Sáng sớm hôm sau, Dương Thần đặc biệt thức dậy sớm hơn mợi ngày, cũng không biết có phải tinh thần phải chịu áp lực lớn không. Cũng chưa từng có mấy cái suy nghĩ nằm lười biếng trong đầu, cũng may giấc ngủ đối với hắn mà nói không phải là thứ cần thiết. Ít ngủ một chút, lại có thêm thời gian để ngẫm lại cách xử lý những vấn đề tình cảm của mình.
Lúc xuống lầu ăn bữa sáng, vú Vương bận bịu việc ở trong bếp, còn Lâm Nhược Khê vì chủ nhật nên không xuống lầu. Nghĩ đến ngày hôm qua bận rộn suốt cả ngày, tổng giám đốc Lâm cũng đã mệt đến phát hoảng.
Vừa lúc Trinh Tú và Quách Tuyết Hoa cũng đều đang ở bàn ăn, Quách Tuyết Hoa đối với Trinh Tú thật đúng là giống với con gái mình, không ngừng kêu Trinh Tú ăn này ăn kia, hận không thể đem đầy bàn thức ăn nhét vào trong bụng con bé.
Nhìn thấy Dương Thần sớm như vậy đã đi xuống lầu, sắc mặt Quách Tuyết Hoa lộ vẻ vui mừng, nói.
- Con trai, sớm như vậy đã xuống lầu, đúng lúc giúp đỡ mẹ.
Dương Thần sửng sốt:
- Giúp đỡ cái gì ạ?
- Trường học của con bé Trinh Tú chủ nhật cũng phải đi học, chờ con bé ăn điểm tâm, con đưa nó đến trường nhé. Để cho nó đỡ phải chen chúc trên mấy chiếc xe bus, dù sao con cũng không bận chuyện gì.
Quách Tuyết Hoa nói.
Trinh Tú vừa nghe, vội lắc đầu:
- Dì Quách, không cần đâu ạ. Cháu đi xe bus cũng sẽ không muộn đâu.
- Đây không phải là chuyện muộn hay không. Cháu xem gần đây cháu mải ôn tập, đã gầy đi hẳn rồi này. Dù sao Dương đại ca cả ngày nay rảnh rỗi, trưng dụng một chút sức lao động của nó, cũng không là cái gì.
Quách Tuyết Hoa tính toán, sắp xếp, cuối cùng còn nhìn Dương Thần cười nói:
- Đúng là đứa con quý hóa.
Dương Thần có thể nói “không” sao? Không nói đến đưa Trinh Tú cũng không có gì, hắn rất vui lòng, cho dù vì tranh thủ chút ấn tượng, khiến Quách Tuyết Hoa có thể đi gặp Mã Quế Phương, Dương Thần cũng phải đồng ý.
Trinh Tú thấy Dương Thần đồng ý cũng sảng khoái, cũng không nói cái gì, nhìn Quách Tuyết Hoa cười sung sướng.
Dương Thần ăn nhanh bữa sáng, ăn một chén cháo, nhét vào bụng vài cái bánh bao, cùng lúc Trinh Tú cũng ăn xong.
Quách Tuyết Hoa đưa hai người ra sân, còn dặn dò Trinh Tú về nhà ăn cơm chiều sớm một chút, tràn đầy thân thiết.
Cái này khiến Dương Thần hơi buồn bực. Lúc trước quan hệ giữa mình với mẹ không được tốt lắm, cả ngày chỉ biết quan tâm đến bản thân mình. Đến giờ quan hệ dịu đi, Quách Tuyết Hoa lại không thân thiết, ngược lại lại vô cùng để ý đến Trinh Tú.
Chờ lên xe, Dương Thần vừa khởi động xe, vừa nhìn Trinh Tú cười nói:
- Cô bé, hiện tại anh coi em như em gái anh, em xem bộ dạng mẹ anh đối với em, người khác sẽ cho rằng là mẹ nhặt được anh, em mới là con đẻ đó.
Trinh Tú chặc lưỡi, cười khẽ nghiêng qua Dương Thần liếc mắt một cái:
- Ai bảo Dương đại ca không ngoan như vậy sẽ khiến dì Quách khổ tâm lắm đó. Nhưng em rất ngoan.
Dương Thần tự nhiên hiểu được cô bé đó nói gì, cười ngượng ngùng, gãi gãi mặt, cũng không cùng cô bé cãi cọ, những lời này cũng không có gì khiến mình phải tranh cãi. Hắn bĩu môi, giẫm lên chân ga, hướng trường học của Trinh Tú chạy đi.
Trong sân nhà, Quách Tuyết Hoa nhìn chiếc xe rời đi, trong mắt tràn đầy vui mừng. Mỗi khi nhìn Dương Thần lái xe từ trong nhà đi ra ngoài, bà đều có loại cảm giác an lòng.
Một lát sau, Quách Tuyết Hoa xoay người, đang muốn quay trở lại phòng, nhưng đột nhiên lại bắt gặp Sắc Vi từ trong nhà đi ra cùng với một phụ nữ trung niên.
Khuôn mặt mộc mạc của người phụ nữ trung niên nhìn rất lạ mắt. Nhưng Quách Tuyết Hoa cũng là phụ nữ, có thể nhìn ra đối phương khi còn trẻ hẳn là một mỹ nhân.
Người phụ nữ này đương nhiên là đi theo con gái Mạc Thiện Ny, tạm thời ở cùng Sắc Vi trong nhà Mã Quế Phương.
Mã Quế Phương đến Trung Hải cũng không ít ngày. Nhưng bởi vì Quách Tuyết Hoa cũng chưa vào trong nhà Sắc Vi, cũng chưa thấy qua mặt.
Lúc này Mã Quế Phương cũng đi vào trong sân, cũng đúng lúc nhìn thấy hàng xóm Quách Tuyết Hoa.
Cả hai người phụ nữ tuổi đều xấp xỉ nhau, khá là tươi, một người ung dung thanh lịch, một người chất phác, thanh tú. Nhưng trong mắt đối phương đều có thể nhìn thấy tang thương.
Nếu gặp mặt, lại là hàng xóm, đương nhiên muốn chào hỏi.
Quách Tuyết Hoa đi lên phía trước, các chỗ hàng rào tường viện, cười nói:
- Xin chào, tên tôi là Quách Tuyết Hoa, ở nhà này. Chị trước kia chưa từng thấy qua, là mới đến đây ở sao? Là họ hàng của Sắc Vi sao?
Mã Quế Phương nghe Quách Tuyết Hoa gọi mình là “chị”, cũng là thân thiết. Đúng là bà ở Trung Hải không quen biết ai, không ngờ lại đụng phải một người hàng xóm xấp xỉ tuổi mình, lập tức có kết bạn tâm tư, huống chi gần tuổi nhau, xem người cũng có tuổi, liếc mắt một cái đã nhìn ra phẩm hạnh của Quách Tuyết Hoa không tồi.
- Ồ, tên tôi là Mã Quế Phương, không phải họ hàng của Sắc Vi, mà là mẹ của Mạc Thiện Ny.
Mã Quế Phương khẽ cười, nói:
- Tôi mới đến đây được ít ngày, do người không thoải mái, một mình thân già ở nhà cũng không được, mới đến nhờ vả cháu đây.
Quách Tuyết Hoa nghe khẩu âm của Mã Quế Phương, chỉ biết bà ấy đến từ vùng Tứ Xuyên, cũng không nghi ngờ gì, nhìn kỹ, đúng là có vài phần giống Mạc Thiện Ny:
- Hóa ra là mẹ của Thiện Ny. Trước kia tôi có nghe nói trong nhà Thiện Ny còn có một người mẹ, vừa lúc chị Mã tới. Hai nhà chúng ta, bọn trẻ ban ngày đều đi ra ngoài hết, trong nhà tôi còn có chị Vương, cũng không ngờ có chị Mã đến đây, nhiều người trò chuyện rồi.
Mã Quế Phương vừa nghe, cười nói:
- Nếu gọi tôi là chị, hóa ra Tuyết Hoa em quen biết con gái nhà chị à? Con gái nhà chị cũng thật là, cũng không nói cho mẹ hàng xóm là ai.
- Đó là do Thiện Ny vội thôi. Bộ dạng đứa nhỏ vừa xinh đẹp lại biết điều. Chị Mã thật là có một đứa con tốt, tuy nhiên nhìn bộ dạng đẹp của chị thì tài năng của Thiện Ny mới có thể như vậy.
Quách Tuyết Hoa rất là thả mãn tâng bốc hai mẹ con Mã Quế Phương.
Điều tự hào lớn nhất của Mã Quế Phương chính là con gái mình trở nên nổi bật, nghe xong những lời này đặc biệt hưởng thụ, hai mắt híp lại, nói:
- Những lời này của Tuyết Hoa, tôi chỉ là một người quê mùa thô kệch, sao có thể dạy dỗ con gái, chẳng phải mất đi hết những nỗ lực của bản thân nó sao? Tuyết Hoa, em có con trai hay con gái?
Vốn Mã Quế Phương muốn đi làm ở quán món cay Tứ Xuyên. Nhưng lúc này lại đụng phải Quách Tuyết Hoa, nhất thời tám chuyện, cơ hội làm việc kia đã quên mất rồi, hứng trí bắt đầu hào hứng nói chuyện.
Phụ nữ ở tuổi này, vừa gặp được đối thủ, miệng liền như cái máy hát.
Quách Tuyết Hoa tán gẫu về con cái, đương nhiên có thể nói được gì đều nói hết. Tuy nhiên bởi vì hoàn cảnh Dương gia khá đặc biệt, nên cũng không tiện nói thêm. Chỉ nói có đứa con trai, hiện tại đang ở cùng với con dâu.
Nói tới chuyện con dâu cũng là chị em tốt với Mạc Thiện Ny, cũng là chủ tịch công ty của Thiện Ny, Mã Quế Phương lại kinh ngạc. Trong lòng bà lại trách cứ Mạc Thiện Ny, tại sao chuyện ở chung vách với Lâm Nhược Khê cũng chưa từng nói!
Dù sao chủ tịch Ngọc Lôi cũng có ân với Mạc Thiện Ny. Đương nhiên Mã Quế Phương cũng chỉ biết chủ tịch hiện tại của Ngọc Lôi là Lâm Nhược Khê.
Bà nào biết, Mạc Thiện Ny không phải không dám nói cho bà biết bên cạnh là nhà Lâm Nhược Khê, chỉ có điều lo lắng, sợ Mã Quế Phương biết Lâm Nhược Khê và Dương Thần là vợ chồng.
Mấy ngày nay, Mạc Thiện Ny lo lắng đề phòng, sợ bị mẹ phát hiện chuyện này, nhưng lại không có lý do gì để tách nơi ở của mẹ mình ra, cũng chỉ còn cách kiên trì, chờ Dương Thần giải quyết vấn đề.
Hai người nói chuyện một lúc, Quách Tuyết Hoa cố ý lảng tránh một số chuyện. Nhưng Mã Quế Phương lại không có gì giấu diếm.
Khi Quách Tuyết Hoa hỏi, khi nào thì tìm cho Mạc Thiện Ny một đối tượng, Mã Quế Phương liền hé miệng cười nói:
- Con bé đã sớm tìm được cho mình một đối tượng rồi. Con người tiểu tử đó cũng không tồi. Cậu ta không khinh thường tôi là nông dân, hai ngày trước vừa mới nói cha mẹ hai bên phải gặp mặt nhau, song nhà đó cũng khá bận, chưa định được ngày.
- Vậy tốt quá rồi. Tôi vẫn cảm thấy Thiện Ny là một cô gái tốt. Nếu tiểu tử nhà tôi không kết hôn sớm, đã muốn tác hợp cho Thiện Ny và con trai tôi rồi, hóa ra Thiện Ny cũng đã có đối tượng. Lúc trước tôi có hỏi mà không nói.
Quách Tuyết Hoa cười nói.
Nếu như vài ngày trước, Quách Tuyết Hoa vẫn còn hơi tiếc, bởi vì bà cảm thấy Mạc Thiện Ny so với Lâm Nhược Khê thích hợp làm con dâu bà hơn. Nhưng hiện giờ, biểu hiện của Lâm Nhược Khê thực sự hoàn mỹ, giờ Mạc Thiện Ny có bạn trai cũng không sao cả, chúc phúc là tốt rồi.
Sau đó lại là Mã Quế Phương cho cậu con rể tương lai Dương Thần một trận thổi phồng. Tuy rằng không có nói tên, nhưng kể được rất nhiều ưu điểm, quả thực là nam nhi thiên hạ vô song.
Quách Tuyết Hoa nghe, cũng hiểu được tiểu tử này rất tốt, không trách được Mạc Thiện Ny coi trọng. Cậu ta so với con trai mình, tốt hơn vài lần.
Quách Tuyết Hoa tràn đầy oán trách nào biết, trong miệng Mã Quế Phương vẫn nói “Người đàn ông tốt” kia, chính là đứa con bảo bối Dương Thần suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt của bà.
Nói tới nói lui, thực ra đều là một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...