Nghe những lời nói càng lúc càng kích động của người đàn ông, Lâm Nhược Khê liền mở mắt mơ hồ, gượng cười.
- Hôm nay anh thế này là sao. Em thấy bây giờ như vậy cũng tốt, sẽ không cãi nhau với anh nữa, cũng sẽ không vì người phụ nữ khác mà nổi cáu lên với anh như vậy, cứ như vậy mà yên ổn sống qua ngày, chẳng phải là những gì mà anh hi vọng sao?
Dương Thần kiên quyết lắc đầu.
- Anh hi vọng em có thể tiếp nhận bọn họ. Nhưng trước tiên là em phải cởi mở, anh hi vọng là em thật lòng, vui vẻ chung sống cùng với bọn họ, mà không phải là cố gượng ép bản thân để tiếp nhận như bây giờ.
- Em… Em không có.
Lâm Nhược Khê cắn môi, cúi đầu nói.
Dương Thần đưa hai tay ra, nâng mặt của người phụ nữ lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Lâm Nhược Khê, sao em cứ phải nhất quyết đi trên con đường đó cho đến tận bây giờ, tại sao lại muốn một mình gánh vác hết tất cả những trọng trách quan trọng của Ngọc Lôi. Em trả lời anh đi.
- Vì sao…
Lâm Nhược Khê lẩm bẩm, nhưng cũng không trả lời.
Dương Thần hít một hơi, nói:
- Em biết không, trong mắt anh em giống như một đóa hoa không bao giờ lụi tàn. Cho dù có nghiền nát nó đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm mất đi màu sắc của nó. Nhưng, cô ấy tuyệt đối không phải là một thứ hoa giả không có khả năng sinh sống.
Cô ấy là những cánh hoa có sức sống thực sự, luôn luôn tươi sáng. Đóa hoa thực sự, cho dù nó có nhỏ, yếu ớt, nhưng cũng đáng quý hơn những đóa hoa giả kiều diễm kia.
Em nỗ lực làm việc, nuôi sống mấy vạn người trong công ty, lúc nào em cũng chịu tổn thương, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Có người không hiểu em, có người hận em oán em, em có thể kiếm được tiền, nhưng lại bị sỉ vả. Cho dù có như vậy thì bây giờ em hoàn toàn có thể không làm việc nữa, hoàn toàn có thể để cho một người đàn ông nuôi em mấy trăm năm cuộc đời. Nhưng tại sao em vẫn đứng trên cương vị của em chứ? Trả lời anh đi.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn Dương Thần, đôi mắt đang rưng rưng.
- Em…
Giọng nói của Lâm Nhược Khê có chút run run.
- Anh giúp em nói.
Dương Thần trầm giọng nói:
- Bởi vì em là Lâm Nhược Khê, em phải chứng minh bản thân em thực sự sống trên thế giới này. Em tình nguyện đổ mồ hôi nước mắt, đổ cả máu nữa, cũng sẽ không lựa chọn cuộc sống xa hoa, an nhàn, dối trá. Em chính là người phụ nữ ngốc nghếc mà anh không thể nào bỏ được, em biết không?
Cuối cùng Lâm Nhược Khê không chịu được liền rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống bàn tay Dương Thần, lạnh như băng.
Dương Thần lấy tay lau nước mắt cho cô, lại cười nói:
- Vẫn còn nhớ lần đó, em bảo anh đi cứu mẹ sao?
Lâm Nhược Khê lúng túng gật đầu, cô không biết nên mở miệng thế nào.
- Lúc đó anh rất đau khổ, tim anh như bị lửa đốt, nhưng anh giống như một lữ nhân lạc giữa biển cả mênh mông, ngay cả rơm rạ cũng không tìm được. Lúc đó, nếu như không phải em đứng trước mặt anh, vớt anh từ dưới biển lên thì có lẽ anh đã mất đi mẹ của chúng mình. Đối với anh mà nói, tiền bạc, địa vị, những thứ đó thực sự không phải là những thứ quá đáng quý, cũng không cần em vì anh mà vất vả như vậy… Nhưng, khi anh bất lực nhất, em đã cho anh dũng khí để anh đối đầu được với những thứ mà anh không dám đối mặt, chính bởi vì em có thể đi vào con tim anh một cách sâu đậm, cho nên em mới đáng quý như vậy…
Lâm Nhược Khê từ từ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt khẩn thiết của Dương Thần dưới ánh trăng mờ nhạt:
- Những gì anh nói…đều là thật sao?
- Em biết chim nước làm thế nào để di chuyển không?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, không hiểu Dương Thần có ý gì.
- Khi chim nước bay qua đại dương, chúng thường bay thành cặp. Nếu như bị mệt thì một con chim trong cặp đó sẽ dang đôi cánh để kéo con chim bị mệt kia bay tiếp, để cho nó có thể nghỉ ngơi một chút. Đợi đến khi con chim khác bị mệt thì con chim đã được nghỉ ngơi kia sẽ quay lại để kéo con chim bị mệt đó.
Là vợ chồng sống cùng nhau, những khó khăn trong cuộc sống là lẽ thường tình. Giống như hai người chúng ta sống trong hai thế giới khác nhau, một cặp vợ chồng giống như hai đường thẳng song song như lại giao nhau, nên những thử thách của cuộc sống đương nhiên sẽ lớn hơn. Em không cảm thấy quá trình bay xuyên đại đương đáng kinh ngạc của con chim nước chẳng phải giống như cuộc sống của chúng ta sao?
Dương Thần nói, dùng trán mình dụi dụi và trán Lâm Nhược Khê, hơi thở nhẹ nhàng giao với nhau.
Cảm nhận được sự ấm áp trong hơi thở của người đàn ông, má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê ửng đỏ.
- Vậy… vậy sau này em có thể nổi cáu với anh, không hiểu anh, không quan tâm đến anh, cũng có thể không giữ thể diện cho những con hồ ly tinh kia thì sao?
Lâm Nhược Khê lúng túng hỏi.
Dương Thần vẻ mặt khác thường nhìn cô, cuối cùng gật đầu nhẹ:
- Mặc dù anh không thích em gọi bọn họ là hồ ly tinh, nhưng em thích thế nào cũng được. Hơn nữa, em không quan tâm đến anh, anh cũng sẽ dùng khuôn mặt nóng bỏng này để dán lên đôi mông lạnh lẽo của em…
- Buồn nôn quá…
Lâm Nhược Khê bĩu môi.
- Nói thì phải nói rõ ràng, ý em là bộ mặt anh buồn nôn, hay cái mông em buồn nôn? Ồ, không phải, nhất định là bộ mặt anh buồn nôn, cái mông em thơm?
Dương Thần cứ đứng như vậy diễn thuyết.
Lâm Nhược Khê cắn mội, nở một nụ cười:
- Sao mặt anh càng ngày càng dày vậy?
- Ôi, em lại chế nhạo anh rồi, xem ra bây giờ em đã nghĩ thông rồi hả?
Dương Thần vui vẻ nói.
- Một chút xíu…
- Cái gì gọi là một chút xíu, vậy em đã nghĩ thông chưa?
Dương Thần buồn rầu hỏi.
Lâm Nhược Khê chớp chớp mắt,, suy nghĩ:
- Còn xem tâm trạng em đã…
- ….
Dương Thần ngây người ra, nói một cách đầy quả quyết:
- Vậy tức là em đã nghĩ thông rồi.
Lâm Nhược Khê im lặng không nói gì.
Dương Thần nhìn trời đã không còn sớm, nói:
- Chúng ta trở về đi, em nghỉ sớm chút đi, ngày mai chẳng phải còn đi làm hay sao?
Lâm Nhược Khê nũng nịu, nói:
- Không phải anh nói còn muốn đi dạo chút sao? Mới đi có một đoạn ngắn như vậy.
- Nhưng chẳng phải em đã nghĩ thông rồi hay sao?
Dương Thần cười nói.
- Nói như vậy là em muốn đi trên đường để ăn đêm sao?
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Ăn đêm sẽ béo.
- Vậy bà xã đại nhân, em muốn làm gì?
Dương Thần khổ não nói.
Lâm Nhược Khê cúi thấp đầu, có chút không vui, nói:
- Anh có thể cùng với An Tâm chơi đùa cả một ngày, vậy mà không thể cùng em đi bộ một chút sao?
Sắc mặt Dương Thần thay đổi, hóa ra cô ấy vì chút chuyện như vậy mà thấy không vui. Nhưng từ điểm này có thể thấy Lâm Nhược Khê thực sự mới mở được một nửa khúc mắc trong lòng.
- Vậy anh cõng em lên núi ngắm sao nha?
Dương Thần đề nghị.
Mắt Lâm Nhược Khê chợt lóe sáng, hiển nhiên là cách nghĩ mang theo một chút động não này sẽ khiến cho người phụ nữ ưa thích sự lãng mạn sẽ dễ dàng chấp nhận.
Nhưng thấy Dương Thần muốn cõng mình thì lại có chút không thoải mái, nhăn nhó:
- Sao phải cõng em, em tự đi được.
Dương Thần cười khổ trong bụng, có chút ngượng ngùng, thành khẩn nói:
- Nương tử à, em đi bộ cũng được, nhưng hãy để cuộc sống của kẻ nhỏ nhoi này được thảnh thơi chút đi…
Lâm Nhược Khê bật cười:
- Vậy cũng được, cho anh được thảnh thơi.
Cuối cùng cũng chọc cười được người phụ nữ này, Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, cõng Lâm Nhược Khê, từ từ hướng về phía núi.
Gió đêm đìu hiu, hai người im lặng, nhẹ nhàng, hơi thở như quyện vào gió, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.
Đối với Dương Thần mà nói, đương nhiên sẽ không gặp vấn đề về thể lực. Chỉ là trong khi cõng, hai gò bồng đảo mềm mại của Lâm Nhược Khê cứ dính chặt lấy lưng của Dương Thần, trượt lên trượt xuống, khiến Dương Thần bắt đầu nổi máu dê.
Lâm Nhược Khê làm bộ như không biết, nếu như nhìn trực diện cô ấy thì lúc này người phụ nữ này đã đỏ ửng mặt rồi.
Sự mịn màng của hai bầu ngực, mặc dù được che chắn bởi lớp áo lót, nhưng vì kề quá sát nên vẫn bị kích thích, khiến cho cô ấy không nhịn được mà cảm thấy hơi thẹn thùng.
Dương Thần có thể cảm nhận được sự nhẫn nại của người phụ nữ này, so với tưởng tượng của mình, Lâm Nhược Khê còn nhạy cảm hơn nhiều, không nhịn được cười:
- Nếu muốn thoải mái thì nói một tiếng, dù sao cũng không có ai, nói chồng nghe xem nào…
- Em… Em đâu có muốn…
Lâm Nhược Khê biện hộ.
Dương Thần khẽ thở dài:
- Lại đợi vậy. Xem ra đán cuối tháng 8, món quà mà anh chuẩn bị cho em có thể được nghiệm thu rồi. Đến lúc đó anh dẫn em đến một nơi để tổ chức hôn lễ, như vậy chúng ta sẽ động phòng… Đến lúc đó nhất định sẽ bù đắp những ngày tháng không không thể thân mật này. Bây giờ như vậy anh cũng khó chịu đựng được.
Lâm Nhược Khê chớp mắt, hướng tới phía trước, có chút mơ hồ:
- Em tưởng khi anh đồng ý thì có thể ngủ cùng nhau, em sẽ đợi không kịp. Rốt cuộc tại sao lần này anh lại nhẫn nhịn như vậy?
Dương Thần cười:
- Sao? Lâm Nhược Khê yêu dấu em không đợi được à?
- Đâu có?
Má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê lại đỏ ửng khi nhìn Dương Thần, sau đó cô mới dám hỏi tiếp, lắp bắp nói:
- Em chỉ thấy kỳ lạ thôi.
Dương Thần suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời:
- Có thể…là vì thực sự quá quan tâm, vì vậy tất cả những việc mà anh làm vì em đều có chút e dè. Anh cũng không rõ, nói chung tuyệt đối không muốn để lại bất kỳ nuối tiếc nào…
Nghe những lời đầy sự lo lắng của người đàn ông, nghe thấy một lý do đơn giản như vậy, Lâm Nhược Khê lại cảm thấy sống mũi cay cay, khóe miệng hơi mỉm cười hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...