cánh đồng nước ngoài mười dặm. Cốt truyện được xoắn và các nhân vật sống động.
Diệp Tiểu Manh muốn thể hiện cả lòng tốt đơn giản của nhân vật nữ chính trong giai đoạn đầu và sự thờ ơ của sự sang trọng trong giai đoạn sau của màn trình diễn, đòi hỏi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời.
Hôm nay là cảnh thứ hai của cô kể từ khi cô gia nhập nhóm, và đó cũng là điểm nổi bật của sự bộc phát cảm xúc. Cô có thể kìm nén những nữ diễn viên bất đắc dĩ đó trong cùng một đoàn làm phim hay không, điều đó phụ thuộc vào ngày hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...