Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Thiên Long và Diệp Tử nghe thấy Lý Độn nói vậy giật nảy mình. Đây không phải là muốn thêm phiền phức sao, tìm ai không muốn mà lại tìm Dương Thần để đánh nhau sao? Không biết tất cả mọi người đều đề phòng không cho Dương Thần có cơ hội ra tay sao?

Lý Độn lúc này cũng nhìn thấy hai người Thiên Long đang canh ngoài cửa. Tuy rằng không quen, nhưng đều ở cục An Toàn nên đều biết.

Lý Độn cười thân thiện với hai người Thiên Long.

- Xem ra tôi không tìm nhầm chỗ. Dương Thần hẳn là đang ở bên trong.

Thiên Long nhíu máy nói:

- Lý Độn, hẳn là anh biết, đây không phải đối thủ có thể tùy tiện tiếp xúc. Hắn không giống những người khác.

- Đương nhiên tôi biết hắn không tầm thường. Đây cũng chính là lý do tôi tìm hắn.

Lý Độn bình thản nói.

- Về trách nhiệm, anh Thiên Long không cần lo lắng. Tôi sẽ tự giải thích với ông nội.

Thiên Long và Diệp Tử nhìn nhau cười khổ. Bọn họ tuy rằng là nhân viên của Viêm Hoàng Thiết Lữ, có thể nói là môn phái độc lập nhưng tại nơi mà quyền lực thuộc về quốc gia, nói cho cùng, cũng là cấp dưới của Cục trưởng Lý Mạc. Cho nên, bọn họ vẫn không quản được nhân vật như Lý Độn.

Thiên Long cẩn thận đánh giá Lý Độn. Trong mắt anh ta có chút kỳ lạ. Tuy rằng anh ta chưa từng giao đấu với Lý Độn. Nhưng đã nghe nói từ trước, đây là một gã võ sĩ với rất nhiều kỳ tài. Hiện giờ nhìn kỹ, mới phát hiện, chính mình không thể đánh giá được y.

Thực lực của Thiên Long ở Bát Bộ cũng trong trình độ tám, cũng gần với Vân Miểu sư thái thôi. Ở Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng là một mũi nhọn. Tuy nhiên Thiên Long cũng tự biết rất rõ, Dương Thần là người mà mình không thể động đến. Ngay cả em trai của Dương Thần là Dương Liệt cũng không phải là người y có thể đối phó.

Hiện giờ thấy Lý Độn như vậy Thiên Long không khỏi cảm thấy chua xót. Có lẽ thật sự là thời đại của người tuổi trẻ rồi.

Lý Độn hiển nhiên cảm thấy thiếu hứng thú với cao thủ bát bộ như Thiên Long. Cậu ta cũng không vội vào phòng bệnh tìm Dương Thần mà an phận đứng ngoài phòng bệnh chờ Dương Thần đi ra.

Nhìn dáng vẻ đã chuẩn bị trước của Lý Độn. Ánh mắt Đường Triết Sâm có chút khen ngợi. Bất luận người thanh niên này thực lực như thế nào, chỉ cần rèn luyện khí chất này đã hơn rất nhiều người thanh niên cùng tuổi.

Ước chừng ba mươi phút qua đi, hành lang dài im lặng. Đang lúc Đường Đường không kìm nổi, có chút sốt ruột thì phòng bệnh mở ra.


Chỉ thấy bóng Dương Thần uể oải đi từ trong ra, hai tay làm động tác vươn vai, ngáp, giống như vừa tỉnh ngủ.

Đường Triết Sâm vui sướng. Lão biết Dương Thần nếu đã thoải mái như thế thì cháu gái mình không đáng ngại.

Trong mắt Lý Độn phát ra một tia lửa mãnh liệt. Khóe miệng hơi cười hưng phấn nhìn chằm chằm vào người đàn ông nhìn vào có vẻ rất bình thường kia.

- Chú, mẹ cháu thế nào?

Đường Đường chạy như bay đến trước mặt Dương Thần cầm lấy tay Dương Thần hỏi.

Dương Thần giơ tay chỉ chỉ:

- Đi vào xem đi.

Đường Đường gật đầu cũng không hỏi nhiều, phi nhanh vào, sau đó trong phòng bệnh truyền ra tiếng hoan hô vui vẻ bất ngờ.

- Mẹ…

Đường Triết Sâm cũng có chút sốt ruột, ra hiệu cho Đường Tâm mau đẩy ông ta vào. Đường Tâm vừa rồi còn có chút kinh ngạc, nhưng hiện giờ cũng cười khoái trá giúp Đường Triết Sâm vào phòng.

Trong phòng bệnh, Đường Uyển ban đầu nằm trên giường bệnh không biết sao đã ngồi dậy được. Vẻ mặt khô héo ban đầu đã tươi tỉnh đầy sức hấp dẫn trở lại.

Chỉ giống như là vừa mới vận động mạnh người đầy mồ hôi, vẻ mặt ửng hồng mệt mỏi thôi.

Thậm chí, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những nếp nhăn trên da của Đường Uyển hình như cũng mờ đi rất nhiều, làn da trở nên đầy sức sống như thiếu nữ, rất thu hút ánh mắt người khác.

Lúc này Đường Đường nhào vào lòng Đường Uyển, vừa khóc vừa cười, mà Đường Uyển vỗ nhẹ lưng con gái vẻ mặt hiền hòa.

- Tốt rồi, tốt rồi, mẹ không sao mà. Đường Đường nhà chúng ta dũng cảm nhất, đừng khóc…


Đường Uyển an ủi con gái. Dường như Đường Đường không phải cô gái đã học đại học mà là một đứa bé lên ba.

Có lẽ trong mắt người mẹ, đứa con mãi mãi không bao giờ lớn.

Mà trong mắt người ngoài, căn bản họ không phải là mẹ con, chỉ là chị em thôi.

- Cậu rốt cuộc là làm gì, việc này… sao có thể có khả năng.

Thiên Long đứng ngoài cửa thấy như vậy không kìm nổi quay đầu lại phía Dương Thần kinh ngạc hỏi.

Mấy người Đường Triết Sâm và Đường Tâm cũng kinh ngạc hỏi Dương Thần. Nói thật việc này thật thần kỳ.

Đường Uyển vốn đang nguy kịch không ngờ chỉ trong nửa tiếng, được Dương Thần ra tay, có thể hồi xuân không nói, còn khỏe mạnh lại, thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy sao?

Dương Thần thật ra cũng không làm gì đặc biệt. Chỉ để để Đường Uyển hút một ít máu của mình, dựa vào việc máu của mình có thể chống lại bất kỳ độc tố nào, sau đó lại dùng “vãng niệm diễn sinh kinh” trong cơ thể, rồi khai thông kinh mạch của Đường Uyển.

Bởi vì Dương Thần cũng không biết y thuật gì, cho nên chỉ cần có thể đã thông kinh mạch, tẩy sạch tất cả, lại thêm tác dụng của “vãng niệm diễn sinh kinh” vừa xong, chính là không ngừng phá rồi xây lại. Bài trừ độc tố trong cơ thể Đường uyển, chữa trị tổn thương. Mà khi chữa trị, cơ thể Đường Uyển cũng được chữa từ trong ra ngoài.

Hành vi như vậy không khác gì như người xưa thường nói “Thanh tẩy kinh mạch”, “Thay da đổi thịt”. Một cao thủ bình thường muốn cũng không dám nghĩ đến. Đây chính là giúp một người khai thông hoàn toàn kinh mạch.

Dương Thần cũng không rõ mình rốt cuộc đã tới cảnh giới nào. Không có sư phụ để chỉ bảo mình, thật ra cũng không có cách nào. Nhưng Dương Thần tin rằng trước khi cảnh giới của mình được nâng cao, thì không có cách nào chữa được cho Đường Uyển.

Trên thực tế hiện giờ Đường Uyển nếu tập trung rèn luyện nội lực thì tuyệt đối không tầm thường. Bởi vì gông cùm lớn nhất của người tu luyện bình thường là kinh mạch thì Đường Uyển đã không cần đụng đến.

Đương nhiên, mượn lực người khác để khai thông kinh mạch, mặc dù luyện nhanh nhưng lại có thể là tai họa ngầm. Nói cách khác, cao thủ xuất hiện cũng không phải rất thoải mái.

- Tôi không phải cố ý nói dối, chỉ là khá phức tạp tôi cũng không rõ.


Dương Thần không phải nói không rõ được, hắn không nhàm chán mà tự tìm phiền phức như vậy. Hơn nữa, đây là một kỹ xảo, chính hắn cũng chỉ biết làm, không rõ nguyên lý.

Đường Triết Sâm mỉm cười hài lòng:

- Theo lý thuyết, tôi nên cảm ơn cậu. Nhưng cháu gái tôi quan hệ thân thiết với cậu, tôi cũng không khách sáo với cậu.

Dương Thần thầm nghĩ trong lòng, đồ cáo già. Tự nhiên kéo mình vào cùng chiến tuyến. Tuy nói là hắn cứu Đường Uyển không cần báo đáp gì. Nhưng là Đường Triết Sâm thực sự nói ra.

Đúng lúc này, Lý Độn lên tiếng, giơ tay thân thiết với Dương Thần nói:

- Lần đầu gặp mặt, tôi là Lý Độn.

Dương Thần nghe tên hơi ngẩn người. Mới nhớ ra người gọi là Song vương Yến Kinh cùng với Nghiêm Bất Vấn, tên là Lý Độn. Cháu trai của nhà họ Lý.

- Cậu là Lý Độn nhà họ Lý?

Dương Thần hiểu rõ, cười bắt tay với Lý Độn, hỏi.

- Không thể giả được.

Lý Độn tươi cười rạng rỡ.

- Hình như Dương tiên sinh cũng biết tôi?

Dương Thần thầm nghĩ rằng, thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó đến. Hắn đang lo không biết giúp Thái Ngưng giải quyết chuyện đau đầu như thế nào, không ngờ người nhà họ Lý đến cửa.

- Trước đây tôi đã nghe Đường Giác nói đến cậu.

Dương Thần nói, ngược lại nhĩ đến một sự kiện. Sao lâu rồi không thấy gã gọi mình là “anh rể” Đường Giác? Em trai ruột của Đường Uyển, chị bệnh như vậy, Đường Giác chạy đi đâu?

Dương Thần hỏi Đường Triết Sâm:

- Đường lão gia, Đường Giác đâu? Đường Uyển như vậy anh ta không phải vẫn chạy bên ngoài chứ?

Trong phòng bệnh vang lên tiếng Đường Uyển:


- Cậu ta đi Nga giải quyết chuyện kinh doanh. Vì rèn luyện cậu ta nên ông nội không muốn cho cậu ta biết An Tâm ở đâu.

Cho dù là trúng độc không dậy nổi, Đường Uyển vẫn không quên quan tâm đến người em trai duy nhất của cô.

Dương Thần thầm than Đường Giác có phúc. Tội đều là Đường Uyển chịu, xảy ra chuyện cũng Đường Uyển giải quyết. Anh ta chỉ đi trên con đường thuận lợi. Tuy nhiên, Đường Giác biết Đường Uyển bị bệnh, thật sự vô dụng, chỉ biết làm ầm ĩ.

Lý Độn cũng không có tâm trạng quan tâm chuyện của nhà họ Đường,có chút hưng phấn nói:

- Dương tiên sinh, hôm nay tôi cố ý tìm anh.

Dương Thần gật đầu:

- Vừa đúng lúc tôi cũng phải tìm nhà họ Lý các cậu. Hay chúng ta ra ngoài nói. Không khí trong bệnh viện cũng không dễ chịu.

Lý Độn cầu còn không được, vội làm động tác mời.

Nhìn Dương Thần và Lý Độn cứ thế đi ra ngoài, Đường Đường bĩu môi nói:

- Chú thật là, mẹ vừa đỡ đã không lo, không quan tâm một chút.

Đường Uyển xoa xoa mũi con gái một chút, xung quanh còn có nhiều người, chuyện cô và Dương Thần có thể tùy tiện nói sao.

Đường Triết Sâm cười ha hả nói:

- Uyển nhi, nếu cảm thấy không việc gì, ông gọi bác sĩ đến xét nghiệm máu. Nếu không có việc gì thì ông nội sẽ cho người làm tổ yến thượng hạng tẩm bổ cho con.

- Vâng.

Đường Uyển gật gạt đầu, nếu có thể muốn nhanh chóng ra viện.

Dương Thần và Lý Độn đi ra đến bãi đỗ xe gần đó thì dừng lại. Lý Độn nói:

- Dương tiên sinh, tôi là quân nhân, không thích lòng vòng. Hôm nay tôi tới tìm anh để luận võ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui