Nhìn Khương San kìa, lại giả vờ “ chăm chú” xem thời sự rồi. Dương Thần cũng không thể làm gì khác với bà mẹ vợ này, mệt mỏi lắc đầu thở dài, đành trở về phòng một mình chấn tĩnh lại vậy.
Thái Ngưng sắc mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi, kéo cô em gái đang buồn bực cùng Dương Thần rời khỏi phòng khách.
Đợi cho cả ba người cùng rời khỏi, Thái Vân Thành mới trách vợ:
- Bà cũng thật là…, lại làm mọi chuyện thành ra như vậy, báo hại Dương Thần và hai đứa con gái của chúng ta phải đau đầu một phen rồi.
Khương San ngẩng đầu, dáng vẻ áy náy lúc nãy cũng biến đi đâu hết, khẽ hừ một tiếng, cười đắc ý nói:
- Ông thực sự cho rằng vợ ông là người không biết suy nghĩ, không có đầu óc à? Tôi còn không đoán được bọn trẻ bây giờ nghĩ gì à? Tôi chính là biết được Dương Thần cũng không phải thật thà gì, mới cố ý gọi cuộc điện thoại ấy.
Thái Vân Thành sửng sốt, há hốc miệng, lát sau mới cười gượng nói:
- Bà ấy à! Chẳng được điểm gì tốt cả, hà tất phải làm vậy.
- Sao lại không cần thiết?
Khương San giận dữ nói:
- Tôi là người làm mẹ, làm sao có chuyện không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của con gái được. Dương Thần tuy là cậu ấm nhà giàu, cũng có thể xem là môn đăng hộ đối, nhưng dù nói thế nào thì con gái của chúng ta cũng là vợ lẽ, nếu không tính kế giúp chúng, đợi sau này bị người ta ức hiếp rồi, ông nói xem phải làm thế nào? Tôi thấy với tính cách của thằng nhóc Dương Thần này, nó không dám ưỡn ngực làm chủ mọi chuyện trước mặt vợ đâu. Chúng ta phải ra tay trước để chiếm lợi thế, nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn, phải đường đường chính chính chiếm thế chủ động.
Thái Vân Thành vỗ vỗ vào tay vịn sô pha nói:
- Bà nói cứ như là đi đánh trận ý. Dương Thần tuy không phải là người quá mạnh mẽ, nhưng cũng không phải loại nhu nhược dễ bảo như bà nói. Trong lòng nó thế nào tự nó biết, chúng ta cũng không thể đi quá giới hạn được, nói thế nào thì vị trí con dâu cả nhà họ Dương cũng là của con bé Nhược Khê, bà cũng đừng có khắt khe quá làm gì, hãy tin tưởng vào Dương lão gia, ông ấy tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu người phụ nữ của mình đâu.
Khương San cười híp mắt nói:
- Cái này thì tôi cũng biết. Tôi cũng không có ý định động đến vị trí của Nhược Khê, chỉ là dù sao chúng ta cũng có hai đứa con gái, chị em tình thân là điều hiển nhiên rồi, cho dù nhan sắc không bằng Nhược Khê, nhưng nếu chúng đứng cạnh nhau thì tuyệt đối không thua kém ai. Chỉ cần chúng ta giúp đỡ chúng thêm một chút, chắc chắn chúng sẽ lấy được nhiều cảm tình hơn.
- Cũng không thể không nói đến việc chúng ta từng chứng kiến con bé Nhược Khê trưởng thành từ bé đến lớn, tuy nhiên xét cho cùng nếu đã liên quan đến hạnh phúc của Nghiên Nghiên và Ngưng nhi, liên quan đến quan hệ giữa hai nhà Dương – Thái, nói thế nào thì cũng nên tranh đấu một chút.
Thái Vân Thành vắt chéo chân, uống một ngụm trà rồi mới nói:
- Dù sao sự việc cũng đến nước này rồi, thôi thì tùy bà, tôi quả thật đã xem nhẹ suy nghĩ của bà rồi.
Khương San lạnh lùng hừ một tiếng, cười nói bằng giọng điệu mỉa mai:
- Ông đừng đóng kịch với tôi nữa, 30 năm làm vợ chồng với nhau, chung chăn chung gối, chỉ cần ông máy mắt một cái tôi cũng đoán được ông đang có suy nghĩ nghĩ quỷ quái gì trong đầu. Tôi lại còn không hiểu ông nghĩ gì à? Nếu như ông muốn ngăn cản tôi gọi cuộc điện thoại ấy, làm gì có chuyện ông ngăn không được chứ? Ông rõ ràng là cố ý để tôi gọi điện, trong lòng ông cũng suy nghĩ như vậy, chỉ là muốn mượn tay tôi thực hiện nó, ông đừng có chối, ông mà lại tốt bụng như vậy à?
Bị vạch trần suy nghĩ của mình, Thái Vân Thành cũng có chút xấu hổ, xoa xoa cằm, ngại ngùng cười nói:
- Bà quả là sáng suốt, sáng suốt! Tôi cũng chỉ suy nghĩ vì đại cục, vì con gái của chúng ta mà thôi.
Trong phòng khách lúc này đang diễn ra cuộc nói chuyện đầy toan tính của đôi vợ chồng. Dương Thần không hề hay biết gì về điều này, nhưng thực tế là mọi chuyện cũng đã rồi, hắn cũng không quan tâm vợ chồng Khương San là cố ý hay vô ý trong chuyện vừa xảy ra nữa.
Sau khi về đến hậu viện, Thái Ngưng lặng lẽ về phòng, Dương Thần thì vào phòng cùng với Thái Nghiên.
Ngồi xuống mép giường của Thái Nghiên, Dương Thần cũng lặng lẽ không nói gì, hắn cứ mải mê suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Thái Nghiên thấy Dương Thần đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì nhẹ nhàng đi thu dọn đồ, rồi tiện thể lấy quần áo đi tắm rửa.
Qua một hồi suy nghĩ, Dương Thần vẫn không thể nghĩ ra cách nào để làm nguôi ngoai cơn giận dữ của Nhược Khê, nhưng lại nhớ tới mấy ngày rời xa Trung Hải, không biết Mạc Thiện Ny và Mã Quế Phương bây giờ thế nào?
Dương Thần nghĩ mãi, Mã Quế Phương có lẽ đã bình tĩnh lại rồi, còn Mạc Thiện Ny trong lòng chắc cũng khá hơn rồi. Nghĩ vậy, nên hắn cầm điện thoại, ấn số điện thoại của Mạc thiện Ny, muốn bàn bạc với cô xem làm cách nào để thuyết phục được bà mẹ này.
Điện thoại vừa reo vài tiếng đã có người nhấc máy.
- Có chuyện gì mà lại nhớ gọi điện cho em vậy?
Nghe giọng nói của Mạc Thiện Ny có chút mệt mỏi, song vẫn có thể nghe ra là cô đang rất vui mừng.
Dương Thần có thể hiểu được cô mấy ngày này chắc cũng chẳng dễ chịu gì, không giống như hắn, da mặt thì dày, trái tim lại nhiều ngăn, hắn nói bằng giọng xót xa:
- Anh lúc nào cũng nhớ đến chuyện của chúng ta, nhưng lại không dám tùy tiện gọi điện hỏi thăm em. Anh muốn đợi em bình tĩnh lại mới gọi điện cho em, em thế nào rồi? Đã khá hơn chưa?
- Vâng, em không sao.
Mạc Thiện Ny cười cười:
- Gần đây công ty nhiều việc quá, lúc làm việc cũng có thể khiến người ta quên đi nhiều việc, em vừa về đến nhà, đang chuẩn bị ăn tối, anh….
Mạc Thiện Ny chưa nói hết câu, ở đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng của Mã Quế Phương.
- Là Dương Thần đúng không? Con bé này muốn mẹ tức chết đây đúng không? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không cho phép con đến gần thằng đó.
Mã Quế Phương lớn tiếng quát, một tay giật lấy chiếc điện thoại trong tay Mạc Thiện Ny, nói với Dương Thần:
- Dương Thần, tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, tôi tuyệt đối không cho phép hai đứa đến với nhau. Nếu cậu cứ như vậy, cho dù có phải đưa Thiện Ny về quê, tôi cũng không đồng ý, từ giờ đừng có gọi điện nữa!
Không để Dương Thần kịp nói gì, Mã Quế Phương đã ngắt điện thoại.
Dương Thần chán nản, không ngờ rằng Mã Quế Phương lại kiên quyết như vậy. Có lẽ chỉ có cách trở về Trung Hải, trực tiếp gặp mặt nói chuyện, gọi điện thoại như thế này chỉ làm cho Mạc Thiện Ny thêm khó xử.
Nhìn xuống màn hình điện thoại đang hiển thị, Dương Thần thì thào:
- Cũng đến lúc phải quay về rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Thái Nghiên đã tắm rửa xong, cô chỉ đơn giản quấn quanh mình một chiếc khăn tắm lớn màu trắng, đôi chân trần trắng nõn bước ra.
- Anh ngẩn người ra đấy làm gì? Mau đi tắm rửa đi!
Thái Nghiên vừa lấy khăn lau tóc mái tóc ướt vừa cười nói.
Dương Thần tham lam, nhìn chằm chằm Thái Nghiên, cười hì hì nói:
- Cũng đúng, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, bây giờ quan trọng là phải nhận “quà” đã.
Nói xong, liền nhanh như cắt đến bên cạnh Thái Nghiên, hôn lên má cô một cái rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Dương thần như trút bỏ được hết mọi phiền não sang một bên, cũng lười mặc cả đồ lót, cứ để trần như vậy chạy vào trong phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cảnh tượng trước mắt làm Dương Thần cảm thấy mũi nóng ran, dường như sắp chảy cả máu mũi luôn được vậy.
Lúc nãy rõ ràng chỉ thấy Thái Nghiên khoác một chiếc khăn tắm, không hiểu đã thay đồ từ lúc nào, mà điều không thể chịu nổi là cô ấy đang mặc cảnh phục!
Thái Nghiên lúc này mang một đôi giày cao gót màu chanh, đế trong như pha lê, đôi tất lưới màu đỏ ôm sát lấy cặp đùi trắng nõn, chiếc váy đồng phục cảnh sát cao trên đầu gối một chút, nhìn lên phía trên, ở phần ngực của chiếc cảnh phục màu xanh, hàng cúc ngực được mở sẵn.
Dương Thần có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong Thái Nghiên cũng mặc bộ đồ lót bằng ren màu đỏ vô cùng quyến rũ, chiếc rãnh ở ngực sâu hun hút, dưới ánh sáng khúc xạ của bóng đèn trong phòng chúng có màu ngà ngà.
Thái Nghiên không để ý đến, cô ngại ngùng cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn Dương Thần, ngập ngừng nói:
- Lúc nãy trên xe có nói, sẽ tặng quà cho anh, anh…có thích món quà này không?
Tuy rằng Dương Thần luôn có ý nghĩ được cùng Thái Nghiên trong bộ đồng phục cảnh sát đi đến đỉnh thần tiên. Nhưng không ngờ rằng, người con gái này lại chủ động làm vậy, đã thế bên trong còn chỉ mặc bộ đồ lót mỏng manh.
Sắc đỏ quyến rũ, cùng với da thịt mềm mại nõn nà của Thái Nghiên như thiêu đốt thị giác, dáng đứng mạnh mẽ mê hoặc lòng người, trông cô như đóa hoa rực rỡ quyến rũ.
Dương Thần cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể mình như căng lên, chúng đang gào lên thảm thiết, chỉ một hành động nhỏ thôi cũng có thể khiến chúng bùng nổ, hắn dùng hành động đơn giản nhất để trả lời câu hỏi của Thái Nghiên.
Thái Nghiên có cảm giác như mình là con thuyền nhỏ đang bơi giữa sóng gió, bị Dương Thần ôm chặt, ngã trên chiếc giường êm ái, bộ cảnh phục bị kéo ra ở phần ngực áo, một đôi gò bồng đảo lộ ra.
Tuy rằng Thái Nghiên không đầy đặn như Đường Uyển, nhưng vì công việc phải thường xuyên luyện tập nên ngực cô nhỏ gọn, săn chắc cảm giác lúc chạm vào cũng khác.
- Anh…Anh nhẹ nhàng một chút.
Thái Nghiên uốn cong dưới cơ thể của hắn, cô cảm nhận được Dương Thần nửa như hôn nửa như cắn vào chỗ nhạy cảm trên cơ thể mình, ngượng ngùng và sung sướng lẫn lộn, đôi mắt như mờ dần đi, ú ớ nói.
Dương Thần đâu để ý đến nhiều chuyện như vậy, môi hắn liên tục dày vò đôi môi anh đào của Thái Nghiên, như muốn nuốt chửng cả Thái Nghiên.
Hai tay hắn vần vò trêu chọc bộ ngực của cô, sau khi hưởng thụ xong, hắn đỡ cô ngồi quay lưng lại mình, kéo chiếc váy ngắn lên.
Ngay lập tức bộ cảnh phục trang nghiêm cùng với chiếc quần lót đỏ khiến Dương thần nhìn như bị thôi miên vào vùng nhạy cảm ấy, máu nóng trong người lại sôi lên sùng sục, não bộ căng lên như sắp đứt đoạn.
Thái Nghiên khó nhọc quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Dương Thần nhìn như thôi miên vào chỗ ấy, cô nói như ra lệnh:
- Đừng nhìn nữa…mau…mau cởi trước đi.
Dương Thần cười ha hả,
- Cởi cái gì? Đêm nay em phải mặc nó, không cho phép em cởi, có đi ngủ cũng phải mặc.
Thái Nghiên chỉ muốn chui xuống gầm giường, nhưng đây là do tự mình mặc như vậy, nên cũng đành phải để cho người đàn ông này tùy ý chơi đùa. Tuy nhiên cô cũng quyết định, từ giờ sẽ ít chơi trò này, chỉ cần nhìn ánh mắt như ngọn lửa muốn thiêu đốt mình của Dương Thần, Thái Nghiên cũng biết được đêm nay sẽ không được ngủ rồi.
Không để cho Thái Nghiên có thời gian suy nghĩ, cả cơ thể cô như bị nhấn chìm trong cơn bão lũ, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...