Lúc đến trụ sở chính của Ngọc Lôi, Dương Thần phát hiện bãi đỗ xe đã đầy quá nửa rồi.
Mặc dù đây là hai ngày nghỉ phép nhưng Ngọc Lôi gặp phải đại nạn nên tất cả nhân viên, bất luận là có đến được hay không đều phải có mặt.
Suy cho cùng, phúc lợi của Ngọc Lôi rất hấp dẫn, hơn nữa các nhân viên đều có niềm tự hào sâu sắc với công ty, mọi người đều không mong sẽ mất đi một chỗ dựa vững chắc.
Dương Thần đột nhiên cảm thấy mình không chỉ giúp bà xã Lâm Nhược Khê mà còn giúp vô số công nhân ở Ngọc Lôi và gia đình họ, vô tình bản thân đã làm được một việc thiện lớn.
Đáng tiếc, Dương Thần biết là thế giới này không tồn tại Thiên Đường hay Địa Ngục, nói cách khác thì chí ít bản thân cũng có thể được kéo trở lại từ mấy tầng địa ngục.
Xe của Lâm Nhược Khê không có ở chỗ cô hay đỗ xe. Dương Thần đoán rằng nên trực tiếp đi đến các cơ sở của khu resort Athena. Suy cho cùng thì đó là tấm thẻ cốt lõi để vượt qua cửa ải lần này. Chỉ cần thị trường cổ phiếu bên Mĩ dành thắng lợi lớn. Thế thì cái Ngọc Lôi đạt được không chỉ là sự trở lại mà còn kiếm được một khoản kếch sù đây.
Bước vào bên trong tòa nhà, khách đến toàn là những thành phần tri thức trông có vẻ rất vội vàng. Trên khuôn mặt mỗi người đều hiện rõ 2 chữ nghiêm nghị và mệt mỏi, nhưng không ai dám lơ là vào thời điểm quan trọng này.
Việc công bố Lâm Nhược Khê không thu được đầy đủ tiền vốn của công ty cũng là do chiến thằng bất ngờ này, chỉ khổ cho các nhân viên trong công ty vẫn đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Đi thang máy xuống tầng trệt của bộ phận Tài chính, xung quanh thật im ắng, gần như tất cả mọi người đều đang bận ở phòng làm việc lớn. Đi dọc hành lang, một không khí im lặng, vắng vẻ bao trùm.
Tuy nhiên, đi qua chỗ rẽ thứ nhất, đột nhiên Dương Thần nghe thấy một âm thanh quen thuộc phát ra từ cửa thoát hiểm ở phía cuối hành lang.
- …Phó tổng Lý, đừng như thế mà….. nhỡ có người đi ngang qua thấy thì…
- Sợ cái gì, mọi người đều đang bận cả, xem cô mấy ngày nay có vẻ mệt mỏi, trông cô gầy đi nhiều đấy…
- Vâng…. phó tổng Lý…chúng ta thế này, không được đâu…
- Nguyệt Nhi, chẳng lẽ cô không thích tôi ư?
- Không phải như thế đâu…a…
Dương Thần đứng ngoài cửa, nửa cười nửa mếu, không ngờ vị phó chủ tịch Lý Minh Hòa lại có quan hệ với Ngô Nguyệt - cô trợ lý phẳng như sân bay của Lâm Nhược Khê. Làm sao có thể nghĩ được là cái cô Ngô Nguyệt chả có chút nữ tính nào hết lại có ngày hôm nay. Có điều, sở thích của ông Lý Minh Hòa này thật là kì lạ, không ngờ lại đi thích cái cô Ngô Nguyệt chả có gì đặc sắc kia.
Nhưng nghe trộm chuyện riêng tư của người khác là không tốt, Dương Thần cũng chẳng có hứng thú với mấy chuyện này nên không để ý nhiều, liền tiếp tục đi đến văn phòng của Mạc Thiện Ny.
Sau khi Dương Thần rời đi vài phút, cánh cửa thoát hiểm mới mở ra, Ngô Nguyệt với tâm trạng rối bời, mặt đỏ như gấc, sửa sang lại vạt áo bước ra, ngó trước ngó sau, gắt với Lý Minh Hòa đi theo theo sau:
- Tại ngài hết đấy, tí nữa thì xong, hình như vừa rồi tôi nghe thấy có người đi qua đấy?
- Cô sợ cái gì chứ, tôi còn muốn tất cả mọi người trong công ty biết chuyện của chúng ta đấy.
Lý Minh Hòa nói một cách đầy cảm kích.
Ngô Nguyệt cảm thấy choáng váng như người say, hai mắt mờ đi, cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Nếu đã muốn cho tất cả mọi người biết, thì hà cớ gì mà lại phải vụng trộm ở một nơi như thế này?
Đầu bên kia, Dương Thần nghêng ngang đi qua phòng làm việc của bộ phận tài chính, nhân tiện hỏi một nữ viên chức trẻ tuổi:
- Trưởng phòng Mạc của các cô có ở phòng làm việc không?
Cô nhân viên liếc nhìn Dương Thần, đẩy cặp kính đen:
- Anh có hẹn trước không? Anh thuộc bộ phận nào?
Dương Thần chưa kịp trả lời thì có một nhân viên nam đi ra, người này đã từng đi hát karaoke với Dương Thần và Mạc Thiện Ny.
- Mắt mũi cô để đâu thế, vị này là Giám đốc Dương, giám đốc Dương tìm trưởng phòng mà còn phải để cô hỏi lí do à?
Anh nhân viên này thật là thông minh, chắc anh ta cũng đoán được mối quan hệ giữa Dương Thần và Mạc Thiện Ny không hề đơn giản.
Dương thần nhìn anh ta đầy vẻ tán dương, lập tức khiến anh ta cảm thấy mình đã lấy lòng được cấp trên, vui sướng không hết, vội nói: Giám đốc Dương, trưởng phòng có ở trong phòng ạ, nhưng có vẻ như nhiều việc cần giải quyết quá nên tâm trạng không được tốt lắm, ngài nên cẩn thận nhé.
Dương Thần không ngờ rằng Mạc Thiện Ny lại gây áp lực cho nhân viên lớn như vậy, cứ nhắc đến tên cô ta là mọi người đều rụt rè, sợ hãi, thật là buồn cười, nhưng mà nghĩ đến cái hồi mới vào công ty, Mạc Thiện Ny cũng từng như vậy liền bình thường lại.
Bước đến cửa phòng làm việc của trưởng phòng, gõ vài tiếng, không thấy bên trong có phản ứng gì, Dương Thần cảm thấy hơi kì lạ, nhưng nhìn xung quanh không có ai, cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, liền mở của bước vào.
Vừa bước vào phòng, Dương Thần mới giật mình nhìn thấy. Một đường cong dịu dàng, đẫy đà của Thiện Ny đang cởi bỏ đôi giày cao gót, nằm nghiêng trên ghế sofa, trên người đắp một chiếc khăn mỏng, mái tóc đã che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp.
Dường như vẫn còn đang miên man trong giấc ngủ, Mạc Thiện Ny không hề biết Dương Thần đã vào phòng mình từ lúc nào, cô vẫn thở đều đều, hai hàng lông mày nhíu lại, có vẻ như đang lo lắng, ưu phiền về điều gì.
Dương Thần khóa cửa lại, nhẹ nhàng bước đến chỗ ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh chân Mạc Thiện Ny, lặng lẽ ngắm nhìn thần thái lúc ngủ của cô.
Bởi vì Ngọc Lôi gặp nạn, vào buổi tối giờ Trung Quốc, Mạc Thiện Ny đã sớm nhận được tin tức nên đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho trường hợp khẩn cấp, mở cuộc họp, quyên tiền, liên lạc, bố trí công việc, bắt đầu bận rộn từ ngày hôm qua, làm việc thâu đêm, sáng sớm lại đi tham gia đấu thầu đàm phán, đến giữa trưa mới trở lại công ty, đến thời gian ăn uống còn không có, thảo nào ngủ thiếp đi ở văn phòng.
Có lẽ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Mạc Thiện Ny định chợp mắt một lát rồi tỉnh dậy làm việc tiếp, nhưng không ngờ mới nằm một lát là miên man luôn, đến nỗi có người vào phòng cũng không biết.
Dương Thần không thể cưỡng lại trước vẻ đẹp của Mạc Thiện Ni liền đưa tay vuốt ve, vỗ về đôi chân trắng nõn của cô, đôi mắt bỗng dưng ánh lên nỗi xót xa.
Người ta thường nói, đàn ông trông hấp dẫn nhất là khi nhìn họ chuyên tâm vào công việc, thực ra phụ nữ cũng như vậy mà.
Mạc Thiện Ny dường như cảm nhận được có người đang chạm vào người mình. đang mơ màng bỗng tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở, chu mỏ, dụi mắt một lúc.
Biểu cảm ngây thơ của Thiện Ny khiến cho Dương Thần cảm thấy nếu để ai nhìn thấy Thiện Ny lúc này thì hắn sẽ thấy ghen mất.
Mạc Thiện Ny đang định hô hoán lên, nhưng sau khi định thần kỹ, nhận ra người đàn ông trước mắt mình là Dương Thần thì thôi, ý thức được là mình ngủ say quá, hai má lúm đồng tiền đỏ ửng lên, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Sao anh đến mà không báo em một câu?
- Anh gõ cửa rồi, nhưng chắc em không nghe thấy.
Dương Thần nói.
- Buông ra!
Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái.
- Cái gì?
- Đừng giả bộ, cái tay anh kìa.
Mạc Thiện Ny bĩu môi.
Tay Dương Thần không biết từ bao giờ đang nắm chặt lấy đôi chân của Mạc Thiện Ny.
- Đã là vợ chồng với nhau rồi còn ngại gì nữa, để anh giúp em mátxa chân nhé. Dương Thần cười hì hì nói.
Mạc Thiện Ny ngập ngừng nói:
- Nhưng…em.. em mấy ngày không tắm rồi, …người em hôi lắm…
- Ai bảo nào.
Dương Thần đưa đôi chân ngọc ngà của Mạc Thiện Ny lên mũi hít hít vài cái, nhếch miệng cười nói:
- Vẫn thơm lắm!
Mạc Thiện Ny bối rối, ngượng đỏ mặt, vội vàng nhìn về phía cửa:
- Anh hư quá đấy, nhỡ bị ai nhìn thấy thì em làm sao dám nhìn mọi người đây?
- Yên tâm.
Dương Thần vỗ nhẹ vào đùi Mạc Thiện Ny:
- Anh khóa cửa rồi.
- Anh thật là…em thật xấu hổ về anh đấy, chẳng nhẽ trong truyền thuyết có cái kiểu yêu nghiện chân thế àh?
Mạc Thiện Ny hờn dỗi, dùng hết sức rụt chân lại, không cho Dương Thần sờ mó nữa.
Dương Thần chép miệng một cách miễn cưỡng:
- Yêu nhau thì thối cũng thành thơm, yêu một người thì đương nhiên phải yêu cả chân của cô ấy chứ.
- Ngụy biện.
Mạc Thiện Ny thốt lên, nhưng trong lòng thì vui lắm, cô biết rằng Dương Thần đang cố làm cô vui.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, hai mắt của Thiện Ny ánh lên, thể hiện cái sự lười biếng lúc vừa mới ngủ dậy của mình, cô thỏ thẻ:
- Chồng ơi…, đi giày giúp em với…
- Hử?
Dương Thần cứ nghĩ mình nghe nhầm, chẳng phải vừa rồi không cho mình chạm vào đấy thôi?
- Em muốn anh đi giày cho em…
Mạc Thiện Ny bĩu môi nói:
- Sắc Vi nói với em, lúc anh đi giày cho cô ta, Nhược Khê nhìn thấy, em không muốn Nhược Khê nhìn thấy, nhưng em muốn anh đi giày cho em…hừ hừ, sao anh bất công thế? Sắc Vi được thì em cũng phải được như thế.
Dương Thần không thể hiểu được có mỗi việc đi giày thì thể hiện được điều gì, nhưng mà hôm nay đến là để làm cho người đẹp vui nên đành chiều theo ý Thiện Ny.
Nhưng mà lúc đi giày cho Mạc Thiện Ny, trên tay là chiếc giày cao gót trông rất gợi cảm, một tay nâng gót mềm của nàng, từ từ xỏ vào chân, Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy một tia khác thường…
Giống như cảm giác trong hôn lễ, người con trai đeo nhẫn cho người con gái. Dương Thần ý thức được rằng, phải dùng đôi bàn tay này để giữ chặt người con gái mình yêu.
Cô ấy là của hắn, cô ấy đang nói với hắn điều đó.
Dương Thần ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Mạc Thiện Ny, bốn mắt nhìn nhau rồi bật cười.
Đi xong đôi giầy, Mạc Thiện Ny đứng dậy rất khí thế, kẹp gọn lại mái tóc, nhưng không quên hôn một cái lên má Dương Thần để khích lệ.
- Như thế không phải có ý đuổi anh đi chứ?
Dương Thần có vẻ tiếc nuối. Vừa rồi còn lãng mạn một chút. Hắn còn nghĩ Mạc Thiện Ny sẽ chăm sóc và chơi trò chơi văn phòng với mình.
Mạc Thiện Ny còn không hiểu lòng hắn sao, cô mỉm cười nói:
- Em còn nhiều việc phải làm lắm, anh có thể tìm ái nữ Minh Ngọc của anh, em hiểu tấm lòng của anh là được rồi, em không đòi hỏi anh nhiều đâu.
Dương Thần nghĩ bụng: “Em không yêu cầu nhiều, nhưng anh cần nhiều mà.”
Nhưng ngẫm lại cúng đúng, lúc trước Lưu Minh Ngọc cũng có đề cập rằng phải tự mình đi gặp bố mẹ cô ấy, có thể mình chưa hỏi rõ về hoàn cảnh gia đình cô ấy. Thế thì hôm nay đến hỏi rõ ràng luôn, nhân tiện “tra dầu bôi trơn”.
Kể ra cũng thật đáng thương, bản thân tuy cũng là một gã năm thê bảy thiếp, nhưng ngày thường, ngoài An Tâm có vẻ gần gũi ra thì những cô nàng khác thì khó mà quan hệ được một lần.
Không đợi Dương Thần đi khỏi phòng làm việc, bỗng có tiếng gõ cửa phòng.
Mạc Thiện Ny có chút căng thẳng. Dù sao thì cửa đang khóa mà lại ở một mình trong văn phòng với Dương Thần thì tóm lại là cũng có chút mờ ám.
Nhưng không còn cách nào khác nữa, không thể bảo Dương Thần nhảy cửa sổ được. Vì thế ra hiệu cho Dương Thần ra mở cửa. Cô còn giả vờ ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc.
Dương Thần bất đắc dĩ đi ra mở cửa, đã gặp ngay phải một người mà không ai khác chính là cô đồng nghiệp thân nhất, Triệu Hồng Yến.
Khoác trên mình bộ đồng phục trắng xanh của công ty, Triệu Hồng Yến trông càng duyên dáng hơn. Người phụ nữ này sau ly hôn, sắc mặt có vẻ khá lên rất nhiều. Rõ ràng là hằng ngày không phải chịu áp lực từ nhà chồng nữa, khiến cho da dẻ hồng hào.
Nhìn thấy người mở cửa là Dương Thần, Triệu Hồng Yến có vẻ kinh ngạc, nhưng đang mải nghĩ đến vấn đề gì đó, lườm Dương Thần một cái rồi đỏ mặt đi vào phòng.
- Trưởng ban Mạc, trưởng ban Lưu nói văn bản này cần chữ kí cuối cùng của cô, cô ấy còn nói, hội nghị buổi chiều cô ấy không thể tham dự được, cô ấy yêu cầu phải xử lý ngay hợp đồng xuất khẩu bên Thương mại Hoa Vân, cho nên bảo tôi đến báo cáo lại với cô. Triệu Hồng Yến giao lại các giấy tờ cho Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny mỉm cười nhận lấy, tuy không biểu lộ cảm xúc ngượng ngùng gì cả nhưng khá là thâm ý liếc nhìn Dương Thần một cái, cô biết, kế hoạch tiếp cận tình cảm với Lưu Minh Ngọc của Dương Thần không có kết quả rồi.
- Tôi biết rồi, ngày nghỉ mà vẫn còn bắt các cô đến làm, thật có lỗi quá.
- Không sao ạ, mọi người đều mong vượt qua khó khăn này mà, Triệu Hồng Yến cười nói.
- Nhất định chúng ta sẽ vượt qua được!
Mạc Thiện Ny khẳng định.
Sau khi nói vài câu an ủi, Triệu Hồng Yến liền vội vàng rời khỏi văn phòng. Nhưng thật ra trong lòng Mạc Thiện Ny lộ rõ vẻ suy tư, rồi sau đó liếc ánh mắt tò mò, dò xét về phía Dương Thần đang đứng ở cửa, tay ngoáy bút, giọng chắc nịch:
- Có phải anh đang có gì mờ ám với Hồng Yến không?
Dương Thần có vẻ sợ hãi, bản thân ngoài việc sờ soạng vào giữa đùi người ta, thì có làm gì nữa đâu.
- Em nói thế mà nghe được à, anh có giống loại người như thế không?
Dương Thần hiên ngang nói.
- Thế sao cô ta lại thích anh?
Mạc Thiện Ny tò mò hỏi.
- Hả?
Dương Thần cười nói:
- Tiểu Thiện Thiện à, em không thể nói lung tung được, người ta vừa mới li hôn chưa được bao lâu, nhưng anh cũng không phải là cái loại đục nước béo cò đâu.
- Tin hay không thì tùy anh, nhưng em thấy cô ta có vẻ có thành ý với anh. Mạc Thiện Ny nói xong, cũng không cần nghe giải thích nhiều, phất tay ra hiệu Dương Thần đi ra, cô còn phải làm việc.
Dương Thần đắng miệng, tự thấy bản thân thật giống kẻ được tình nhân bao dưỡng, già đầu thế này rồi còn bị đuổi đi.
Nhưng đồng thời, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, nhìn ánh mắt của Triệu Hồng Yến vừa rồi so với trước đây, tự hỏi, liệu có phải cô ấy thực sự thích mình không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...