Trong đêm tối, chiếc hôn nồng cháy đến một cách đột ngột không báo trước.
Dương Thần chỉ cảm nhận được khuôn mặt mền mịn của người đàn bà đang áp sát vào một bên má của hắn, chiếc hôn nóng bỏng kia còn đem theo cả vị ngọt đôi môi, và chiếc lưỡi kia như là một con rắn nhỏ đang uốn éo trong miệng của hắn.
Cứ như vậy hắn ngơ ngác mười mấy giây.
Dương Thần mới gạt Triệu Hồng Yến ra khỏi người hắn, nắm chặt lấy vai cô, kinh ngạc hỏi:
- Hồng Yến, cô sao vậy?
Triệu Hồng Yến không trả lời, trái lại còn định lao tiếp về phía trước.
Đôi chân nõn mà vốn không có gì che đậy đột nhiên sát lại kẹp lấy hai chân của Dương Thần, khiến cho hai đôi chân dính chặt lấy nhau.
Dương Thần chỉ cảm thấy tính đàn hồi của đôi chân đầy đặn, cộng thêm một xúc cảm kinh người, vuốt ve giống như một tấm nhung, nhưng lại mềm mại nhẹ nhàng như lụa, sự tiếp xúc khiến hắn không nỡ bỏ ra.
Nhưng lý trí lại khiến cho Dương Thần hét lên với một giọng trịnh trọng:
- Cô điên đấy à? Cô tỉnh lại đi.
Thân thể Triệu Hồng Yến bỗng rung lên, hai mắt đỏ hoe, bộ dang thê lương nhợt nhạt ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần, sầu thảm cười một tiếng.
- Tôi điên sao?
Dương Thần cảm thấy bản thân có chút nặng lời, buông hai tay, nói:
- Tôi xin lỗi, không phải tôi mắng cô, chỉ là có chút bị kích động, nhưng tại sao cô…
- Không sai.
Triệu Hồng Yến đột nhiên thét lên một tiếng sắc nhọn, âm thanh lan tỏa vọng ra khắp con phố.
- Tôi…Tôi sắp điên rồi đây.
Triệu Hồng Yến nước mắt như mưa, cơ thể từ từ ngã vào lòng Dương Thần.
Lần này, Dương Thần không còn cự tuyệt người đàn bà, bởi vì tiếng khóc đau khổ của cô khiến cho Dương Thần không thể miễn cưỡng đẩy cô ra như lúc nãy.
Triệu Hồng Yến lúc này giống như là một cô bé không có nơi nương tựa, tiếng khóc như xé tâm gan, hai bàn tay ôm chặt lấy thân dưới Dương Thần, nắm chặt lấy chiếc áo của hắn đến nỗi như muốn xé vụn chiếc áo ra thành từng mảnh.
- Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi lại trở nên như vậy, rốt cuộc là tại sao, những chuyện không may lại xảy ra với tôi, lẽ nào kiếp trước tôi đã tạo ra nghiệp chướng gì? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì, tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy.
Dương Thần thở một hơi thật dài, cứng nhắc giơ hai tay, vỗ vỗ vào lưng Triệu Hồng Yến.
Nhưng cách an ủi này lại khiến cho người đàn bà còn khóc to hơn, nếu như cư dân không sống xa con phố này một chút thì đúng là bị tiếng khóc làm cho thức dậy.
Cứ như vậy mấy phút sau, Triệu Hồng Yến mới khóc nhỏ tiếng lại, vừa khóc, vừa đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần, mắt đẫm lệ.
- Đỡ hơn chút nào chưa?
Dương Thần khốn khổ hỏi.
Triệu Hồng Yến nuốt tiếng nấc hỏi:
- Dương Thần, có phải anh cảm thấy tôi rất ti tiện, rất nực cười?
Dương Thần khốn khổ nói:
- Sao cô lại nói những lời này nữa rồi, mấy ngày hôm trước ở viện nghiên cứu chẳng phải tôi đã trả lời cô rồi sao, cô là một người phụ nữ tốt, cũng là người bạn đầu tiên tôi quen biết tại Ngọc Lôi, tôi biết cuộc sống cô rất vất vả, nhưng tin tôi đi, mọi việc sẽ trở lại tốt đẹp thôi.
Triệu Hồng Yến lắc đầu, lạnh lùng chua xót nói:
- Tôi đã quen rồi…Anh biết không, ban đầu vì bệnh của bố tôi, tôi mới lấy tên họ Dư ấy, sau khi kết hôn, tôi luôn cho rằng chỉ cần tôi cố gắng thì bọn họ sẽ chấp nhận con gái một của hàng viên tử là tôi, nhưng tôi phát hiện ra rằng có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể đạt được, không phaỉ trái tim nào chỉ cần sự chân thành là có thể vào đó được.
Khi bị hiểu lầm, bị đánh và cuối cùng là ly hôn…Nếu như không có anh ở bên cạnh giúp đỡ tôi, thì tôi cũng không biết bây giờ mình sẽ như thế nào nữa.
Tôi rất cảm kích anh, cảm kích Tổng giám đốc Lâm, đã giúp đỡ tôi và gia đình tôi qua khỏi cửa ải khó khăn, tôi cứ cho rằng, tôi có thể bắt đầu lại từ đầu, có thể có được một cuộc sống mới…Thì cho dù có phải vì nợ nần mà vừa làm việc, vừa phải lo việc làm ăn của cửa tiệm đến nỗi quên ăn quên ngủ thì tôi cũng không cảm thấy vất vả, bởi vì đây là cơ hội đáng để tôi phải trân trọng.
Dương Thần im lặng cúi đầu, trong lời nói của người phụ nữ bao hàm cả sự xót xa, cho dù không nói ra cũng có thể cảm nhận được điều đó, một mình chăm sóc người bố bị bệnh, chăm sóc mẹ và em trai, lại còn phải vất vả làm việc bên ngoài, ngay cả một người bên cạnh để nói chuyện cũng không có.
Triệu Hồng Yến lặng lẽ tự thuật:
- Nhưng…Cho dù tôi có nỗ lực để cho mọi người biết rằng tôi là kẻ bị hại, tôi vô tội, thì mọi người xung quanh lại cho rằng vì tôi đã làm chuyện gì có lỗi với Dư gia cho nên mới dẫn đến chuyện ly hôn.
Tôi không có thời gian để yêu đương, không có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông mới để tái hôn, bọn họ liền cho rằng tôi được một người đàn ông giàu có bao làm tình nhân, cho nên mới không tái hôn.
Lẽ nào ly hôn, nhất thiết là người phụ nữ sai? Là vì gia đình của người đàn ông kia có nhiều tiền hơn, là do nhà đấy xem ra có văn hóa hơn?
Anh có biết không, bố tôi vừa làm xong phẫu thuật, sức khỏe vẫn chưa tốt lắm, nghe thấy những người hàng xóm xung quanh nói những lời đó, về nhà đến tối còn ho ra cả máu.
- Sao cô không đem sự thật ra mà nói với bọn họ, là Dư gia có lỗi với cô.
Dương Thần không nhịn được tức giận nói.
Triệu Hồng Yến buồn bã nói:
- Mấy người đó căn bản không cần biết sự thật là gì, cái họ cần chỉ là có chuyện để bàn tán sau khi trà dư tửu hậu không có việc gì làm, có rất nhiều người đều như vậy, gia đình người khác càng không vui, bọn họ càng mừng, thậm chí mấy chuyện này không hề liên quan đến lợi ích của bọn họ, giống như chuyện vợ chồng bất hòa, cha con cãi nhau, thì giống như trên người họ lại thêm một miếng thịt, trong túi lại thêm mấy đồng tiền.
Dương Thần im lặng.
Triệu Hồng Yến ngẩng đầu, lau nước mắt, tự cười giễu nói:
- Tôi thật không hiểu, rõ ràng là tôi đã thảm hại đến mức này rồi, tại sao lại còn vu oan giá họa tội giết người lên đầu tôi.
Tôi thật không dám tưởng tượng, nếu như trên báo ngày mai xuất hiện thêm tin tức mới về tôi, thì không biết cuộc sống của tôi sẽ biến thành cái gì.
Bởi vì khắc phu, cho nên bị bỏ rơi? Hay là do sao quả tạ đầu thai cho nên bố mới bị trọng bệnh như thế?
Dương Thần chau mày nói:
- Đã như vậy, thì không ở nơi mà quỷ này nữa, tôi sẽ nói với Nhược Khê một tiếng, mua cho gia đình cô một căn nhà mới, còn về tiền nong tôi sẽ giúp cô, nếu như cô không muốn dùng tiền của tôi, vậy thì coi như là nợ tôi vậy.
Triệu Hồng Yến lắc đầu:
- Không cần đâu, bây giờ tôi đã hiểu rồi, có những người cuộc đời đã được sắp định sẵn là bất hạnh, hoặc giả nếu tôi không bước đến gần anh, mang lại phiền toái cho anh thì nói không chừng…Cũng giống như lúc nãy anh, cự tuyệt nụ hôn của tôi vậy, đó mới là điều anh nên làm…
Là do tôi quá điên khùng, không hiểu thế nào là quý trọng, anh và Tổng giám đốc Lâm đối xử với tôi tốt như vậy, mà tôi còn đi làm những chuyện có lỗi với Tổng giám đốc Lâm…Tôi rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đẩy tôi ra, tôi cũng biết bản thân rất ti tiện, không biết tại sao lại muốn hôn anh, anh hãy quên chuyện này đi, xét cho cùng thì chuyện ở văn phòng trước đây anh cũng không ít lần, coi như lần này là lần tôi lấy lại.
Nói xong, Triệu Hồng Yến đi về phía bức tường, nhặt chiếc xắc lên, đứng dậy, vẫy tay về phía Dương Thần, mỉm cười nói:
- Tam biệt, tôi về đây.
Dương Thần nhìn thấy người đàn cứ mặc quần lót mà đi, một bóng hình côi cút chiếc bóng kéo dài trên phố.
Tim Dương thần không khỏi nhói đau, cắn răng kêu lên gọi:
- Hồng Yến.
Triệu Hồng Yến người khẽ run, quay lại, mắt long lanh nhìn Dương Thần:
- Còn có chuyện gì sao?
Dương Thần do dự một hồi, cười đau khổ hỏi:
- Cô cứ về như vậy, không sao chứ?
Trong mắt Triệu Hồng Yến có chút thất vọng, nhưng vẫn gượng cười nói:
- Không sao, cả nhà đều ngủ rồi, tôi đi nhẹ nhàng sẽ không ai tỉnh dậy đâu, hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất cũng kết thúc rồi, có mất mặt thêm mấy lần nữa, không chừng lại thành quen.
Không biết là tại sao, nhưng khi nghe thấy tiếng trả lời thoải mái của cô Dương Thần có chút rầu rĩ, giống như lúc chiếc hôn nồng nàn mà không nuốt luôn chiếc lưỡi của cô vậy.
Triệu Hồng Yến bậm môi, gật đầu, quay người tiếp tục bước về hướng ngôi nhà.
Mỗi bước đi thật là nặng nề.
Nước mắt người đàn bà không ngừng tuôn rơi, giống như là một cuộc chia li tử biệt vậy.
Đúng vậy, có một số ảo tưởng không thực tế, nên sớm đoạn tuyệt với nó, bản thân đừng nên ngốc nghếch nữa, như vậy chỉ đem lại đau khổ và sự mệt mỏi, không nên nghĩ nhiều đến những ý niệm đen tối đấy nữa.
Đúng lúc Triệu Hồng Yến hít một hơi thật sâu, dự định bước nhanh về nhà, thì đột nhiên có một thân hình chắn ngang trước mặt.
Triệu Hồng Yến lòng run lên, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
- Dương Thần …sao anh lại.
Dương Thần cũng không biết là tự khi nào, hắn lại đứng trước mặt cô, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt đắm đuối nhìn cô.
Dương Thần không nói gì, mà giang rộng đôi tay, dùng lực ôm chặt lấy người đàn bà.
Tiếp sau đó, Dương Thần mạnh mẽ hôn lên đôi môi của Triệu Hồng Yến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...