Từ bàn tay phải của mình, Lãnh Thiên Duệ rút ra một chiếc nhẫn ở ngón út sau đó đeo vào tay cô. Thì ra đây là nhẫn cưới cô đã bỏ lại khi rời khỏi Lãnh gia.
Cô nhớ rõ ngay sau đám cưới của bọn họ anh đã đưa cho cô rất nhiều trang sức quý giá, nhưng kết quả điều bị cô từ chối, riêng có chiếc nhẫn này anh kiên quyết bắt cô phải đeo vào cho bằng được.
- Sau này không cho phép em tự ý tháo nó ra nữa. Chiếc nhẫn này của anh sẽ cột chặt em cả đời có biết chưa. Đây chính là trừng phạt nặng nhất của anh dành cho em!
Trong phòng một mảnh ấm áp, bên ngoài là những âm thanh xôn xao không ngừng nghỉ, tiếng bàn tán của những nô bộc trong nhà náo nhiệt vô cùng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuộc sống là một con đường không hề bằng phẳng, đôi lúc bạn sẽ gặp chút sóng gió, nhưng đừng vì thế mà nản lòng vì biết đâu nỗi buồn hôm nay sẽ được bù đắp bằng một niềm vui nào đó không xa.
--- ------ --------2 tháng sau---- ------ ----
- Còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật của anh, anh hi vonhj đến lúc đó quan hệ của chúng ta sẽ được công khai, anh muốn mọi người biết em là vợ của anh, cũng là để cho những người trong gia tộc không còn dám lên tiếng phản đối. Vậy sau này dù em muốn làm chuyện gì cũng sẽ quan minh chính đại hơn, em thấy thế nao?
- Ừm, anh cứ quyết định là được rồi.
O
Thấy cô lạnh nhạt trả lời Lãnh Thiên Duệ cũng không tức giận, chỉ là trong lòng vẫn có chút không vui.
- Vậy bắt đầu từ ngày anh sẽ mời giáo viên dạy em một số lễ tiết cơ bản.
- A, không được, không được, ngày mai em còn có buổi thi đấu hay là dời lại vào đầu tuần sau nhé!
Lãnh Thiên Duệ cực kì không mong muốn cô từ chối, anh hi vọng cô để tâm đến mình hơn, nhưng anh cũng biết buổi thi đấu này đối với cô mà nói là rất quan trọng cho nên chỉ đành gật đầu một cách bất lực.
Kỳ thi đấu trôi qua nhanh chóng, Lãnh Thiên Duệ cũng bắt đầu mời gia sư về nhà dạy lễ nghi cho cô. Tưởng đơn giản hoá ra lại chẳng dễ dàng tý nào, hết từ cách đi đứng, điệu bộ tác phong rồi lại đến ăn uống khiến cái đầu nhỏ này của cô như muốn nổ tung toàn thân không chỗ nào là không ê ẩm, đau nhức.
Cô biết tính cách của bản thân không thích hợp tham gia các buổi tiệc sang trọng của giới thượng lưu cho nên cô chỉ biết có thể cố gắng hết mức mới không làm bẽ mặt của Thiên Duệ.
Kết quả là cô vì quá mệt mỏi mà ngủ gục ở cầu thang mất tiêu. Lãnh Thiên Duệ vừa về đến thấy cô mệt đến nỗi lịm đi, ngay cả phòng ngủ cũng thèm vào liền ngủ ở bên ngoài cô nhóc này không thấy lạnh sao?
Thấy cô như vậy trong lòng anh cũng xót xa vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn không nhịn được trêu chọc cô.
- Đã sức cùng lực kiệt rồi sao?
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc khiến cô choàng tỉnh giấc, phát hiện câu khiêu khích của anh mặc dù bản thân đã mệt muốn chết nhưng vẫn cố mạnh miệng phản bác.
- Em chỉ là có chút không quen mà thôi. Nói cho anh biết còn lâu em mới chịu thua, đừng có coi thường em nha!!!
- Vậy hả???
Anh chỉ muốn trả lời cho có lệ. Khoé mắt nhướng cao quét qua con gấu bông đã cũ kĩ được cô ôm vào lòng như báu vật.
- Cái đó là gì vậy? Cũ rồi vứt đi, trông giống yêu quái quá.
Lúc này cô mới để ý thấy ánh mắt anh đang dừng lại ở con gấu. Trong lòng không khỏi cảm khái, anh cũng quá khoa trương đi. Tuy là đã hơi cũ một chút nhưng đâu đến nỗi giống yêu quái như lời anh đã nói chứ.
- Vứt đi, anh mua cái mới cho!
- Không được cái này là quà lúc nhỏ ba mẹ tặng cho dù có cũ em cũng không bỏ đâu. Chắc anh cũng có những đồ chơi lúc nhỏ chứ, cho em xem một chút được không?
Sắc mặt Lãnh Thiên Duệ dần xám xịt lại, cau mày nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng.
- Dù sao đó cũng chỉ là đồ vật thôi, nếu cũ thì bỏ đi mua cái mới là được rồi... hơn nữa những thứ cũ kĩ đó đều bị anh bỏ đi hết rồi, một cái cũng không còn.
Cái gì? Anh bỏ hết rồi sao? Một cái cũng không còn? Cô nhìn anh đến ngẩn ngơ, trong đầu không ngừng vang lên cái câu mà anh vừa nói. ' Đồ vật dù sao cũng chỉ là đồ vật không hơn không kém'.
Cô bỗng nhiên muốn thay đổi suy nghĩ này của anh.
Đã nghĩ là làm, cô quyết định xin vào làm ở một nhà hàng. Công việc dọn vệ sinh này nói dễ không dễ mà nói khó thì cũng không phải.
Tranh thủ sắp xếp lại lịch học ở trường, vào hai ngày cuối tuần cô vừa phải tranh thủ đi làm thêm vừa phải về nhà học nghi lễ khiến cả người lúc nào cũng mệt nhoài nhưng vì muốn tạo bất ngờ cho Thiên Duệ nên cô cũng chỉ biết cố gắng đến đâu hay đến đó.
Thế nhưng, có tên nào đấy không biết, vì sự thờ ơ của cô mà âm thầm phẫn nộ trong lòng. Hằng ngày đi làm ở công ty, về đến nhà đôi khi muốn tìm cô tâm sự ai ngờ cô đã lăng đùng ra ngủ từ đời nào. Trời vừa tờ mờ sáng đã ra khỏi nhà, ngay cả điểm tâm buổi sáng cũng là cô dặn người hầu làm.
Cả buổi họp hôm nay hắn không làm sao tập trung nổi. Trong đầu vẫn luôn nghĩ về câu nói úp úp mở mở của cô sáng nay. Có gì mà lại khiến cho cô bận tâm đến thế, còn quan trọng hơn cả hắn sao?
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Công việc hôm nay cũng may mà kết thúc sớm hơn dự định, Gia Linh vừa định thu sếp đồ về nhà thì chợt có tiếng nói cất lên từ phía sau làm cô giật bắn cả người.
- Bạn là người mới tới sao? Mình tên Kiến Thành, còn bạn?
Kiến Thành nhìn thẳng vào Gia Linh, ánh mắt không hề có ý dời đi, dường như không quan tâm mà điềm nhiên tiếp nhận sự quan sát, đánh giá của cô. Phải một lúc sau Gia Linh mới mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng giữa hai người.
- Mình tên Gia Linh, cậu cũng làm ở đây?
Kiến Thành nghe vậy chợt nở nụ cười thản nhiên, cũng không vội vàng trả lời câu hỏi của cô mà ngược lại bắt đầu bằng một câu hỏi khác. Cả hai cứ thế đi khỏi khu làm việc tập thể mà không biết rằng cách đó không xa đang có một ánh mắt chăm chú nhìn về phía họ.
- Giám đốc tiểu thư Gia Linh không phải nói hôm nay có lịch học sao, sao lại đi cùng cậu con trai khác vậy... Ai!!! Cũng không trách được, giám đốc cả ngày bận rộn ở công ty lo trong lo ngoài tiểu thư lại là người trẻ tuổi nên một khi thiếu hụt tình cảm thì sẽ dễ tìm đến người đàn ông khác là điều đương nhiên.
Nói rồi khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, cô không tin mình đã nói đến như vậy mà Thiên Duệ còn có thể tin tưởng con nhỏ đó. Không sai buổi tiec dùng cơm hôm nay la do một tay cô sắp xếp không ngờ có thể phát hiện một màn đặc sắc thể này đây.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Triệu Gia Linh này quả thật không tầm thường, cậu thiếu niên đang đi cùng với cô ta chính là ông trùm giấu mặt đằng sau các chuỗi nhà hàng lớn ở Bắc Kinh hiện nay.
Ha, lần này để giám đốc phát hiện cô ở bên ngoài tình tứ với người đàn ông khác, cô có mà nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Từ lúc cô theo Thiên Duệ đến nay, không có công lao cũng có khổ lao nhưng chưa lần nào anh dành lấy một ánh mắt cho cô. Lúc biết anh kết hôn cũng người con gái khác trr tuổi hơn mình, cô vô cùng ghen tỵ, ghen tỵ người phụ nữ đó rốt cục như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của anh.
Con nhỏ đó có gì hơn cô chứ, luận địa vị không có địa vị, luận nhan sắc không có nhan sắc giàu có lại càng không, thế nhưng anh lại chọn nó mà không phải là cô.
Cho nên cô sẽ chờ đợi, chờ một ngày Thiên Duệ vứt bỏ nó như một đôi giày rách không thương tiếc mà bắt đầu chú ý đến cô, dành tinh cảm đặc biệt cho cô.
Nhưng lần này cô phát hiện mình sai rồi.
Ánh mắt của Lãnh Thiên Duệ vốn sâu thăm thẳm, tựa hồ không thấy đáy. Cái mà cô nhìn thấy được chính là nụ cười như có như không trên môi anh, chứ không hề biết được nội tâm anh rốt cục đang cất giấu điều gì.
Trong lòng bất giác có chút hoảng hốt.
Tại sao cô không nghĩ tới người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, không phải là loại người để cô dễ dàng nắm trong tay càng tuyệt đối không giống những người vẫn thường vây quanh cô.
Cô, sai rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...