"Tốt quá! Thật sự là quá tốt rồi!" Lục An An giống như là gá đá đang sôi máu vậy, không nói thêm câu nào liền xông tới, đưa tay ra quăng cho đối phương một cái bạt tai.
"Các người là đám khốn nạn đáng chết, đồ cặn bã, đồ phế vật, lại dám bắt nạt bà cô tao đây, bắt nạt Hề Hề hả, hôm nay không đánh chết các người tôi thề không làm người!"
Bốp bốp bốp! Lại là một liên hoàn tát nữa đánh tới.
Mấy tên đàn ông bị đánh đến nỗi kêu khóc thảm thiết, nhưng lại không dám đánh trả.
"Khốn kiếp, đáng ghét, không ai dám quản chứ gì, đánh chết các người đánh chết các người, ai bảo các người dám bắt nạt Hề Hề, tôi sẽ thay cô ấy đánh chết các người! ! !"
Ngay lúc Lục An An đang đánh rất nhập tâm, thì mấy người Thương Chấn đi vào, nhìn thấy một màn cô ấy đang đánh người, thì cực kỳ sửng sốt.
"Chà chà chà! " Tư Đồ Sóc không thể tin được, ghé sát vào tai Thương Chấn rồi nói nhỏ: "Đây mà vẫn là con gái sao?"
"Cậu có thể qua đó hỏi thử!"
"Thôi đê!" Anh mới không muốn đi qua để bị đánh như thế đâu, Tư Đồ Sóc quan sát một lúc, vẫn cảm thấy bà chị dâu mới này của mình vẫn đáng tin cậy nhất, chỉ yên tĩnh ngồi ở kia mà xem màn ‘bạo hành’ của bạn mình.
Thế là, anh ta không chút do dự nào bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Nhan Hề.
"Hi hi, chị dâu, tôi thấy giống như chị vẫn là tốt nhất! "
"Cái gì?" Tô Nhan Hề khó hiểu nhìn về phía anh ta.
"Không có gì, chỉ là có chút hiếu kỳ sao cô lại không đi lên dạy dỗ bọn họ?"
"Cứ để An An nhà chúng ta đánh thỏa thích rồi tôi mới lên!"
"Cái gì????! "
"An An, phần của tớ cứ để tớ tự ra tay là được rồi, cậu đừng mệt mỏi quá.
" Tô Nhan Hề không hề chú ý tới sự kinh ngạc của Tư Đồ Sóc, cô xắn tay áo rồi đứng lên, nhanh chóng tiến vào đội hình đánh người.
Tư Đồ Sóc nhất thời chỉ biết mở to hai mắt, sao mà phụ nữ ở thế giới này ai ai cũng đanh đá như vậy chứ?
Mộ Liêm Xuyên và Thương Chấn cũng âm thầm kinh hãi, liền nhanh chóng rời xa chiến trường, ngồi xuống một chỗ cách Cố Tây Thành không xa, yên lặng ‘xem phim hành động’.
Thương Chấn hơi nhếch mày, nhìn về phía Cố Tây Thành đang ngồi yên mặt không biến sắc.
"Cố đại thiếu gia, cậu nhất định phải bảo trọng đấy!"
Cưới phải một bà vợ đanh đá như vậy, cuộc sống vợ chồng chắc chắn là sẽ rất ‘đặc sắc’ đây.
Nhưng mà anh ta lại rất là chờ mong, cậu cả nhà họ Cố luôn luôn xử sự theo ý mình, sẽ có cái dạng kết cục gì với cô vợ nhỏ mới cưới này.
Cố Tây Thành nhấp một ngụm rượu, hoàn toàn không có ngó ngàng tới sự chế giễu của Thương Chấn.
Trong mắt anh, hành động ngày hôm nay của Tô Nhan Hề làm cho anh rất là hài lòng.
Anh chính là muốn để cho đám người mắt chó đui mù này bị dạy dỗ tử tế một phen, đệ bọn chúng biết người nhà họ Cố cũng không phải dễ trêu chọc.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Cố Tây Thành lại không có phát hiện được mình đã đem Tô Nhan Hề coi thành người nhà của mình, đánh dấu chủ quyền của mình lên cô.
Đã là người của anh, thì anh có thể tùy ý khi dễ bắt nạt, nhưng mà người khác muốn khi dễ người của anh thì chắc chắn sẽ chỉ có con đường chết.
Sau khi đánh cho đám người kia mặt mũi méo xẹo đầu tóc rối mù, Tô Nhan Hề và Lục An An cũng mệt gần chết.
Hai người dừng tay, ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát.
Mộ Liêm Xuyên cười nhạt, rồi lạnh giọng phân phó cho mấy người đàn em đứng sau lưng: "Đánh gãy chân tay của bọn nó rồi ném ra ngoài đường!"
Tô Nhan Hề và Lục An An nghe thấy anh ta dặn dò đàn em của mình như vậy, đồng thời nhịn không được cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tiếp theo không hẹn mà cùng nhìn Mộ Liêm Xuyên rồi nói: "Cậu thật tàn nhẫn!"
"Sặc! " Mộ Liêm Xuyên suýt nữa thì bị ‘sặc nước bọt’, bà cô tổ ơi, ai mới là người tàn nhẫn ở đây chứ!
Tốt xấu gì anh ta cũng làm cho bọn họ ‘đau một lần rồi thôi’!
Mà hai người phụ nữ bọn họ thì sao!
"Việc hôm nay đến đây tôi, tôi về trước đây!" Cố Tây Thành đặt ly rượu xuống, thung dong đứng dậy.
Anh ta lúc nào cũng nói chuyện với ngữ khí nhàn nhạt, nói xong liền bước đi luôn.
Lúc anh ta đi đến trước mặt Tô Nhan Hề, lạnh lùng liếc xéo cô một cái: "Còn không đi?"
"Hả? À à!" Lúc này Tô Nhan Hề mới kịp phản ứng lại, vội vàng đứng dậy.
Lúc này, Cố Tây Thành đã đi ra khỏi phòng.
Cô le lưỡi, quay đầu lại nói nhỏ với An An: "Tớ đi trước nhé, hôm khác gặp.
"
"Ừm, cậu đi nhanh đi!" Lục An An vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cô nhanh chóng chạy theo cậu Cố đi.
Sau chuyện đêm nay, tự nhiên cô ấy lại cảm thấy có cậu cả nhà họ Cố bảo vệ Tô Nhan Hề cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, cô ấy bất giác cong cong khóe miệng.
"Tôi cũng đi đây, các cậu chơi tiếp đi nhé!" Thương Chấn cũng đứng dậy, dự định rời khỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...