Kịch bản mới của Tống Vãn Huỳnh cứ vậy mà chết ngắc từ trong trứng nước.
Cô nhắm hai mắt lại rồi kéo chăn trùm qua đầu như đà điểu, ý đồ muốn chối bỏ hiện thực.
Chỉ mới một ngày ngắn ngủi mà cô đã mất hết mặt mũi.
Nếu chỉ là mất mặt thôi thì cũng không sao, có điều cô vừa mất mặt vừa chẳng giải quyết được vấn đề nào đang cần giải quyết cả.
Cô không kiên cường đến vậy đâu.
Việc cao giọng thẳng thắn xưng "tội" rồi khóc lóc nước mắt nước mũi lấm lem nhận sai trước mặt mọi người đã hao hết tất cả can đảm của cô rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn rúc vào mai mình như rùa đen rụt đầu thôi.
Văn Nghiễn thản nhiên đứng dậy, giọng nói rất mất kiên nhẫn: "Tỉnh ngủ rồi thì về nhà với tôi."
Tống Vãn Huỳnh đang trốn trong chăn buồn bực hỏi: "Tôi không sao chứ?"
"Cô rất khoẻ."
Tống Vãn Huỳnh lập tức hé chăn ra một nửa rồi dùng ánh mắt rụt rè nhìn Văn Nghiễn chằm chằm: "Vậy sao đầu tôi lại băng bó thế này?"
"Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô rồi nhưng cuối cùng chỉ phát hiện ra được một vết xước sắp lành trên trán.
Vốn cũng không cần xử lý nhưng mẹ cứ bảo bác sĩ băng lại cho cô."
"Mẹ đâu rồi?"
"Tôi bảo bà ấy về trước rồi."
Tống Vãn Huỳnh sụt sịt mũi, "À" một tiếng rồi nói tiếp: "Giúp tôi cảm ơn mẹ...!À không phải, cảm ơn gì."
Văn Nghiễn đang chuẩn bị bước chân ra khỏi phòng bệnh nghe vậy bèn dừng bước: "Tống Vãn Huỳnh, cô nhất quyết muốn ly hôn hả?"
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: "Anh đang nghi ngờ tôi đấy à? Tôi cảm thấy tôi đã nói rõ ràng với anh lắm rồi mà? Tôi muốn ly hôn với anh thật thì có gì đáng ngờ chứ?"
"Tại sao?"
"Tại sao á? Tại sao anh lại hỏi tôi tại sao? Chẳng phải anh vẫn luôn ghét tôi à? Tôi đồng ý ly hôn chẳng phải anh nên mừng thầm sao?" Tống Vãn Huỳnh như chợt ngộ ra gì đó: "Chẳng lẽ anh không muốn ly hôn? Anh vừa không thích tôi vừa không chịu ly hôn với tôi, tức là vừa ghét tôi muốn đày đọa tôi vừa cầm tù tôi không cho tôi thoát.
Văn Nghiễn, sao anh ác quá vậy?"
"Tôi ác á?" Văn Nghiễn cười nhạt: "Không biết trước kia là ai suốt ngày treo mấy câu "Không về thì ly hôn", "Không về thì sẽ đánh con" bên miệng ấy nhỉ?"
Cuối cùng Tống Vãn Huỳnh cũng hiểu rõ.
Có lẽ trước đây Văn Nghiễn đã nghe quá nhiều lời cố tình gây sự của "Tống Vãn Huỳnh" rồi.
Cô ta có đứa trẻ không tồn tại, ông cụ Văn và bà Văn làm chỗ dựa lưng nên lúc nào cũng được chiều sinh kiêu đe doạ Văn Nghiễn luôn đối xử lạnh nhạt với mình.
"Anh tưởng tôi lại đang cố tình gây sự với anh đó hả?"
Văn Nghiễn không nói gì.
Thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh cố gắng ngồi dậy nghiêm túc nói rõ từng câu từng chữ: "Tôi thừa nhận quả thật trước kia tôi đã làm ra rất nhiều chuyện sai lầm, đặc biệt là chuyện lừa cưới này.
Tôi làm chuyện ác nên anh ghét tôi cũng đúng.
Nhưng bây giờ tôi hối hận là thật, muốn trở thành người tốt cũng là thật.
Trước kia tôi thích anh quá thành ra cố chấp, muốn có được anh cho bằng được.
Chỉ là anh đã bao giờ nếm trải cảm giác thích một thứ gì đó nhưng lại phát hiện ra dù mình có cố gắng đến mấy cũng không có được chưa? Lâu như vậy rồi tôi cũng mệt mỏi, không muốn tiếp tục đuổi theo anh nữa, thế nên tôi mới muốn ly hôn với anh.
Ly hôn rồi thì tinh thần tôi sẽ không bị đày đoạ nữa.
Tôi chọn cách giải thoát cho bản thân, cũng là giải thoát cho anh.
Anh cảm nhận được quyết tâm của tôi không?"
Nói một tràng dài làm miệng lưỡi Tống Vãn Huỳnh khô quắt.
Cô nói chân thành bình tĩnh hòa nhã như thế Văn Nghiễn cũng phải tin chứ nhỉ?
"Vậy hả?" Văn Nghiễn nhìn đôi mắt trong suốt đầy sức sống như nai con kia của Tống Vãn Huỳnh rồi thờ ơ khạc ra ba chữ: "Tôi không tin."
Sao cái miệng có 37 độ mà lại phun ra được những lời lạnh như băng thế nhỉ?
Tống Vãn Huỳnh vừa vén chăn lên vừa nói: "Anh không tin á? Có phải chờ đến khi tôi ký tên lên đơn xin ly hôn rồi anh mới tin không? Được thôi, anh đưa giấy đến đây, tôi ký liền cho anh xem."
"Cô biết rõ chúng ta muốn ly hôn không đơn giản chỉ ký lên giấy là được mà.
Cô thấy bây giờ tôi không lấy ra được nên mới phô trương lớn lối như vậy đó hả?"
"Anh cho rằng tôi chỉ đang phô trương lớn lối suông đấy à?" Tống Vãn Huỳnh đặt mông ngồi thẳng xuống giường: "Đúng thế, tôi đã từng thích anh nhưng đó là quá khứ rồi.
Bây giờ tôi đã nhìn thấu bản chất đàn ông của anh, tôi không còn thích anh nữa! Anh đừng tưởng mình quyến rũ thu hút nhé, anh chỉ được cái chảnh chọe không ai bằng thôi, còn người đàn ông đáng để tôi gửi gắm cả đời phải là người nội tâm chính trực hiền lành có trách nhiệm cơ.
Anh! Không! Xứng!"
"Tôi không xứng ư?" Văn Nghiễn cười nhạt: "Cũng không biết là ai nửa đêm bò lên giường tôi, mặt dày mày dạn nói đòi tôi phải chịu trách nhiệm ấy nhỉ? Nếu tôi không có trách nhiệm thì bây giờ cô còn là mợ Văn à?"
"...!Đều là chuyện của quá khứ cả rồi!"
"Cô nói xem tôi có tinh thần trách nhiệm không?"
Tống Vãn Huỳnh vốn đã nghĩ xong lời thoại để nói chuyện với Văn Nghiễn rồi nhưng không ngờ anh lại làm người ta bực mình như vậy!
Truyện ngụ ngôn “Cậu bé chăn cừu” đúng là kinh điển.
Không ngờ hình tượng của "Tống Vãn Huỳnh" trong lòng Văn Nghiễn đã ăn sâu bén rễ đến mức không thể rung chuyển thế này rồi.
Nếu mồm miệng không xi nhê thì cô chỉ còn cách dùng hành động thực tế để chứng minh cho Văn Nghiễn thấy Tống Vãn Huỳnh cô muốn ly hôn với anh thôi!
Trên đường từ bệnh viện về nhà họ Văn, Tống Vãn Huỳnh xụ mặt chẳng nói lời nào.
Đến khi sắp xuống xe, cô nhìn Văn Nghiễn bên cạnh rồi nói: "Anh chuẩn bị đơn xin ly hôn đi, bao giờ xong thì đưa cho tôi.
Nếu anh cảm thấy phiền phức quá không muốn làm thì tôi sẽ đi mời luật sư chuẩn bị ngay bây giờ, sẽ không để anh thua thiệt đâu.
Tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh quyết tâm ly hôn của bản thân!"
Ánh mắt trầm lặng của Văn Nghiễn dõi về phía cô: "Được, cô nhớ nói được làm được đấy."
"Ai không làm được là đồ chó!" Sau khi để lại lời độc ác, Tống Vãn Huỳnh đẩy cửa xuống xe.
Hoàng hôn đang bao trùm cả bầu trời.
Tống Vãn Huỳnh đứng trước cửa chợt cảm thấy tâm trạng thật phức tạp.
Cô chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới lấy hết can đảm đi vào nhà họ Văn.
Đúng như cô dự đoán, thấy cô trở lại, những người đang làm việc trong sân và trong nhà lập tức quay sang nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Có điều việc này chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi, sau đó tất cả mọi người đều ăn ý rời đi.
Tống Vãn Huỳnh cố gắng kiềm chế sự bối rối trong lòng rồi gọi dì Trần đang chuẩn bị đi lại: "Dì Trần, dì biết mẹ cháu ở đâu không?"
Dì Trần liếc lên trên tầng: "Bà chủ đang ở trong phòng ngủ."
"Cảm ơn dì Trần."
Nói xong, cô xoay người muốn đi lên trên.
"Chờ một chút."
Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại nhìn dì Trần với vẻ khó hiểu.
"Cháu cứ vậy mà đi lên à?"
"Vậy cháu phải đi lên kiểu gì nữa ạ?"
Dì Trần bất lực thở dài: "Qua đây với dì."
Tống Vãn Huỳnh nghe lời đi theo dì Trần vào phòng bếp.
Bà ấy mở nắp nồi hầm trên bếp ra dùng muôi múc một bát rồi đặt qua một bên: "Sau khi từ bệnh viện về bà chủ vẫn chưa ăn gì.
Dì nấu chút canh, cháu bưng lên cho bà chủ đi."
"À vâng."
Tống Vãn Huỳnh tiến lên nhận lấy bát canh trong tay dì Trần, lại suy tư chốc lát rồi nói nhỏ: "Xin lỗi dì Trần, cháu làm dì thất vọng rồi."
Ở nhà họ Văn, trừ Văn Nghiễn, Văn Việt và Minh Vi ra thì những người khác luôn cảm thấy Tống Vãn Huỳnh là một cô nhóc ngây thơ dễ thương, tâm địa hiền lành.
Hồi mới vào nhà họ Văn xung quanh xa lạ, dì Trần đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng chuyện xảy ra cho đến ngày hôm nay thật sự làm dì Trần đau lòng.
Bà ấy không ngờ cô gái mình luôn chăm sóc quan tâm lại miệng đầy lời nói dối như vậy.
Bà ấy không nói ra lời tức giận nhưng thật sự rất thất vọng.
"Cháu bưng lên đi."
Tống Vãn Huỳnh bưng bát canh lên tầng gõ cửa phòng bà Văn.
"Vào đi."
Tống Vãn Huỳnh bèn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, bà Văn mặt mày u sầu đang nằm trên giường.
Thấy người đi vào là Tống Vãn Huỳnh, bà ấy vô thức ngồi dậy định vui vẻ chào đón, chỉ là một giây sau đó, bà ấy chợt khựng lại rồi gượng gạo tựa vào đầu giường: "Con về rồi hả?"
Tống Vãn Huỳnh đặt bát canh xuống bên cạnh bà Văn: "Vâng, nghe dì Trần nói từ khi về đến giờ mẹ chưa ăn gì nên dì ấy nấu canh để con đưa lên.
Canh không nóng đâu ạ, mẹ ăn chút đi."
Bà Văn không có cảm giác thèm ăn nên nói: "Con cứ để đó đi."
Tống Vãn Huỳnh đặt bát canh lên tủ đầu giường rồi đứng trước giường hối lỗi: "Mẹ, con xin lỗi mẹ."
Bà Văn vốn đang tức giận quay đầu lại thì chợt thấy một lớp băng vải dày trên đầu Tống Vãn Huỳnh.
Tim bà ấy đột nhiên thắt lại: "Con được ra viện rồi sao? Bệnh viện nói thế nào? Con không sao chứ?"
"Mẹ đừng lo, bác sĩ nói con không có gì đáng ngại."
"Không sao là được rồi.
Con té từ trên tầng ba xuống bất tỉnh nhân sự hù mẹ hết hồn.
Đang êm đẹp sao lại té cầu thang vậy? Con nói cho mẹ nghe có phải Văn Nghiễn đẩy con xuống không?"
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu.
"Con đừng sợ, thành thật nói cho mẹ biết có phải thằng bé đẩy con xuống không?"
"Thật sự không phải đâu ạ.
Sao anh ấy phải đẩy con xuống chứ?"
"Còn tại sao nữa?" Nói đến đây, lòng dạ bà Văn lại cực kỳ khó chịu.
Bà ấy thở dài một hơi, đáy mắt chứa đầy vẻ bất lực không biết phải làm sao: "Con đó, sao lại hồ đồ như vậy chứ!"
"Con biết bây giờ con có nói gì cũng vô dụng, sai là sai, giải thích nhiều hơn nữa cũng chỉ là tranh cãi.
Con không muốn trốn tránh trách nhiệm.
Mẹ à, lúc ở bệnh viện con đã nói với Văn Nghiễn rồi.
Chờ anh ấy chuẩn bị xong đơn xin ly hôn, chúng con sẽ cùng ký."
Nghe vậy, bà Văn sốt ruột ngồi thẳng người dậy: "Hai đứa quyết định ly hôn thật à?"
Tống Vãn Huỳnh gật đầu: "Con làm ra chuyện như vậy sao còn mặt mũi ở lại nhà họ Văn nữa? Văn Nghiễn sẽ chuẩn bị giấy tờ ly hôn, đến lúc đó con chỉ cần ký tên là được rồi.
Con thật sự có lỗi với Văn Nghiễn.
Cuộc hôn nhân này vừa bắt đầu là con đã sai rồi, bây giờ cũng nên để con kết thúc trước mới phải."
Bà Văn vẫn chưa từ bỏ: "Nhưng con..."
"Mẹ yên tâm, sau này con sẽ thường xuyên về thăm mẹ."
Bà Văn hiểu rõ tính cách Văn Nghiễn.
Đây vốn là một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ, bây giờ lời nói dối dẫn đến cuộc hôn nhân này đã bị vạch trần nên chắc chắn Văn Nghiễn sẽ không đồng ý tiếp tục ở bên Vãn Huỳnh nữa.
"Đây là chuyện của hai vợ chồng các con.
Nếu đã hạ quyết tâm thì mẹ tôn trọng lựa chọn của hai đứa."
"Con cảm ơn mẹ."
Tống Vãn Huỳnh vô cùng bình tĩnh, không hề lo lắng bất an như hồi mới vào nhà Văn, cũng không có sự chờ mong hướng tới cuộc sống tốt đẹp sau khi thẳng thắn.
Cảm xúc bình tĩnh là phong thủy tốt nhất của một người trưởng thành
--
Ở thư phòng dưới tầng, Văn Nghiễn gõ cửa rồi mới đi vào.
"Ông nội."
Ông cụ Văn đang chống gậy đứng bên cửa sổ sát đất nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Nghe thấy tiếng gọi, ông cụ quay đầu lại: "Về rồi hả? Bệnh viện nói thế nào?"
"Ông yên tâm, cháu không có gì đáng ngại đâu ạ."
Ông cụ Văn gật đầu, nhìn đứa cháu trai bây giờ đang phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của nhà họ Văn rồi giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của anh một cái: "Cuộc hôn nhân này để cháu phải chịu uất ức rồi.
Bây giờ cháu muốn sao?"
"Ông hy vọng cháu sẽ xử lý như nào ạ?"
"Dù sao thì đây cũng là chuyện của cháu, ông không nên phát biểu ý kiến mới đúng."
"Nhưng hồi trước kết hôn cũng là chuyện của cháu mà."
Ông cụ Văn nghe ra được lời nói bóng gió của anh.
Ông không khỏi nhìn kỹ cháu trai một lần nữa: "Cháu đang trách ông hồi đó đã ép cháu cưới Vãn Huỳnh à?"
"Cháu không trách ông vì dù sao thì lúc đó cháu cũng không từ chối.
Chỉ là cháu cảm thấy nếu ông thật sự nghĩ đó là chuyện của cháu, phải do chính cháu quyết định thì hy vọng sau này ông cũng sẽ tôn trọng quyết định của cháu."
"Thằng nhóc thúi, hoá ra là đặt bẫy chờ ông ở đây à?" Ông cụ Văn vứt một xấp tài liệu xuống trước mặt cháu trai: "Ông đang chuẩn bị nói chuyện công ty với cháu thì cháu lại dùng mấy câu này chặn lời ông."
Văn Nghiễn không thèm nhìn đến xấp tài liệu kia: "Ông nội, nếu ông đã chọn để cháu nhận thứ này thay anh cả thì chuyện của công ty sẽ do cháu quyết định.
Hy vọng ông có thể cho cháu quyền hạn lớn nhất, đừng hỏi đến quyết định của cháu."
Thật ra nếu đặt tay lên ngực tự hỏi giữa Văn Việt và Văn Nghiễn ông cụ để ý đến ai hơn thì đó là Văn Việt.
Văn Việt không kiêu ngạo không nóng nảy, thích kiểm soát rủi ro, phong cách làm việc từ tốn sẽ có lợi cho sự phát triển của tập đoàn.
So sới anh ấy thì quyết sách của Văn Nghiễn quyết đoán và dứt khoát hơn.
Anh sẽ to gan mở rộng một số hạng mục đầu tư ở những ngành nghề hiện tại còn chưa rõ ràng.
Phong cách làm việc như vậy rất giống đánh bạc.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng ông cụ Văn cũng gật đầu: "Được, sau này dù là chuyện của Vãn Huỳnh hay chuyện của công ty thì cháu cũng sẽ được toàn quyền quyết định.
Cháu ra ngoài đi."
Văn Nghiễn đứng dậy: "Vậy cháu đi trước."
Văn Nghiễn biết rằng bây giờ ông cụ Văn không còn lựa chọn nào khác nữa.
Nếu không phải Văn Việt bị một vụ tai nạn xe cộ làm cho sa sút đến nỗi như hiện nay thì còn lâu tài sản nhà họ Văn mới đến lượt anh nhúng tay vào.
Ông nội đánh giá cao Văn Việt hơn anh.
Ba hài lòng về Văn Việt hơn anh.
Mẹ thích Văn Việt hơn anh.
Từ bé anh đã biết chuyện này rồi nhưng anh không quan tâm.
Giống như cuộc hôn nhân không có tình yêu này vậy, anh không quan tâm hồi trước Tống Vãn Huỳnh mang tâm tư thủ đoạn gì, anh chỉ để ý đến việc mình có thể dùng cuộc hôn nhân này như một đường tắt để tiếp quản Văn Thị mà thôi.
Chỉ có đến khi cầm được vào tay rồi thì mới là của mình.
Văn Nghiễn vừa đẩy cửa phòng ra đã nghe tiếng hát vui sướng phát ra từ phòng để đồ.
"...!Hôm nay em đến trường, chưa bao giờ đi trễ, thích học hành, yêu lao động, lớn lên em muốn phục vụ nhân dân..."
Lúc Văn Nghiễn đi tới cửa phòng để đồ thì thấy Tống Vãn Huỳnh đang vừa ca hát líu lo vừa xếp quần áo của mình, thỉnh thoảng còn lắc eo theo điệu nhạc.
Tâm trạng vui vẻ của cô nhanh chóng lan ra khắp phòng.
"Tống Vãn Huỳnh."
Bàn tay Tống Vãn Huỳnh chợt khựng lại.
Cô bỏ quần áo trên tay xuống rồi quay lại nhìn Văn Nghiễn với vẻ lúng túng: "Anh về rồi hả?"
"Cô đang làm gì vậy?"
"Tôi nghĩ dù sao thì chúng ta cũng phải ly hôn, tiếp tục ngủ chung một chỗ không được tốt lắm nên tôi định sắp xếp đồ đạc dọn ra ngoài sớm."
"Không cần phải dọn."
Tống Vãn Huỳnh sửng sốt: "Cái gì cơ?"
"Tôi nói cô không cần phải dọn."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không định ly hôn với cô nên cô không cần phải dọn." Nhìn vẻ vui sướng trên mặt Tống Vãn Huỳnh nứt ra từng chút một, Văn Nghiễn nhướng mày: "Cô có thể vui sướng tiếp vì dù sao thì đây cũng là điều cô luôn mong chờ mà, không phải à?"
Nói xong, Văn Nghiễn lấy quần áo rồi đi lướt qua cô vào phòng tắm.
Tống Vãn Huỳnh đờ đẫn đứng sững người, câu Văn Nghiễn vừa nói không ngừng quay cuồng trong đầu cô.
… Không định ly hôn với cô.
… Không định ly hôn với cô.
… Không định ly hôn với cô.
Cái gì mà điều cô luôn mong chờ cơ?
Chẳng lẽ hôm nay cô nói đến mức đó rồi mà Văn Nghiễn vẫn còn nghi ngờ cô thích mà ngại?
Làm sao bây giờ, muốn chửi tục quá.
Không được, không thể văng tục.
Nhưng không văng tục thì mấy thứ tục tĩu kia vẫn còn đọng lại trong người cô, như vậy người cô sẽ trở nên dơ bẩn mất.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Tống Vãn Huỳnh lập tức xoay người về phía cửa phòng tắm mắng to: "Thằng chó lật lọng nghe không hiểu tiếng người kia, anh có ý gì hả! Anh cút ra đây cho tôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...