61101.
Nụ cười thảo mai trên khuôn mặt của nhân viên, bỗng chốc đơ lại, vốn tưởng lần này sẽ có đơn hàng lớn, ai dè lại nghèo nàn như thế, một thước vải vài trăm ngàn đồng, bản thân còn hoa hồng nào mà lấy nữa chứ?
- Vậy cô nói sớm đi, vài trăm ngàn một mét, làm tôi mắc công tìm cho cô hàng xịn, tưởng tiệm chúng tôi là tiệm nhỏ bán vài trăm ngàn một mét sao? Cô qua đó mà xem đi!
Nói xong giơ ngón tay ra, chỉ về hướng vải vóc màu mộc ở một góc, nhìn cũng không thèm nhìn Đường Lạc Lạc, quay người đi tiếp đón những khách hàng khác.
Đường Lạc Lạc mím môi, hoàn toàn không để tâm, nhân viên không đi theo cô càng tốt, cô có thể từ từ xem.
Màu sắc mộc mạc một chút cũng không có gì không tốt, bản thân có thể thiết kế kiểu cách trên chi tiết nhỏ, ví dụ như thêu gì đó nhỏ xinh, hoặc hai loại vải may chồng lên nhau...
Tóm lại, không gian phát huy không chừng sẽ to hơn nhiều.
Vừa nghĩ thế, tâm trạng Đường Lạc Lạc vui hẳn lên đi về phía góc kia, cúi người, tỉ mỉ lựa chọn những màu sắc mộc mạc trong tay, phát hiện có vài loại thật sự cũng rất đẹp, nhất là cây vải có màu xanh trời nhạt, có những đường hoa văn ẩn tinh xảo, tuy nhìn xa không thấy gì, nhìn kỹ có một vẻ đẹp rất khiêm tốn.
Vừa nãy nhân viên tiếp đón Đường Lạc Lạc thấy cô đang cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn hàng rẻ tiền, đáy mắt lướt qua sự khinh bỉ, quay đầu không thèm nhìn cô nữa, đi ra cửa đứng chờ vị khách nào đó hào phóng hơn.
Đường Lạc Lạc đang lựa chọn vui vẻ, thì nghe tiếng nhốn nháo ngay cửa, quay đầu nhìn, thấy tất cả nhân viên trong tiệm đều ra nghênh đón và vây lấy một vị khách, ngay cả giám đốc ngồi trước laptop chơi game cũng đứng dậy, đích thân ra nghênh đón với nụ cười tràn ngập.
- Ây yo, cơn gió nào thổi cô đến vậy? Cô chủ Mặc, cô đến tiệm nhỏ chúng tôi, thật sự là rồng đến nhà tôm ấy, mời vào, mời vào.
Giám đốc cúi người 90 độ, thái độ nồng nhiệt hết mức, những nhân viên còn lại trong tiệm, cũng cẩn thận đứng hai bên, đều mang nét mặt cẩn trọng.
Dưới sự o bế của mọi người, Mặc Lan được vây lấy ở giữa mang vẻ mặt cao ngạo, xung quanh còn đứng cùng vài người đến chọn mua vải vóc nữa, một trong những người đó chính là Nhạc Thanh của bộ phận thiết kế, vài người còn lại cũng là những khuôn mặt quen thuộc trong công ty.
- Cô chủ Mặc phải tham gia cuộc thi thiết kế lớn, đã vào vòng trong rồi, nên mới đến đây lựa chọn vài cây vải về may sườn xám, còn không mau đem tất cả hàng xịn của các cô ra đây.
- Những thứ rẻ mạc thì đừng mang ra khoe nữa, cô chủ Mặc là người thấy qua nhiều hàng xịn, những thứ đó không xứng tầm với thiết kế của cô.
- Biết là vào vòng trong cuộc thi thiết kế lớn nào không? Là FHY nổi tiếng nhất đấy! Cuộc thi quy mô như thế, không phải ai muốn vào vòng trong là vào được đâu.
- Cô chủ Mặc quả thật lợi hại, chẳng qua chỉ tùy ý thiết kế một bộ trang phục thôi, thế là vào vòng trong rồi.
- Đương nhiên rồi, người ta là thạc sĩ của trường danh tiếng ở nước ngoài, chỉ xét thiên bẩm thôi đã không biết bỏ xa người tầm thường hết con nhiêu con đường rồi...
Những cô gái đi cùng vây lấy Mặc Lan cố hết sức nịnh hót, hận đến mức muốn tung Mặc Lan lên tận trời, giám đốc cũng mang vẻ mặt kinh ngạc và sùng bái, vẻ mặt ấy giống như Mặc Lan hiện giờ không phải đang chuẩn bị vào vòng trong, mà đã là quán quân luôn rồi vậy.
Những nhân viên khác tuy không hiểu rốt cuộc họ đang nói gì, nhưng ai nấy đều tập trung cao độ, sợ rằng bọn họ bỏ qua cái tên mới mẻ nào đó, ánh mắt nhìn Mặc Lan, vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục.
Và Mặc Lan từ đầu đến giờ đều mang vẻ mặt cao ngạo lạnh nhạt, dường như những lời nịnh hót này chị ta đã nghe đến chán tai, ngay cả liếc nhìn đám người phàm nịnh hót thảo mai này một mắt cũng không thèm.
Tiệm vải lụa này là sản nghiệp dưới trướngtập đoàn nhà họ Mặc, Mặc Lan đương nhiên là đối tượng mà giám đốc và nhóm nhân viên này phải o bế nịnh hót nhiệt tình rồi, bản thân phải thi, Mặc Lan cũng phải thi, hai người đều cần mua vải lụa, nên đụng mặt nhau tại đây, cũng không có gì là lạ cả.
Đường Lạc Lạc nhìn nhìn rồi cúi đầu xuống, tiếp tục lựa chọn vải vóc cho bản thân.
Oan gia ngõ hẹp, mỗi lần đụng mặt Mặc Lan đều không có chuyện gì hay ho cả, gây không được không lẽ bản thân lại không trốn được ư?
Tuy nhiên, những việc như thế, đúng là không phải muốn trốn là có thể trốn được đâu.
Chân trước Mặc Lan vừa bước vào trong tiệm, Nhạc Thanh đã tinh mắt nhìn thấy Đường Lạc Lạc đang mân mê ở một góc, oang oang lớn tiếng nói:
- Mọi người nhìn kìa, chẳng phải đó là Đường Lạc Lạc của bộ phận thiết kế sao? Hả? Cô ta cũng đến đây lựa chọn vải vóc ư? Không phải gia đình có tiền lắm sao? Sao lại chạy đến một góc rẻ mạc nhất để lựa chọn hàng thứ phẩm thế kia?
- Nghe nói bạn trai cô ta không phải là Tần Việt sao? Tuy là người bên cạnh tổng tài Mặc, nhưng cũng là thằng làm công cao cấp mà thôi, có tiền gì đâu, so với chị Mặc nhà ta vốn không tài nào so sánh được.
- Đừng lấy chị Mặc ra so sánh với cô ta được không? Chị Mặc là cô chủ lớn nhà họ Mặc, sao so sánh với loại người thế được?
- Thì đó, còn giả vờ đến đây lựa chọn vải vóc nữa, làm như cô ta được vào vòng trong cuộc thi rồi vậy ấy... hahaha, thật sự không biết trời cao đất dày.
Những người đi theo Mặc Lan, đại đa số đều được vào vòng trong, lúc này nhìn thấy một người mới như Đường Lạc Lạc được vào vòng trong rồi thì thôi, còn bày đặt đến lựa vải, tất nhiên phải chế giễu một phen rồi, cộng thêm buổi họp báo đối chứng của Mặc Lac và Đường Lạc Lạc ai nấy đều biết, dẫm Đường Lạc Lạc tức là đang o bế Mặc Lan, ngu gì không làm chứ?
Đường Lạc Lạc nghe thấy những lời chế giễu ác ý của bọn họ, hoàn toàn không để tâm, chuyên tâm mà tiếp tục lựa chọn, nhưng ánh mắt Mặc Lan nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, đáy mắt lướt qua thần sắc u tối.
Lại là Đường Lạc Lạc.
Ở đâu cũng có cô, thật sự phiền chết đi được.
Mặc Lan trước giờ luôn tin vào năng lực và thủ đoạn của bản thân, nhưng không ngờ lại thất bại dưới tay Đường Lạc Lạc, muốn ngăn cản Đường Lạc Lạc vào vòng trong, nhưng không ngờ không thành công, mà còn thất bại hết lần này đến lần khác khiến chị ta càng thêm ghét cay Đường Lạc Lạc, chỉ có đè lên đầu cô về mọi mặt, mới cam lòng được.
- Tầng lớp khách hàng ở đây, không phải cao cấp lắm sao? Sao người nào cũng thả cho vào vậy?
Mặc Lan chau mày, thần sắc không vui hứ một tiếng.
Giám đốc lập tức gật đầu cúi người:
- Cô chủ Mặc, khách hàng nào cũng có, muốn vào thì chúng tôi cũng không thể đuổi ra được, hay là vậy, tôi đem hết tất cả những loại vải đẳng cấp nhất ra cho cô, tùy cô chọn lựa, Tiểu Hà, em đi canh chừng vị khách kia, bảo cô ta chọn nhanh nhanh, hàng rẻ mạc thế mà cứ mò mẫm nãy giờ là sao?
Đều là người lăn lộn xã hội, giám đốc cũng biết nhìn sắc mặt mà, rõ ràng Mặc Lan không thích Đường Lạc Lạc xuất hiện cùng trong một cửa tiệm, tất nhiên phải tìm người nhanh chóng tống cổ Đường Lạc Lạc đi.
Nếu không, Mặc Lan là em gái của Mặc Thiệu Đình, nếu như nổi giận nói vài câu không hay trước mặt Mặc Thiệu Đình, bản thân sẽ ăn cho hết mà nhả không ra luôn ấy chứ!
Nhân viên tên Tiểu Hà, chính là cô gái vừa nãy kè theo Đường Lạc Lạc lựa vải, vừa nghe bản thân phải đi canh chừng Đường Lạc Lạc, bỗng chốc chau mặt lại, hôm nay không dễ gì cô chủ Mặc đến tiệm, mọi người đều đang tìm cơ hội o bế Mặc Lan, ngặt nổi bản thân phải đi canh Đường Lạc Lạc, thật sự đáng ghét.
Cô ả không kiềm được trút cơn giận này lên người Đường Lạc Lạc, nếu như cô nhanh chóng lựa vải xong rồi về thì nào có chuyện gì xảy ra chứ?
Lập tức biến sắc đi đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, bực dọc lên tiếng:
- Thưa cô, cô lựa xong chưa hả?
Đường Lạc Lạc còn đang phân vân giữa hai cây vải, lấy màu xanh trời nhạt hay là màu trắng ánh nguyệt đây? Vừa nghe câu hỏi của Tiểu Hà, tùy miệng trả lời:
- Vẫn chưa, chờ chút nữa.
- Vừa nghèo vừa lắm chuyện!
Tiểu Hà nhẹ giọng mỉa mai.
Đường Lạc Lạc nghe thấy lời than vãn này của nhân viên, cũng không muốn đôi co với nhân viên, tiếp tục tỉ mỉ so sánh.
Và phía bên kia, trước mặt Mặc Lan nhanh chóng được đưa lên vô số những vải lụa khác nhau, nhất thời màu hoa khoe sắc, rực sáng đến mức trong tiệm sáng thêm vài độ, vì muốn lấy lòng Mặc Lan, giám đốc thiếu điều muốn lấy luôn cả hàng quý hiếm ra luôn, trên mặt không ngừng cười tươi, miệng thì liếng thoắng giới thiệu:
- Mời xem, đây đều là hàng mới cả, trên thị trường ngoài tiệm tôi ra, tuyệt đối không ai có.
- Cây vải này, cô xem độ sáng này, cách xử lý bên viền này, tuyệt đối phù hợp với thân phận của cô... ồ không, không có loại vải nào có thể xứng tầm với thân phận của cô chủ Mặc cả, chẳng qua chỉ không làm mất mặt của cô quá nhiều mà thôi.
- Nếu như cô thích, vải này tôi tính giảm 50%, còn tặng thêm hai thước cùng loại, thế nào?
- Những mỹ nữ đi cùng có muốn lựa chọn không? Cho dù không tham gia cuộc thi, may một bộ sườn xám cho bản thân mặc cũng được mà, các cô đều do cô chủ Mặc dẫn đến, đều tính giảm 50% luôn, thế nào?
Không thể không nói, công phu nịnh hót ân cần chu đáo của giám đốc thật sự tuyệt đỉnh, cho dù Mặc Lan có cao ngạo, được nâng như thế, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, thân là con gái nhà họ Mặc khiến cô cao ngạo ngẩng đầu, mép môi mang nụ cười đắc ý.
Và nhóm lâu la đi theo bên cạnh, cũng cảm thấy vinh dự hẳn lên, ai nấy đều phát quang cả mặt, chí chí chóe chóe lựa chọn.
- Đúng là nhờ vào phước của cô chủ Mặc ấy, tôi biết ngay, đi theo chị Mặc là được hời!
- Chị Mặc chúng ta đúng là thiên kim chính hiệu nhà họ Mặc, đi đến đâu ai nấy đều phải nể mặt cả, nể mặt chị Mặc, chính là nể mặt nhà họ Mặc.
- Cô chủ xuất thân từ hào môn đúng là có khác, không có cái sự nghèo nàn, các cô nhìn xem, chị Mặc nho nhã hào phóng biết mấy, nếu là tôi, thi cũng khỏi cần thi, quán quân cuộc thi thiết kế lớn lần này đã là vật trong tay của chị Mặc rồi.
Cả nhóm người vây lấy Mặc Lan, cứ miệt mài nịnh hót, Nhạc Thanh trong nhóm nịnh hót này, thật sự không được xem là nổi trội gì, trong lòng nóng vội, liếc nhìn Đường Lạc Lạc ngay góc, bỗng chốc đôi mắt sáng rỡ:
- Ây yo, Đường Lạc Lạc, sao cô còn chưa chọn xong nữa vậy? Thời gian dài thế rồi, chắc trang phục cũng may ra được luôn ấy! Tổng cộng chỉ có vài mẫu vải rẻ mạc thế kia, có gì mà chọn mãi thế? Không lẽ cô tính nhân lúc mọi người không chú ý, tiện tay lấy đi cái gì đó chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...