- Cảnh tượng đẹp như vậy, em không muốn vì em mà phá vỡ nó.
Sắc Vi nhẹ nhàng nói.
Dương Thần cảm thấy ấm áp trong lòng, người phụ nữ này vẫn thấu hiểu lòng người hệt như ban đầu.
Lặng lẽ bước đến bên cạnh người phụ nữ, kéo bàn tay lành lạnh lại, quay đầu đi ra bên ngoài.
Sắc Vi hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Dương Thần muốn kéo cô vào phòng, lập tức nhận ra điều gì đó, má hơi ửng hồng lên.
- Đàn ông như anh không thể không có ý nghĩ nào khác sao, chỉ có mấy ngày không gặp đã muốn lên giường ngay sao.
Dương Thần với nụ cười đau khổ quay đầu lại:
- Sắc Vi yêu dấu à, em cũng hơi quá khi nghĩ anh như thế rồi đấy, anh chỉ muốn bàn bạc với em một số việc.
Sắc Vi biết mình nghĩ sai lệch, mặt đỏ hết sức,hờn trách bĩu môi.
Đợi khi Sắc Vi bước vào hương phòng, Dương Thần liền kéo người phụ nữ ngồi song song bên giường, nhìn trên dưới một lượt.
- Trên người có mùi tanh của máu, em đã giết người?
Sắc Vi vừa nãy còn khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên sắc mặt có chút không tự nhiên.
- Em cứ nghĩ là đã tắm rửa rồi mới đến gặp anh sẽ không bị phát hiện.
- Anh đã là chuyên gia trong việc giết người rồi, sao có thể giấu nổi anh.
Dương Thần đưa tay véo chiếc mũi xinh đẹp của người phụ nữ.
- Hơn nữa em cũng không cần phải giấu anh chuyện này, chỉ cần em bình yên vô sự thì anh sẽ không quan tâm em giết ai trong con đường xã hội đen này.
Mắt Sắc Vi ánh lên cái nhìn dịu dàng, nhẹ nhàng dựa vào vai người đàn ông:
- Đấy là hai nguyên lão trong bang hội, họ hợp tác buôn bán ma túy cùng với vài trùm buôn thuốc phiện ở Trung Đông sau lưng em…Em đã cho họ cơ hội, nhưng họ vẫn cứ cho rằng em không dám đụng gì đến bọn họ…
- Sáng sớm đã vội ra ngoài, đến tối muộn mới trở về mà đã giết không ít người.
Dương Thần cười nhẹ nói.
- Vâng.
Mắt Sắc Vi hiện lên ánh lạnh lùng.
- Đã hành động, ra tay thì phải nhổ cỏ tận gốc, ngay cả gia đình, tâm phúc và thuộc hạ của hắn ta cũng không tha…
Dương Thần nhẹ nhàng vuốt tóc người phụ nữ, ngón tay chạm đến khuôn mặt của Sắc Vi, vuốt ve một lát.
- Sao em phải đích thân ra tay, cho Trần Dung làm việc này không được sao?
- Cô ta?
Sắc Vi cười nhạt.
Cô ta tưởng em không biết sao, cô ta cùng hai người đó thực ra cũng có một số giao dịch, nếu như không được sự cho phép ngầm của cô ta, tự cho là mình có thể giấu nổi em, thì hai người đó đã không dám làm xằng làm bậy…
- Trần Dung…Đúng là không biết nghe lời.
Dương Thần chậm rãi nói.
- Vâng.
Do được sự vuốt ve nhẹ nhàng của người đàn ông, mắt Sắc vi như muốn nhắm lại, giống như muốn được ngủ.
- Nhưng cô ta cũng có nhiều lúc rất biết nghe lời, hơn nữa cô ta quả thực cũng là một thuộc hạ có thủ đoạn, nếu như muốn tìm người thay thế cô ta cũng không chắc là sẽ là tốt hơn cô ta, ai cũng sẽ bị lợi ích làm cho mờ mắt…Ít ra thì cô ta cũng không dám vượt mặt em.
Đang nói, Sắc Vi ngẩng đầu, khuôn mặt đầy sự yêu thương nhìn Dương Thần.
- Em biết, người cô ta sợ là anh…Cứ cho là cô ta có lòng tham đi chăng nữa thì cũng không dám đụng đến người dưới của anh.
Dương Thần ra vẻ không quan tâm, cười nhẹ nói:
- Họ muốn đánh nhau giết nhau kệ bọn họ, anh cũng chẳng thèm bận tâm, anh muốn nói với em một chuyện quan trọng…
Sắc Vi có chút tò mò gật gật đầu.
- Em đang nghe đây, khó khăn lắm mới có việc quan trọng muốn bàn với em, em nhất định sẽ nghe một cách cẩn thận.
- Em đúng là tinh nghịch…
Dương Thần hôn lên má người phụ nữ, sau đó mới nghiêm túc nói:
- Sắc Vi, em có tò mò…Tại sao những lúc chúng ta vui vẻ bên nhau, anh cũng không dùng hình thức bảo vệ nào mà mãi em vẫn không có thai?
Sắc Vi ngẩn người, cô đặc biệt không ngờ tới, Dương Thần vừa mở miệng đã nói ra câu đó, khuôn mặt ửng đỏ và cũng có chút chờ đợi hỏi:
- Tại…Tại sao?
- Có phải em đang nghĩ anh đã cố ý giở trò làm cho em không thể có thai với anh.
Dương Thần cười nói.
Sắc Vi ngượng ngùng gật gật đầu.
- Có chút nghi ngờ…
- Em đã nghĩ sai cho anh, không phải anh không muốn, mà là anh không thể.
Dương Thần cười đau khổ.
- Hả?
Sắc Vi như bị một trận kích động, khuôn mặt hơi trắng bệch.
-Sao…Sao lại có thể, sức khỏe của anh rất…rất tốt mà…
- Không phải là ý đấy.
Dương Thần đau đầu cầm hai bên tai.
- Ý của anh là, với tình hình của chúng ta bây giờ, anh không thể nào cho bọn em có thai được.
Sắc Vi như có một lớp sương mù đi qua, chớp chớp đôi mắt, nhưng lại hoàn toàn không hiểu.
Dương Thần khẽ thở dài, bắt đầu tường thuật tỉ mỉ hàng loạt nguyên nhân sự việc liên quan đến việc tu luyện của hắn và việc khó có thể cùng người phụ nữ bình thường sinh con…
Nghe những từ ngữ thần kì như tiên thiên cảnh giới, hóa thần độ kiếp trong “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” và hàng loạt những con đường tu luyện như trong truyền thuyết, từ lúc bắt đầu Sắc Vi đã cảm thấy khiếp sợ, và sau đó là không thể tưởng tượng nổi, đến cuối cùng là trong sự lo lắng ánh lên tia sợ hãi.
-Vậy…Vậy phải làm như thế nào, anh bây giờ càng lúc càng mạnh, chúng em…Chúng em chẳng phải là sẽ…
Trong mắt Sắc Vi không giấu nổi sự thương cảm.
Dương Thần bất lực nói:
- Việc có con không phải là chuyện cấp bách nhất…Quan trọng là…vấn đề chúng ta bị lão hóa…
- Lão hóa?
- Đúng vậy.
Dương Thần gật đầu nói:
- Tuy rằng anh không đảm bảo cụ thể tuổi thọ mình là bao lâu, nhưng anh nghĩ, dựa vào tình hình sức khỏe hiện tại và sự tu luyện của anh bây giờ, sống tiếp mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì, hơn nữa có thể anh cũng không bị lão hóa theo năm tháng, cơ năng cũng sẽ không bị lão hóa, thậm chí là năm tháng có đi qua nếu như anh có thể nâng cao quá trình tập luyện của mình thì tuổi thọ của anh sẽ càng ngày càng cao…
Sắc Vi nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, có chút kinh hoàng, lắc lắc đầu.
- Không…Em không muốn như vậy, nếu như thực sự là như thế, thì chỉ cần vài chục năm nữa anh vẫn trẻ trung như vậy, còn em lại trở nên già nua…Em…Em phải làm sao…
Dương Thần giữ chặt đôi vai người phụ nữ, lắc đầu nói:
- Đừng hoảng sợ, đây chỉ là nói với em để chúng ta tìm cách giải quyết chuyện này, hơn nữa, tình cảm giữa hai chúng ta lẽ nào lại vì sự già nua của em mà anh sẽ không còn yêu em nữa sao? Nếu là như vậy, em chẳng có gì khác biệt so với những người phụ nữ mà anh đã từng quan hệ trước kia, anh không phải vì vẻ xinh đẹp bên ngoài mà mới yêu em, từ lúc đầu em nên hiểu rằng anh cũng không muốn em coi anh là người đó.
Sắc Vi biến đổi sắc mặt gật gật đầu, giọt nước mắt long lanh rơi trên gò mà Dương Thần:
- Nhưng mà…ông xã, em rất sợ, lúc trước em chỉ biết anh là một con người lợi hại, thì ra…thì ra lại không hề đơn giản như vậy, em phải làm như thế nào thì mới có thể rời xa được anh…Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng già nua của em sau này, vậy thì em thà rời xa anh…
Giây phút bất lực của người phụ nữ này không giống như nữ vương sát thủ không ghê tay trong giới xã hội đen, mà lại giống như một cô gái đang thỉnh cầu thượng đế.
Dương Thần cầm lấy đôi bàn tay bé nhỏ run run của Sắc Vi.
- Cho nên anh mới cần bàn bạc với em, anh muốn em, muốn Thiện Ny sẽ không bao giờ rời xa anh, muốn mọi người cùng nhau sống mãi trong tuổi thanh xuân thì chỉ có duy nhất một cách, đó là mọi người cùng nhau tu luyện.
-Tu luyện…Giống…Giống như anh sao.
Sắc Vi có chút do dự.
- Nhưng…Nhưng em có thể không?
- Đương nhiên là có thể.
Dương Thần có chút tự tin nói:
- Nói thực, tuy rằng anh luôn có thể tự mình tìm ra được tất cả, nhưng cũng chính vì như vậy, anh luôn khắc sâu những thứ anh lĩnh ngộ ra.
- Vậy…Vậy ta nên làm thế nào?
Dương Thần cười nói:
- Sắc Vi yêu dấu, anh nghĩ đi nghĩ lại em là người có tố chất sức khỏe nhất để thử, vì em có cơ sở võ công, gân mạch có tính mền dẻo hơn, hơn nữa em cũng có chút lĩnh ngộ trong võ công, và hiện tại em cũng là người có thời gian rảnh rỗi nhiều nhất, chuyện của hội Hồng Kinh thực ra chỉ là chuyện nhỏ, nếu như em còn muốn duy trì nó thì giao cho Trần Dung quản lí, nếu như có vấn đề gì mà em không xử lí được thì cũng đã có anh đây, đừng bận tâm gì cả, nếu như không muốn quản lí hội Hồng Kinh nữa thì cũng không sao, nói thực, trong mắt anh, thế giới mặt đất Trung Hải này muốn thống nhất cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ cần em có thời gian, thì có thể thử tiến hành tu luyện, anh cũng sẽ nghĩ cách giúp em chỉnh sửa lại công pháp mà anh cho là phù hợp với em nhất, anh sẽ giúp em xây dựng nền móng, sau đó sẽ nghĩ cách tăng tốc độ quá trình tu luyện của em, nếu như em có thể đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, vậy thì tuổi thọ của em sẽ được kéo dài, đấy cũng là bước đầu cho sự thành công, nếu như em làm được thì cũng có thể yên tâm cho Thiện Ny cùng em tu luyện…
Hiện tại thời gian vẫn còn rất nhiều, cho nên cũng không cần gì vội vã, với lại cũng chỉ một mình anh tìm tòi cũng chưa có chút hiểu biết gì cả, cho nên cũng không dám mạnh dạn chỉ dẫn em tu luyện, khi nào anh cảm thấy tuyệt đối chắc chắn thì mới cho em thử nghiệm, xét cho cùng việc luyện công cũng có nguy hiểm, anh không thể nào nhẫn tâm nhìn em chịu khổ được...
Trong mắt Sắc Vi cuối cùng cũng ánh lên một tia hi vọng, cẩn thận gật đầu.
- Em sẽ nghe lời anh, hội Hồng Kinh em sẽ giao cho Trần Dung quản lí...Chỉ cần được ở bên cạnh anh, ngoài ra em không cần gì cả...
Dương Thần cười một cách thản nhiên, ôm chặt người phụ nữ vào trong lòng.
- Em đôi khi cũng cần nên đòi hỏi một số thứ nơi anh, như vậy anh sẽ thấy dễ chịu, nếu như em vì anh mà không màng gì đến bản thân, thì anh sẽ lại cảm thấy trong lòng có chút hổ thẹn, anh sẽ làm cho cuộc sống củaSắc Vi yêu dấu của anh hạnh phúc, anh truyền công lực anh tu luyện được sang cho em cũng không có gì phải hối tiếc.
Sắc Vi nghi hoặc hỏi:
- Tu luyện của anh...Cũng có thể truyền cho người khác được sao?
Dương Thần có chút ngượng ngùng cười nói:
- Cái đó...nên làm, ha ha, anh cũng không biết là có thể hay không...
Sắc Vi bĩu môi.
- Anh chỉ biết nịnh người ta thôi, hừ, anh chờ đấy, em nhất định sẽ mãi giữ lại thanh xuân, bây giờ lại biết có pháp thuật có thể giữ mãi thanh xuân, em sẽ không cần để ý dến thứ khác nữa, đương nhiên là tuổi trẻ quan trọng hơn...Ông xã, nói thật, em thấy đây như là giấc mơ vậy.
“Đét.”
Dương Thần đột nhiên vỗ mông Sắc Vi một phát, mông cô rung lên.
- Á, sao anh lại đánh em.
- Anh muốn cho em biết là không phải em đang nằm mơ, em đấy à, sắp biến thành nữ yêu tinh bất lão rồi...
Sắc Vi không ngừng cười khanh khách, liên tục dụi đầu vào trong lòng Dương Thần.
- Ông xã, đột nhiên em cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi, tối nay chúng ta ăn cơm ở nhà em chứ?
Dương Thần do dự một lúc, cười đau khổ lắc đầu.
- Thôi khỏi, anh thấy Thiện Ny không sao rồi, chuyện luyện công cũng đã nói cho em, em không biết là, trong nhà...Nhược Khê đang rất hận anh, anh chuốc họa quá nhiều lại còn rất nhiều vấn đề cũng không phải là em không biết, anh vốn chẳng có địa vị gì trong gia đình, tình hình như vậy mà vẫn không về nhà ăn cơm, chẳng phải anh đang muốn chết hay sao.
Sắc Vi cười một cách ma quái:
- Được rồi, em không giữ anh lại nữa, cho dù em không biết là ban ngày đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra chuyện có vẻ nghiêm trọng, nếu như Tổng giám đốc Lâm không cho anh ngủ ở nhà, thì nhớ qua bên em.
- Sang bên này có gì ngon sao?
Dương Thần trêu trọc hỏi.
Sắc Vi bỡn cợt nói:
- Quả nhiên có bị hận đến mức nào đi nữa, thì thói ham sắc của một số người cũng chẳng kiềm chế được chút nào.
Dương Thần ha ha cười khoan khoái mấy tiếng, đứng dậy.
- Sắc Vi yêu dấu, bây giờ anh sẽ trổ vài chiêu cho em xem, tuy rằng...anh bây giờ cố gắng không động gì đến tu luyện, nhưng cũng được coi là thuốc an thần cho em.
Nói xong, bóng dáng của Dương Thần biến mất trong không trung, trong nháy mắt, đã biến mất khỏi nơi đang đứng.
Sắc Vi cắn chặt đôi môi mọng đào, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, phải một lúc sau, người phụ nữ mới cắn chặt răng, ánh mắt hiện lên đầy vẻ kiên định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...