Lâm Nhược Khê nói:
- Em muốn gọi điện cho Hồng Yến, để hủy bỏ những chuyến đi ngày mai, anh hãy vào trước đi, cô ta không có người thân, đêm nay chúng ta ở lại đây, dù sao thì sáng mai cô ta cũng có thể xuất viện rồi.
Hãy nhớ nói chuyện với người ta dễ nghe một chút, em không muốn đến lúc đó người ta đi yêu sách, để báo chí nói người nhà chúng ta đâm người còn có lý.
Dương Thần tất nhiên là không có ý kiến gì, hắn đang muốn vào trong, Lâm Nhược Khê chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nhắc nhở:
- Không được phép có ý vớ vẩn! Con gái nhà người ta rất xinh đẹp, nhưng chẳng có quan hệ gì với anh hết!
Bước chân của Dương Thần lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã quỵ, hắn lúc này vẫn không quên được kiểu nhắc nhở này, xem ra năng lực của hắn thực sự yếu kém.
Đợi Lâm Nhược Khê đi đến đầu hành lang, Dương Thần liền hít sâu một hơi, đi thẳng vào phòng bệnh, hắn lấy tư cách người nhà “Người gây ra họa”, an ủi hay hỏi thăm một chút cũng là điều nên làm.
Đi vào phòng bệnh được trang hoàng sáng sủa, hắn thấy một người con gái mặc đồ ngủ bông màu xanh trắng, cô đang ngồi trên giường bệnh.
Điều hòa không khí trong căn phòng rất lạnh, cô gái lấy tấm ga trải giường màu trắng đắp ngang nửa người, mái tóc tơ mềm mượt đen bóng buông xuống, nhưng nhìn không rõ khuôn mặt cô ta.
Nhưng từ chiếc cổ phấn trắng, thon dài của cô ấy, cũng có thể nhìn ra dung mạo tuyệt đối không tồi chút nào.
Dường như cô gái cũng không nghe thấy tiếng động Dương Thần bước vào, tay cô đang cầm một quyển tạp chí trong phòng bệnh được chuẩn bị cho bệnh nhân, tiện mở ra xem.
Dương Thần muốn lên tiếng gọi, nhưng chợt cảm thấy, hình dáng này có chút quen thuộc…
Giống như là đã từng quen biết nhau vậy.
Đúng lúc này, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp giảo hoạt mang theo ý cười thú vị, sôi nổi trước mặt!
- Dương Thần thân mến, đã lâu không gặp rồi.
Giọng nói của cô gái dịu dàng mang theo vẻ quyến rũ hồn nhiên vốn có, rõ ràng là mấy ngày trước đây hắn đã bắt gặp một cái nhìn thoáng qua trên đường, là Tiêu Chỉ Tình!
Hắn lúng ta lúng túng đứng ở cửa một hồi lâu, rồi dần dần hiểu được nhiều chuyện…
Dương thần nhíu mày nói:
- Cô cố ý phải không?
Vẻ mặt của Tiêu Chỉ Tình đầy vô tội:
- Gì vậy chứ? Chúng ta đã không gặp nhau lâu như vậy, anh lại là người đã từng có quan hệ thân thiết với em, lẽ nào khi gặp em, anh không thể nói một tiếng nhớ em hay những lời đại loại như vậy hay sao.
Dương Thần cũng không có hứng thú đùa giỡn.
- Nói, cô có mục đích gì, tôi thật không tin, vợ tôi lái xe với tốc độ như vậy lại có thể đâm được người, mà người bị đâm phải lại chính là cô.
Tiêu Chỉ Tình nói đầy sự tủi thân:
- Tại sao lại không thể chứ? Chân em bây giờ còn đang đau lắm.
Dương Thần trực tiếp nói:
- Rốt cuộc thì cô muốn thế nào?
Tiêu Chỉ Tình nhún vai:
- Không có gì cả, không phải là em đang dưỡng bệnh hay sao, bác sĩ nói sáng mai mới có thể xuất viện được.
Vẻ mặt của Dương Thần càng trở nên lạnh nhạt hơn.
- Tôi nhớ đã từng nói với cô, chúng ta đã thanh toán hết rồi, cách làm của cô, thật không khôn ngoan chút nào.
Mắt Tiêu Chỉ Tình rưng rưng, đàn bà vốn có một chút yêu mị nay càng thể hiện ra mạnh mẽ:
- Anh ghét em đến như vậy sao… chẳng nhẽ sự xuất hiện của em, anh thật sự không vui mừng?
Dương Thần dứt khoát nói:
- Một chút cũng không có.
Không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ này đang gài bẫy, tuy không biết làm cách nào khiến cô ta tìm được mình, nhưng Dương Thần cảm thấy tình hình càng ngày càng không ổn.
Hiện giờ Lâm Nhược Khê đã biết đến sự tồn tại của cô ta, mình cũng không thể làm gì với cô ta, cho dù là lén lút đưa cô ta đi cũng không thể.
Tiêu Chỉ Tình không chỉ là người phụ nữ bụng dạ nham hiểm, nguy hiểm hơn là hoàn cảnh của cô ta rõ ràng không phải là người bình thường, sự phiền phức trên người cũng không bao nhiêu, nếu như mình liên lụy đến, chẳng phải là tìm đến khổ hay sao?
Huống hồ, ngày mình dự định cùng Lâm Nhược Khê tổ chức hôn lễ cũng đã gần tới, nếu như giờ phút quan trọng này lại xảy ra vấn đề gì, liệu còn có thể kết hôn được nữa không!?
Tiêu Chỉ Tình nghe Dương Thần trả lời, trong mắt cô hơi hơi kinh ngạc, ngược lại chảy qua một chút oán giận và thương cảm, theo sát sau, gương mặt cô biến sắc, dòng lệ lã chã cũng ngừng rơi, vẻ mặt cô giờ chỉ là nụ cười khẽ lãnh đạm.
Tiêu Chỉ Tình nói:
- Nếu anh không còn chút tình cảm nào với em, thì em cũng không còn cách nào khác, mặc cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Đang lúc Dương Thần nghi ngờ người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái gì, Lâm Nhược Khê ở ngoài cửa nói chuyện điện thoại cũng đã trở lại.
Dương Thân trong lòng căng thẳng, suy nghĩ xem nên giải thích những vấn đề này với Lâm Nhược Khê như thế nào, không thể để Tiêu Chỉ Tình đó lớn tiếng dọa người!
- Anh yêu, sao anh có thể nhẫn tâm vứt bỏ em như vậy!?
Tiêu Chỉ Tình đột nhiên ra vẻ mặt thảm thiết, kêu lớn trên giường.
Lâm Nhược Khê vừa bước vào bên trong, cô liền bất động, giống như trời trồng.
Lâm Nhược Khê tỏ vẻ ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra, cô nhìn Tiêu Chỉ Tình trên giường với khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, lại nhìn sang vẻ mặt luống cuống, bối rối của Dương Thần, mắt cô tỏ vẻ hết sức kinh hãi…
Dương Thần không kìm nổi liền chửi mắng:
- Chết tiệt, cô diễn trò gì vậy!
Tiêu Chỉ Tình nghẹn nghào.
- Thời gian anh ở Los Angeles… rõ ràng anh nói mình phải có trách nhiệm với em… em tìm anh vất vả như vậy, và giờ anh ở ngay trước mắt em… nhưng lại không muốn em… anh bây giờ còn mắng em…
Em đã đem tất cả trao cho anh… Tại sao anh phải tàn nhẫn với em như vậy…
Kĩ thuật diễn trò của cô gái nhất định là diễn viên cấp bậc cao, trong nháy mắt có thể khóc sưng đỏ cả hai mắt, ánh mắt rất bi thương, khiến cho bất kì người đàn ông nào cũng mềm lòng không kìm nổi.
Đầu Dương Thần sắp bị nổ tung rồi, sớm biết ngày nhìn thấy người phụ nữ này trên đường, thì đã để cho người của Hải Ưng điều tra rõ ràng rồi, theo dõi cô ta thường xuyên, thật không ngờ lại bị cô ta ra tay trước!
Hiện giờ Lâm Nhược Khê đang ở bên cạnh, mình có nói gì thì cũng có tác dụng!
Quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê đột nhiên trở nên tức giận, thân thể mềm mại dường như phát run lên, đôi mắt cô như hai góc băng lạnh, nhìn chằm chằm Dương Thần, lạnh giọng hỏi:
- Los angeles? Rốt cuộc cô ta nói vậy là có ý gì.
Dương Thần buồn rầu giải thích:
- Nhược Khê, em bị lừa rồi, cô ta cố ý giả vờ bị em đâm phải để đến gần với anh.
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng:
- Để đến gần với anh? Thì ra anh và cô ta quen biết nhau?
Dương Thần nói:
- Phải… nhưng em hãy nghe anh nói, cô ta là một kẻ lừa đảo!
Lâm Nhược Khê cười lạnh như băng:
- Kẻ lừa đảo? Có người có thể lừa được anh hay sao?
- Em nghe anh giải thích…
- Tôi không nghe!
Lâm Nhược Khê kiên quyết không cho Dương Thần nói tiếp, cô quay đầu, nhìn thẳng Tiêu Chỉ Tình nói:
- Tôi không quan tâm cô cố tình hay vô tình tiếp cận, tôi chỉ muốn biết, cô có quan hệ gì với người đàn ông này.
Lâm Nhược Khê chỉ tay thẳng vào Dương Thần, còn dùng cách xưng hô là “người đàn ông này”, nghiễm nhiên là sự phẫn nộ của cô đã lên tới cực điểm.
Tiêu Chỉ Tình dường như rất sợ hãi, rụt co thân lại, đầy vẻ đáng thương vô tội.
Những giọt nước mắt cứ nối nhau rơi, Tiêu Chỉ Tình run rẩy nói:
- Tôi… tôi và anh ta… quen biết nhau ở Los Angeles…
Lâm Nhược Khê chất vấn:
- Là chuyện khi nào?
Tiêu Chỉ Tình nói:
- Là… vào đầu tháng sáu…
Sắc mặt Lâm Nhược Khê càng trở nên khó nhìn hơn, hít sâu một hơi, cô cười lạnh nói với Dương Thần:
- Đầu tháng sáu… Thật là đúng lúc, nhưng tôi vẫn nhớ rõ anh nói, anh phải đi làm giúp Christine chút việc, hóa ra anh còn đi làm chuyện thú vị khác nữa đấy.
Dương Thần đau đầu lấy tay ôm trán, trong lòng rối bời.
Lâm Nhược Khê thấy người đàn ông với bộ dạng cam chịu, trong lòng đau nhói, cô quay đầu lại hỏi Tiêu Chỉ Tình:
- Tiêu tiểu thư, tôi rất muốn biết, hai người đã làm chuyện gì.
Trên mặt Tiêu Chỉ Tình tỏ vẻ sợ hãi, lộ ra chút thẹn thùng.
- Chúng tôi… chúng tôi… đã làm việc ấy…
- Việc ấy?
Tiêu Chỉ Tình nói xong, cô cúi đầu xuống, cằm như sắp chạm đến ngực.
- Ừ… chính là việc ấy…
Cuối cùng thì Lâm Nhược Khê đã hiểu ra, nhưng điều chắc chắn đó là tiếng sét giữa trời quang, cứ tưởng rằng có lẽ là hai người chỉ có chút mờ ám mà thôi, xem ra còn vượt xa sức tưởng tượng!
Tiêu Chỉ Tình dường như sợ rằng Lâm Nhược Khê không tin mình, cô vội vàng nói thêm:
- Lâm tiểu thư, những điều tôi nói đều là sự thật… tôi thật sự rất yêu Dương Thần… chúng tôi lúc đó còn chụp lại ảnh trên giường, ảnh chụp vẫn còn trong trong điện thoại của tôi đây, tôi có thể mở cho cô xem!
Nói xong, Tiêu Chỉ Tình lấy ra chiếc điện thoại của mình từ bên cạnh gối, sau khi chọn mở album, cô liền đặt máy ở ngay trước mặt Lâm Nhược Khê!
Lâm Nhược Khê tuyệt nhiên không kịp nghĩ gì, chỉ thấy trên màn hình điện thoại, trong bức ảnh, có một người đàn ông quen thuộc toàn thân trần truồng, hắn còn đang nằm với dáng vẻ và bộ mặt thỏa mãn hưởng thụ.
Cảnh trong bức ảnh này, rõ ràng là ở trong phòng một khách sạn nào đó!
Dương Thần nhìn thấy tấm ảnh này, cảm thấy đầu đau nhức, mọi thứ đều tồi tệ, hắn muốn tự đập vỡ nát đầu mình!
Lúc rời khỏi, hắn thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ gặp Tiêu Chỉ Tình nữa, không ngờ mình lại quên hủy tấm ảnh được chụp trong máy của cô ta!
Lần này, chứng cớ rành rành! Cho dù những thủ đoạn được bày công khai này là của Tiêu Chỉ Tình, thì cũng không quan trọng!
Lâm Nhược Khê lảo đảo bước lùi lại hai bước, đôi môi của cô dường như không còn chút máu, toàn thân run rẩy.
Chậm rãi ngẩng đầu, Lâm Nhược Khê vọng nhìn Dương Thần với vẻ mặt tuyệt vọng, nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...