Hai giờ trước.
Trên đường khi đi tới du thuyền bên bờ biển, Lý Đô Mật cứ liên tục thao thao bất tuyệt khoe khoang về người anh họ sắp gặp mặt của cô ta.
“Mặc dù anh họ em xuất thân từ một gia cảnh tốt nhưng anh ấy không chơi bời lêu lổng như những cậu ấm con ông cháu cha khác.
Anh ấy rất tốt bụng, nếu không cũng sẽ không mời nhóm ê-kíp chương trình của chúng ta tới du thuyền chơi sau khi biết bọn mình ở đây, lát nữa mọi người cứ chơi cho thật đã nhé.”
Trong chuyến đi này, Lý Đô Mật đã phải chịu đựng quá nhiều oan ức, cuối cùng khi có người cho cô ta chỗ dựa thì eo cũng thẳng lên rất nhiều.
Cô ta nhìn sang phía người đang dựa vào Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh vẫn đang nhỏ giọng trò chuyện với Minh Vi mà không thèm phản ứng nên trong lòng cô ta rất tức tối bực bội.
Nhưng khi nghĩ tới lát nữa anh họ sẽ giúp cô ta trút giận, tâm trạng lại tràn đầy chờ mong.
Không bao lâu sau, bọn họ đã tới bến cảng bên bờ biển.
Hiện tại đang là mùa cao điểm ra biển, có rất nhiều chiếc du thuyền sắp ra khơi đang đậu neo ở bên bờ.
Từ rất xa, Lý Đô Mật đã nhìn thấy anh họ đang dựa bên tàu vào nhờ vào thiết kế nổi bật, cô ta hưng phấn vẫy tay về phía đó: “Anh họ!” Sau đó nhào vào trong lòng anh họ như một chú chim nhỏ: “Anh họ, em nhớ anh lắm.”
Anh họ nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ta để an ủi: “Đừng sợ, anh tới rồi.”
Lý Đô Mật ôm chặt người đàn ông đó, niềm vui ban đầu của cô ta dần dần biến thành nước mắt, như thể cô ta đã phải chịu đựng nỗi bất bình lớn lao nào đó và khóc nức nở.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
Dưới sự kiên nhẫn dịu dàng của anh họ, Lý Đô Mật cuối cùng cũng ngừng khóc.
Cô ta ngượng ngùng lau nước mắt rồi quay người giới thiệu anh họ với mọi người: “Đây là anh họ của em, Châu Mục Phàm.”
Châu Mục Phàm gỡ chiếc kính râm đang đeo trên sống mũi rồi cài vào trước ngực, đôi mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh đầy cợt nhả rồi cười như không cười giới thiệu bản thân: “Chào mọi người.
Tôi là Châu Mục Phàm, cảm ơn mọi người đã quan tâm tới em họ tôi trong khoảng thời gian này, đặc biệt là cô, Tống Vãn Huỳnh.”
Châu Mục Phàm vô cùng phù hợp với hình mẫu con ông cháu cha trong ấn tượng của Tống Vãn Huỳnh.
Vẻ ngoài đẹp trai, ăn mặc gọn gàng, mỗi món đồ mang trên người đều có giá trị không nhỏ, nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ ngạo mạn và chơi bời khiến người ta vô cùng căm ghét.
Tô Cẩm tiến lên: “Xin chào, tôi là Tô Cẩm, nhà sản xuất của chương trình.
Tôi nghe Lý Đô Mật nói anh muốn mời chúng tôi lên du thuyền để ghi hình…”
“Ghi hình?” Châu Mục Phàm nhìn về phía Lý Đô Mật.
Nụ cười trên gương mặt Lý Đô Mật như đóng băng: “Anh họ, không được ạ?”
Dưới đáy lòng Châu Mục Phàm cười lạnh, có đôi khi anh ta thật sự nghi ngờ không biết trong não Lý Đô Mật chứa cái mẹ gì.
Nếu không phải thấy mẹ của Lý Đô Mật ở trước mặt mẹ anh ta có chút tình mọn, trước đây thường xuyên nói tốt cho anh ta thì anh ta cũng chẳng hơi đâu mà đi quan tâm tới người em họ bà con xa bắn đại bác có khi cũng không tới này.
Mời mấy người bạn đi du thuyền cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao khi đi chơi theo nhóm cũng phải mời vài cô gái xinh đẹp để sưởi ấm, nhưng có máy ảnh thì lại là chuyện khác.
“Ngại quá cô Tô, chắc là tối qua tôi không nói rõ mới Mật Mật.
Chơi thì được chứ quay phim thì thôi đi, bọn tôi cũng không phải những người có thói quen xuất hiện trên màn ảnh.”
Tô Cẩm vẫn tươi cười: “Vậy sao… Thế thì có lỗi quá.
Nếu anh Chu không tiện thì chúng tôi sẽ không làm phiền nữa…”
Lý Đô Mật vội vàng hòa giải: “Không ghi hình cũng không sao mà, chúng ta ra biển chơi một chút, thả lỏng tâm trạng cũng được.”
Tống Di không thích nhất là trường hợp quá nhiều người xa lạ như này, nhưng tất cả mọi người đều đồng ý nên cô ấy cũng không muốn phản đối.
Bây giờ nghe Châu Mục Phàm nói vậy thì mới thở phào, nói với Lý Đô Mật: “Vậy thôi đi, đừng làm anh họ cô khó xử.”
Lý Đô Mật rất không cam tâm, một cơ hội tốt như vậy cứ thế mà trôi mất ư? Cô ta kéo Châu Mục Phàm sang một bên rồi khẽ nói: “Anh họ, không phải anh muốn thay em trút giận sao? Anh không biết Tống Vãn Huỳnh đó bình thường đối xử khắt khe với em như thế nào đâu, bây giờ anh mà còn không thể đứng ra bảo vệ em thì sau này em bị cô ta bắt nạt tới chết mất.”
Châu Mục Phàm không có tâm trạng nghe cô ta khóc lóc kể lể, nhìn lướt qua trong đám người: “Cô Minh Vi gì kia sao không đến?”
“Chị Minh Vi sao? Lúc xuống xe hình như em có thấy chị ấy đang nói chuyện với tài xế nên em không để ý, sao vậy?”
“Không sao.”
Vẻ mặt Lý Đô Mật nhìn anh ta đầy khẩn khoản: “Anh họ, chúng em thật sự không thể lên sao?”
Mặt Châu Mục Phàm đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Tối qua những gì anh nói em nghe không lọt tai à? Anh có nói với em là cho bọn họ lên thuyền để ghi hình không?”
Lý Đô Mật lầm bầm: “Nhưng mà, cũng đâu có chuyện gì đâu.”
Châu Mục Phàm cười khẩy, đang lúc định rời đi thì Minh Vi ở cách đó không xa đi tới.
Đám đông ở bến cảng cùng nhau bước đi, nhưng chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhận ra Minh Vi trong đám đông, dung mạo của cô nổi bật đến mức khó có thể bỏ qua sự hiện diện của cô chỉ trong nháy mắt.
Ánh mắt của Châu Mục Phàm cứ dán chặt vào Minh Vi.
Lúc trước nhìn thấy Minh Vi trên TV chỉ thấy cô ấy quá mức xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng rất xa cách cảm giác khó gần.
Song tới khi gặp mặt trực tiếp, gương mặt lạnh lùng băng giá xa cách đó lại khiến người khác không tự chủ được muốn ngắm nhìn lâu hơn, không rời một tấc.
Giống như thợ săn ngắm trúng con mồi mong muốn, Châu Mục Phàm bỗng nhướng mày bật cười rồi nói với Lý Đô Mật: “Chờ anh chút.”
Nói xong bèn quay đi gọi điện thoại.
Minh Vi đi tới bên cạnh Tống Vãn Huỳnh: “Sao rồi?”
Tống Vãn Huỳnh khẽ nói: “Anh họ của Lý Đô Mật không tiện cho ghi hình lắm.” Nhìn những chiếc du thuyền lần lượt rời cảng, cô thở dài: “Chỉ tiếc là chúng ta đang phải đi quay show, kinh phí có hạn chứ không với thời tiết đẹp thế này, ước gì có thể ra biển chơi.”
Minh Vi mỉm cười: “Muốn đi biển thì sau khi ghi hình xong ra đó chơi cũng không muộn mà.”
“Đúng vậy! Đến lúc đó ra biển chơi cũng không muộn, dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”
“Mọi người đang nói gì thế?” Lý Đô Mật đi về phía mọi người, gương mặt tươi cười vì đã thực hiện được như ý: “Anh họ em bảo là đồng ý cho chúng ta lên du thuyền quay phim rồi.”
Nhậm Khả vốn đang ủ dột vì không thể lên du thuyền ra biển chơi, nghe vậy thì sự mù mịt lập tức tan biến: “Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, em đã nói rồi, anh họ em là người rất tốt, chỉ cần nói chuyện nghiêm túc là cái gì anh ấy cũng đồng ý với em hết.”
Châu Mục Phàm đứng sau lưng Lý Đô Mật, ánh mắt lại nhìn về phía Minh Vi đầy ý nghĩa sâu xa rồi giơ tay ra với cô ấy: “Xin chào, Châu Mục Phàm.”
Minh Vi yên lặng một chút rồi đưa tay bắt tay với anh ta, cảm nhận được sức lực trên tay Châu Mục Phàm bèn tỉnh bơ rút tay về: “Minh Vi.”
“Tôi vừa gọi điện thoại cho mấy người bạn, bọn họ đều là fans của cô đấy Minh Vi.
Nghe cô cũng có ở đây nên đều đồng ý quay phim.”
“Thế thì xem ra là chúng ta cùng hưởng hào quang của Minh Vi rồi.”
“Đi nào mọi người, lên thuyền thôi.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn bóng lưng ngông cuồng tự cao tự đại của Châu Mục Phàm, hơi nheo mắt lại, người đến không tốt, người tốt thì không bao giờ tới, nhưng hiện tại cô cảm thấy có lẽ họ không đến vì cô mà là vì Minh Vi.
“Chị, sao em cứ cảm giác ánh mắt mà Châu Mục Phàm nhìn chị không đúng lắm.”
Minh Vi im lặng.
“Chị, hay là chúng ta không đi nữa thì hơn.”
Mấy người Nhậm Khả quay về nhìn Minh Vi: “Chị Minh Vi, đi thôi?”
“Sao thế chị Minh Vi, có phải rơi đồ gì không?”
Minh Vi mỉm cười: “Không sao, đi thôi.”
Mấy người cùng lên thuyền.
Cách xa hàng ngàn dặm ở phía bên kia đại dương.
Vốn dĩ vụ cướp ‘tốc độ’ là một vụ việc khá lớn, nhiều cư dân mạng cho rằng ê-kíp chương trình sẽ tạm dừng chương trình và quay về Trung Quốc ghi hình lại, tuy nhiên, ngay khi phát sóng trực tiếp vừa ra mắt, đủ loại tiếng nói đã vang lên.
“Ê-kíp chương trình đang làm cái gì thế? Xảy ra chuyện lớn như thế còn dám quay tiếp? Họ vì nổi tiếng mà không màng tới an nguy của khách mời luôn à?”
“Một số khách mời tham gia chương trình đã bị thương rồi, mấy người không định ngừng phát sóng à?”
“Có chương trình nào mà không cần nổi tiếng? Có gì mà không làm được? Các người còn mong bên đó ngừng phát sóng à?”
“Đúng là rác phẩm, báo cáo đi!”
Có nhiều tiếng nói phản đối việc tẩy chay nhưng cũng có nhiều tiếng nói ủng hộ.
“Thật ra cũng có thể hiểu mà.
Bọn họ đã phát sóng nhiều ngày như thế, tâm huyết của biết bao nhiêu người nữa.”
“Thật ra tôi thấy vẫn ổn, ở trong nội thành sẽ an toàn hơn.”
“Ê-kíp chương trình đang định ra biển à?”
“Mẹ kiếp, du thuyền sang trọng phết đấy.”
“Đây là du thuyền của anh họ Lý Đô Mật phải không?”
“Tôi tra thử, giá thuê mỗi ngày của chiếc du thuyền này là hàng chục nghìn đô la, để mua nó phải tốn tám con số.”
“Đỉnh thật.
Anh họ Lý Đô Mật mà có nhiều tiền vậy sao, cứ cảm giác anh ta mời ê-kíp chương trình lên du thuyền này là có ý đồ gì lắm.”
“Con nhỏ Lý Đô Mật này đúng là tâm cơ.
Vừa gặp anh họ đã thút tha thút thít, khóc cái gì vậy trời? Rõ ràng chính cô ta gây chuyện nên mới bị tát mà giờ lại giả vờ như người bị hại ấy nhỉ.”
“Tôi cá chắc là anh họ Lý Đô Mật ra đây để đứng ra bênh vực cho Lý Đô Mật.”
“Anh họ Lý Đô Mật có tiền thế sao? Thân phận cô chiêu của Lý Đô Mật không thoát đi đâu được rồi.”
Bởi vì sự xuất hiện của anh họ Lý Đô Mật, kết quả bình chọn ở cuối video cho thấy Lý Đô Mật và Tống Vãn Huỳnh tăng vọt, với tỉ lệ phiếu bầu cao nhất lần lượt là 35% và 31%, tạm thời đang dẫn trước những người khác.
INCEPTION là một chiếc du thuyền rất đặc biệt.
Bên ngoài có những đường viền rõ ràng, cửa sổ màu với khả năng lọc tia cực tím tốt, du thuyền dài 50m có không gian hoạt động rộng rãi, boong tắm nắng rộng rãi, có phòng massage cho 12 người và một bệ tắm nắng gấp bốn lần, boong trước có toàn bộ sàn bằng gỗ Tếch với mái hiên vỏ sò tự động biến thành rạp chiếu phim ngoài trời khi trời vừa tối.
Toàn bộ du thuyền có năm phòng lớn và một phòng với hai giường đơn, có sân thượng để tắm nắng riêng với hồ bơi vô cực, quầy bar và khu vực ăn uống được chiếu sáng bởi những ngôi sao thu nhỏ và những nhân viên thủy thủ đoàn xuất sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...