Khách quý?
Dương Thần suy nghĩ, mình đã sắp xếp xong xuôi việc của Christine rồi mà, còn vị
khách quý nào muốn gặp mình nữa?
- Là người tôi quen biết sao?
Dương Thần hỏi xong, cảm thấy không thể nào, người mà mình quen biết chỉ có
những người tay to mặt bự, nếu không có trọng lượng đó, cũng sẽ không dám kêu người
ta gọi mình, muốn gặp là gặp.
Triệu Đằng ở đầu dây bên kia gượng cười vài tiếng.s
- Là 1 trong số giám khảo quan trọng nhất trong giai đoạn vòng loại của Ngôi Sao
Ngọc Lôi chúng ta, chính là nữ minh tinh Châu Á hiện nay của Hàn Quốc, cô Yeon-hee Lee.
Yeon-hee Lee? Dương Thần nhíu mày suy nghĩ 1 hồi, bản thân mình vốn dĩ đâu có
quen biết cô ta.
Tuy rằng có nói là bản thân mình thực ra không mấy quan tâm những chuyện liên
quan đến lĩnh vực giải trí, không quen biết những bà hoàng ông vua trong giới giải trí là
điều rất bình thường, nhưng ả họ Yeon đó tại sao lại phải gặp mình cho bằng được?
Dường như biết tính tình của Dương Thần, cũng hơi hiểu Dương Thần, Triệu Đằng
tiếp tục nói:
- Cô Yeon-hee Lee là nữ minh tinh Châu Á nổi tiếng như cồn 5 năm trở lại đây,
năm ngoái được đề cử là nữ ca sĩ xuất sắc nhất của giải thưởng Grammy với tư cách là
nghệ sĩ Châu Á, nhưng mà bị cô Christine đánh bại. Nhưng fan hâm mộ của cổ ở Châu Á
thì chằng kém gì cô Christine. Lần này đúng lúc cô ấy định làm live show ở Trung Hải, cho
nên thời gian công diễn thích hợp với cuộc thi Ngôi Sao Ngọc Lôi của chúng ta. Tôi đã bàn
bạc với Vương Khiết, gửi lời mời đến công ty quản lý của cô Yeon-hee Lee, và đối phương
đã nhận lời mời.
- Mấy chuyện cậu vừa nói tôi không hiểu lắm, nếu cậu đã nói là khách quý thì cứ
coi là khách quý, cổ kiếm tôi có chuyện gì không?
Dương Thần hỏi.
- Cô Yeon-hee Lee lần đầu tiên đến công ty của chúng ta, thảo luận 1 số vấn đề
liên quan đến ghi hình của chương trình, cổ nói là nếu không phải giám đốc đích thân thảo
luận với cổ, thì coi như xem thường cổ…
Triệu Đằng khẽ nói.
Dương Thần mỉm cười, cảm thấy đây đúng là người phụ nữ thích làm màu.
Xem ra, người phụ nữ luôn bị các fan cuồng quay quanh tên là Yeon-hee Lee này,
đến Hoa Hạ này cũng nhận được nhiều người hâm mộ.
Tự cho rằng cố gắng đến tham gia 1 chương trình chọn người tài, cho nên nếu
không phải là người chịu trách nhiệm cao nhất bàn bạc với cô ấy, thậm chí là không thèm
gặp mặt, cô ấy sẽ không làm.
- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng trở về.
Dương Thần không nổi cáu, là người ai mà không có chút tính khí nóng nảy, người
làm minh tinh thì vẻ bề ngoài rất là khiêm tốn và lịch sự, còn ở sau lưng, phần lớn đều tự
kỷ vô cùng, nếu không phải thích phô trương bản thân, phần lớn sẽ không đi làm minh
tinh. Càng không phải nói đến những minh tinh thích làm màu tỏ ra cao ngạo. Cho nên,
không phải là bọn họ xấu xa đến mức độ nào, mà là tính tình của con người chính là như
vậy, Dương Thần có thể lý giải.
Sau khi cúp máy, Dương Thần nói với Thái Vân Thành đứng ở 1 bên:
- Tôi phải đi giải quyết 1 số công việc của công ty, lời ông vừa nói, tôi không dám
bảo đảm gì khác, nhưng tôi có thể bảo đảm, con gái của ông sẽ không nguy hiểm đến tính
mạng, tôi sẽ đưa Thái Nghiên toàn vẹn trở về bên cạnh ông.
Thái Vân Thành cười ha hả:
- Chỉ cần an toàn là được, con gái lớn rồi, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ba
mẹ được, nó muốn đi đâu, chỉ cần nó sống tốt, tôi và mẹ của nó đều có thể chấp nhận
được.
Dương Thần khẽ thở dài, gia đình giàu có đúng là có khác, rõ ràng đang nói với
mình là nếu Thái Nghiên chịu làm vợ bé thì họ cũng không cản.
Điều không thể phủ nhận là khi gặp lại Thái Nghiên, trong lòng của Dương Thần
có chút cảm giác là lạ, nhưng thật sự nói là thích hoặc là yêu, vậy thì còn mơ hồ quá,
không thể xác định được.
Sau khi tạm biệt đám người của Thái Vân Thành, Dương Thần lái xe khoảng hơn
nửa tiếng thì vào bên trong công ty giải trí Ngọc Lôi, bước lên đầu vào phòng làm việc của
mình.
Ở bên ngoài phòng làm việc, có 4 tên vệ sĩ mặc đồ tây và đi giày da, nhìn vẻ mặt
của ai cũng vuông vuông, phong cách nhìn thoáng qua biết chắc là người Hàn Quốc, nữ
minh tinh cần đến 4 người vệ sĩ, địa vị chắc chắn không tồi, phải biết ở đây là công ty, chứ
đâu phải ở ngoài đường.
Nhìn thấy Dương Thần bước vào, 4 tên vệ sĩ không cản trở gì, họ đều là người có
kinh nghiệm phong phú, dĩ nhiên biết người nào nên cho qua, người nào phải chặn lại.
Lúc mở cánh cửa phòng, Dương Thần liền cảm thấy không khí trong phòng làm
việc tương đối ngột ngạt.
Triệu Đằng và Vương Khiết tương đối câu nệ và lặng im ngồi ở 1 bên của chiếc
ghế sô pha, nét mặt của Vương Khiết có chút điệu bộ nổi giận mà không dám nói, lông
mày dính vào nhau.
Còn ở chiếc ghế xoay mà bình thường Dương Thần hay ngồi, 1 người phụ nữ
duyên dáng mặc chiếc áo thun cổ tròn có sọc màu xám đen, và chiếc đầm ngắn có gấp
nếp màu nâu nhạt và chiếc tất ren dài màu trắng, đang quay lưng về phía cánh cửa, ngắm
nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, thản nhiên đeo tai nghe nghe nhạc.
Nhìn từ phía sau, bóng dáng của người phụ nữ tràn đầy sức hấp dẫn nữ tính, có
thể là nhờ nhảy múa, đường cong cơ thể cực kỳ mềm mại lả lướt, dưới cổ là đường cong
hình dáng của bộ ngực và vòng eo thấp thoáng hấp dẫn chết người, 1 làn tóc dài đen óng
ở đuôi tóc hơi xoăn, lộ ra 1 chút cử chỉ thành thục của cô gái trẻ tuổi.
Nhìn thấy Dương Thần bước vào, Triệu Đằng và Vương Khiết đều thở phào nhẹ
nhõm, đứng dậy chào hỏi Dương Thần.
Sau khi Dương Thần vẫy tay với bọn họ, thì bước về phía trước, mỉm cười hỏi:
- Có phải là cô Yeon-hee Lee?
Người phụ nữ chậm rãi quay chiếc ghế lại, đối diện với Dương Thần.
Lúc này Dương Thần mới phát hiện, trên mặt Yeon-hee Lee đang đeo 1 cặp kính
mát to tướng, dường như che mất nửa khuôn mặt. Nhưng cho dù là như vậy, thì vẫn có
thể đại khái nhìn thấy khuôn mặt của cổ, khác với phần lớn các nữ minh tinh Hàn Quốc
khác, trên gương mặt của người phụ nữ này không nhìn thấy bất cứ dấu vết thẩm mỹ nào,
mỗi một đường nét trên mặt đều đẹp tự nhiên.
Gương mặt trái xoan mịn màng, đẹp sắc sảo, sống mũi cao cao, 1 cặp mắt vẽ
lông mày đơn giản, cho dù ngăn cách bởi cặp kính mát, cũng có thể nhìn thấy vầng sáng
trong ánh mắt, làn da thì tươi tắn nõn nà như đậu hủ có thể vắt ra nước.
Tuy là không biết người phụ nữ này bao nhiêu tuổi, nhưng Dương Thần cảm thấy,
cổ rất xứng là nữ sinh trung học phổ thông.
- Anh chính là giám đốc Dương?
Yeon-hee Lee nói tiếng Trung lưu loát, điều này khiến cho Dương Thần kinh ngạc.
- Đúng vậy, do phải xử lý 1 số chuyện gấp, trước đó lại không biết cô Yeon-hee
Lee đến thăm, cho nên tiếp đón không được chu đáo, tôi xin lỗi.
Dương Thần mỉm cười nói.
Làn môi đỏ mỏng manh của Yeon-hee Lee mỉm cười ngọt ngào.
- Không cần phải xin lỗi tôi, giám đốc chắc trong lòng nghĩ, người phụ nữ này cố
tình gây sự để gặp cho bằng được anh để làm gì, cố tình làm màu? Đúng vậy chứ.
Dương Thần không ngờ cổ lại nói vậy, xém chút nữa đã nói “ừ” rồi, nhưng lập tức
sửa lời:
- Dĩ nhiên là không, cô Yeon-hee Lee là nữ hoàng trong làng giải trí chịu tham gia
vào tiết mục lần này, tôi vốn vĩ phải đích thân đón tiếp mới phải.
- Ủa?
Yeon-hee Lee dường như tò mò hỏi:
- Giám đốc Dương sao lại xưng hô tôi như vậy chứ, chẳng lẽ giám đốc Dương
không biết tôi ghét nhất là người ta gọi tôi là “nữ hoàng làng giải trí” sao? Như vậy nghe ra
như đang nói tôi tự cao tự đại, nói tôi ngạo mạn.
Nói xong, Yeon-hee Lee tháo bỏ kính mát, trong cặp mắt long lanh đó, có chút
bỡn cợt và khiêu khích.
Trong lòng Dương Thần chửi thầm, nhiều chuyện quá đi? Không đích thân đến thì
cô không vui, tôi đích thân đến đây gọi cô là nữ hoàng để nịnh hót thì cô lại không chịu?
Nhưng công việc là công việc, không thể nào vì thấy người phụ nữ này cố tình kiếm
chuyện, mà bực bội tát cổ 2 bạt tai được.
- Nếu như cô Yeon không thích, vậy sau này tôi không gọi như vậy nữa.
Nụ cười của Dương Thần vụt tắt, thản nhiên nói.
Yeon-hee Lee mỉm cười nói:
- Sao thế, giám đốc nổi giận rồi ư? Có phải cảm thấy tôi rất là khó phục vụ?
Dương Thần cười khẽ, cũng không nói gì, quay người nói với Triệu Đằng đứng 1
bên trán toát đầy mồi hôi lạnh, nói:
- Chúng ta bắt đầu bàn công việc, tiếp tục như vậy, sẽ đến giờ cơm tối mất thôi.
Triệu Đằng thấy tình hình như vậy, cũng muốn sớm kết thúc cuộc đối thoại tràn
đầy khiêu khích, vì thế vội vàng đứng dậy, gật đầu nói:
- Vậy chúng ta qua phòng họp hay bàn bạc ở đây, tổ đạo diễn đã báo cáo rõ ràng
cụ thể mọi việc, chúng ta chỉ cần trình bày giải thích, sẽ không mất nhiều thời gian.
- Ở đây đi…
- Đợi 1 chút!
Yeon-hee Lee ngắt lời của Dương Thần, trong ánh mắt hơi sắc bén.
- Tôi còn chưa quyết định bàn công chuyện mà, hiện giờ tôi sâu sắc hoài nghi thái
độ của quý công ty, tôi không cảm thấy một chút xíu tôn trọng nào đối với người hợp tác.
Đến bồ tát cũng có 3 phần nóng tính, huống chi Dương Thần luôn cảm thấy mình
không hề liên quan đến gã bồ tát mụn nhọt đó, bĩu môi, hỏi:
- Vậy cô Yeon muốn làm gì?
- Tôi muốn gặp tổng giám đốc của tổng công ty các anh.
Yeon-hee Lee trực tiếp đứng dậy, bước đến trước mặt Dương Thần, tỏ ra không
chút yếu kém nhìn chằm chằm Dương Thần, trên cơ thể của người phụ nữ toát ra mùi
thơm hoa tử đằng thoang thoảng.
- Chỉ là giám đốc của 1 chi nhánh, tôi nghĩ vẫn chưa đủ tư cách bàn công việc với
tôi đâu.
Người mà Yeon-hee Lee muốn gặp, dĩ nhiên là Lâm Nhược Khê, đương nhiên, đối
với cổ mà nói, tổng giám đốc của tổng công ty là ai không quan trọng, điều quan trọng là
cô ta không muốn làm việc với Dương Thần.
Dương Thần hít 1 hơi thật sâu, nói:
- Cô Yeon, không lẽ công không biết, cứ tiếp tục như vậy, công việc của chúng tôi
sẽ bị chậm trễ sao? Hay là trước giờ cô đều tùy hứng như vậy sao?
- Tôi thích như vậy, tôi chính là không để cho các anh làm việc, tôi không sao cả,
tôi chỉ đến Trung Hải để chuẩn bị live show, tôi chính là không hài lòng, anh muốn gì?
Yeon-hee Lee mỉa mai khinh thường cười cợt, nói.
Dương Thần hít sâu 1 hơi, nhưng không nổi giận, chỉ híp mắt lại, chăm chú nhìn
gương mặt mịn màng trắng trẻo của Yeon-hee Lee.
Yeon-hee Lee bị ánh mắt tham lam hoàn toàn không chút che giấu của Dương cứ
nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng không chịu nổi, 2 má ửng hồng.
- Anh… anh tưởng như vậy tôi sẽ cảm thấy sợ hãi, xấu hổ sao? Tóm lại trừ khi
gặp được tổng giám đốc của các anh, nếu không tôi không làm nữa.
- Chậc chậc.
Dương Thần vui vẻ nói:
- Gương mặt của cô, chỉnh sửa ở đâu vậy? Kỹ thuật chỉnh sửa ở chỗ này thật sự
hoàn hảo, tốn bao nhiều tiền thế?
Ánh mắt của Yeon-hee Lee lập tức lộ vẻ tức giận bước lùi 2 bước, nghiêm túc nói:
- Dẹp ngay ánh mắt chó của anh đi, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ đến thẩm mỹ
viện, loại người như anh, cũng xứng đáng phán đoán người khác có phẫu thuật thẩm mỹ
hay không sao? Căn bản chẳng có chút tiêu chuẩn chuyên nghiệp nào, căn bản là con
người không hiểu thế nào là thời thượng giải trí, thế nào là thời trang thịnh hành, lại có thể
làm giám đốc của công ty giải trí, xem ra chẳng những mắt của anh bị mù, kể cả cấp trên
của anh cũng bị mù lòa mất rồi!
- Tôi mặc kệ cô có chỉnh sửa hay không, tôi cứ nói cô chỉnh sửa sắc đẹp, cô có
thể làm gì tôi chứ? Cô không làm, cô không bàn công chuyện? Tôi mừng còn không kịp, cô
tưởng tôi muốn bàn công chuyện với người phụ nữ xấu xí đã chỉnh sửa sắc đẹp như cô
sao?
Dương Thần nói xối xả vào mặt Yeon-hee Lee xong, thì đưa tay quắc Triệu Đằng
và Vương Khiết đang giương mắt đờ đẫn.
- Đi thôi, mặc kệ cô ta, tôi mời 2 người đi ăn cơm!
Nói xong, cũng không thèm đếm xỉa tới Yeon-hee Lee ngẩn ngơ đứng ở chỗ đó, tự
mở cửa bước ra ngoài.
Vương Khiết định thần lại trước, thầm hô giám đốc oai quá, dùng sức kéo Triệu
Đằng còn đang đứng như khúc gỗ ở kế bên, 2 người vội đi theo bước ra ngoài.
Bọn họ cũng đâu phải là người gỗ, từ đầu đã bất mãn lắm với kiểu làm màu yêu
cầu đặc biệt nhiều, lại còn cố tình gây sự, lúc này Dương Thần đã gánh hết trách nhiệm,
bọn họ cũng thừa cơ hội thoát thân.
Chỉ còn lại 1 mình Yeon-hee Lee đứng ở trong phòng làm việc, sững sờ nhìn mấy
người họ đi ra khỏi phòng, lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô!
- Hắn… hắn… hắn dám nói mình xấu như quỷ?
Yeon-hee Lee lẩm bẩm 1 mình, sau đó dường như chịu không nổi hay sao đó,
“Oa” 1 tiếng, thực sự đã gào khóc mất rồi.
Đám người của Dương Thần bước khỏi phòng làm việc không xa thấp thoáng nghe
thấy tiếng khóc, mỗi người 1 sắc mặt.
Triệu Đằng điềm đạm, có chút bất an nói:
- Giám đốc, thực sự không sao chứ? Cô ấy là nữ hoàng làng giải trí đó, chỉ tính
riêng fan hâm mộ thôi cũng hàng ngàn người rồi, tầm ảnh hưởng này thực sự không phải
giỡn đâu, hơn nữa nghe nói gia cảnh của cô ấy không phải bình thường, lỡ như chọc giận
nhân vật lớn ở phía sau, thì không đơn giản chỉ làm chuyện công việc thôi đâu.
Dương Thần nhíu mày, đó chính là vì sao hắn không thích làm quan chức, vị trí
càng cao, suy nghĩ sự việc sẽ phức tạp hơn, sau khi thở dài, thản nhiên mỉm cười nói:
- Phải làm gì thì làm như vậy, nếu tính tình của cổ cứ hư đốn như vậy, các cậu
mặc kệ cô ấy, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Đi thôi, mấy ngày hôm này các cậu
vất vả lắm rồi, tôi mời các cậu ăn bữa cơm, mì hoành thánh và bánh bao xá xíu!!
Chân của Triệu Đằng và Vương Khiết đi theo ở phía sau bủng rủn, ông sếp này
càng ngày càng keo kiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...