Viên Hòa Vĩ thấy Dương Thần nói vậy không khỏi kinh ngạc nói:
- Cháu hỏi để làm gì?
- Nếu biết rõ nguồn gốc ở đâu cứ giải quyết cho xong.
Dương Thần nói qua.
Dương Tiệp Dư nhíu mày nói:
- Dương Thần, không nên làm bậy. Cho dù võ công của cháu lợi hại nhưng cháu không biết. Tăng Mậu vì lần báo thù này, bỏ danh nghĩa người đứng đầu nhà họ Tăng, lấy danh nghĩa cá nhân đến Trung Hải tìm vợ chồng cháu báo thù. Nói cách khác, căn bản y tính toán cá chết rách lưới. Y đã làm chính trị nhiều năm, bên người sao có thể không có cao thủ bảo vệ? Hơn nữa, y còn có khả năng trang bị súng ống cho bảo vệ, cháu sao có thể so cùng y.
Trong lòng Dương Tiệp Dư, mặc dù biết Dương Thần có võ công không tồi, nhưng không thể đấu lại người có vũ khí.
- Đúng vậy, Dương Thần, đừng kích động. Mẹ biết hiện tại con chắc chắn rất tức giận. Mẹ cũng tức giận.
Quách Tuyết Hoa thở dài nói:
- Không nghĩ một lão tiền bối như Tăng Mậu, không ngờ chạy đến Trung Hải trả thù hai người trẻ tuổi hơn. Chuyện Tăng Lâm Lâm tôi có đọc trên báo, không phải là nói thua Quốc Tế Ngọc Lôi trên thương trường nên tự sát sao? Cho dù là thật sự bị giết, đó cũng là y tự tìm. Tăng Mậu sao có thể vô sỉ như vậy.
- Chị dâu.
Dương Tiệp Dư nhìn Quách Tuyết Hoa.
- Tình cảm cha con, Tăng Mậu người tóc bạc đưa kẻ đầu xanh. Hơn nữa, ông ấy rất coi trọng con. Chị dâu, chị nghĩ xem, nếu ai đó giết con trai mình, mình còn có thể nghĩ đến thể diện sao?
Quách Tuyết Hoa cả người run rẩy, nhìn Dương Thần, nhíu mày cúi đầu, hiển nhiên là nghĩ đến lời nói của Dương Tiệp Dư.
Trên thế giới này, mạnh mẽ nhất là huyết thống, khủng bố nhất cũng là huyết thống.
Dương Thần suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê, thấy Lâm Nhược Khê đang im lặng nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Thần thản nhiên cười nói:
- Em yêu, em thấy anh nên làm gì bây giờ?
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, hắn lúc nào cũng có thể đùa.
- Em muốn anh đừng giết người, anh sẽ nghe em sao?
- Ai nói anh muốn giết người?
Dương Thần vẻ mặt vô tội nói.
- Vậy anh muốn làm gì?
Lâm Nhược Khê nghi ngờ hỏi.
Vợ chồng Viên Hòa Vĩ và Quách Tuyết Hoa đều tò mò nhìn Dương Thần, chờ hắn nói tiếp.
Dương Thần buông tay,
- Anh chỉ muốn nói chuyện với y, hỏi y có đồng ý thu tay lại không. Nếu không dừng tay, anh sẽ giết người. Dù sao anh cũng không thích làm chuyện xấu này.
- Vậy vẫn là giết người. Bởi vì y không có khả năng chịu thua, nếu không, sẽ không bắt đầu.
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn.
- Đây gọi là đàm phán, không phải là giết người, nói thế khó nghe.
Dương Thần khoát tay.
- Dương Thần, cháu không thể đi, đi căn bản không có đường về.
- Vậy cô chú thấy phải làm sao bây giờ?
Dương Thần nỏi vợ chồng Viên Hòa Vĩ. Hắn thấy, cách giải quyết tốt nhất là giết người. Có thể giết nhưng không phải xong hết mọi chuyện. Tuy chính Tăng Mậu nói là rời khỏi nhà họ Tăng, đến đây với danh nghĩa cá nhân nhưng trời mới biết nhà họ Tăng có báo thù cho y không.
Dương Thần không lo cho bản thân hắn, nhưng tai họa về sau ai cũng lo lắng.
Viên Hòa Vĩ nói:
- Hôm nay tôi đến đây cũng chính là muốn bàn bạc với mọi người. Lấy danh nghĩa của nhà họ Viên chúng tôi, cấp vốn cho Quốc Tế Ngọc Lôi. Việc vay vốn ngân hành có thể hoàn thành trong một ngày. Nhiều nhất thì hai ngày sau có thể có đủ vốn cần thiết. Tin rằng cấp dưới của Nhược Khê có thể đánh bại mấy tập đoàn tài chính quốc tế đó.
Lâm Nhược Khê vui vẻ lên, khẽ cười nói:
- Cảm ơn, tôi không nghĩ hai người tình nguyện hỗ trợ như vậy.
Số vốn Quốc Tế Ngọc Lôi cần rất lớn, nhà họ Viên cho dù có khả năng hỗ trợ cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đối với công ty của họ. Dù sao hoạt động kinh doanh vẫn cần tiền vốn để xoay vòng. Nhưng vợ chồng nhà họ Viên vẫn đến đây, việc này có thể chứng tỏ họ có chút tình cảm.
- Nói một câu, người một nhà có thể giúp nhau thì giúp thôi.
Dương Tiệp Dư cười nói.
- Thật ra, chúng tôi cũng không thiếu tiền.
Lâm Nhược Khê nói xong cố ý nhìn Dương Thần.
Vợ chồng nhà họ Viên sửng sốt, không thiếu? Ngược lại nhìn ánh mắt Lâm Nhược Khê lập tức giật mình. Hiện giờ, có thể thấy Dương Thần giải quyết vấn đề này.
- Nếu quả thật là như vậy thì chúng ta đã lo lắng thừa.
Viên Hòa Vĩ tuy rằng trong lòng khiếp sợ năng lực của Dương Thần, có thể cung cấp nhiều tiền mặt như vậy nhưng vẫn cười nói:
- Nói như vậy, Quốc Tế Ngọc Lôi là không có vấn đề gì. Chẳng qua Tăng Mậu lần này đến đây là thất bại rồi. Có lẽ ảnh hưởng của y vẫn còn tồn tại, chắc chắn sẽ giống như lần này, tập hợp một đám người lại.
- Tôi không sợ ông ta.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói, đột nhiên nói tiếp:
- Hẳn không chỉ là nhà họ Tăng, nhiều tiền từ nước ngoài như vậy, chắc chắn có người khác muốn đối phó tôi.
- Là Cao Quốc Hùng.
Viên Hòa Vĩ đưa ra đáp án.
- Nhưng chúng tôi cũng chỉ biết thế thôi, còn có chút gì bí ẩn, chúng tôi không thể điều tra ra.
Lâm Nhược Khê hơi bất ngờ:
- Tôi nghĩ y vẫn đang trong tù.
- Cao Quốc Hùng vốn là con nhà giàu có, có chính sách bảo vệ của nhà nước lại có Tăng Mậu hỗ trợ ra khỏi tù không khó đối với hắn ta.
Viên Hòa Vĩ cười nói:
- Chỉ tiếc hiện giờ xem ra, bọn họ kết phường phản kích một lần dường như là thất bại.
Dương Thần sờ sờ cằm, nghĩ một chút hỏi:
- Nếu như vậy, Cao Quốc Hùng ở đâu nói cho cháu biết.
- Cháu thật sự muốn đi?
Viên Hòa Vĩ hỏi.
Dương Thần gật gật đầu:
- Cháu không phải là người không có đầu óc, chú có thể yên tâm nói cho cháu biết địa điểm. Đương nhiên, nếu chú không nói cho cháu biết, cháu có thể tự mình tìm ra.
Viên Hòa Vĩ cùng Dương Tiệp Dư nhìn nhau cười khổ. Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa vẻ mặt nghiêm trọng, không thể nói gì. Bọn họ biết, trong nhà này, dường như không ai có thể ngăn cản Dương Thần muốn làm gì. Nếu hắn thực sự đã quyết định.
Hỏi địa điểm Viên Hòa Vĩ xong, Dương Thần từ từ đứng dậy định đi.
Lâm Nhược Khê do dự, hỏi:
- Khi nào anh về?
- Hả?
Dương Thần quay đầu cười nói:
- Nhanh thôi.
- Em chờ anh về ăn cơm chiều.
Lâm Nhược Khê dịu dàng nói.
Trong mắt Dương Thần hơi cười, xoay người đi.
Khi Dương Thần ra cửa, Lâm Nhược Khê nhìn vợ chồng Viên Hòa Vĩ nói:
- Nếu hai vị không bận gì, ở lại cùng ăn cơm chiều.
Quách Tuyết Hoa nhìn Lâm Nhược Khê hài lòng. Con dâu tuy lạnh lùng nhưng thật ra cũng rất tình cảm, cũng biết điều. Chỉ tiếc cách nói chuyện vẫn không thay đổi được.
Dương Tiệp Dư cười nói:
- Việc thì lúc nào cũng có, nhưng khó được làm khách của cháu dâu. Hai vợ chồng chúng tôi cũng vừa nói về cháu và Dương Thần, không nghĩ hai cháu lại có thể thành vợ chồng.
Lâm Nhược Khê nghe thế, lập tức hơi đỏ mặt, vì sao thành vợ chồng? Còn không phải vì chuyện một đêm nghĩ lại còn kinh sợ sao. Nhưng cũng không thể nói để người khác nghe, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Nhìn xem, con dâu tôi thẹn này. Cô cũng đừng trêu nó, không nó trốn chúng ta đi theo Dương Thần thì làm sao.
Quách Tuyết Hoa cười cười nói. Mọi người cũng cảm thấy không khí vui vẻ lên. Nhưng Lâm Nhược Khê vẫn đỏ hết cả mặt.
Nửa tiếng sau, trong một biệt thự yên tĩnh ở khu tây của Trung Hải. Các biệt thự ở đây cũng chưa có người ở nhiều, phần lớn là được mua để đầu cơ, lác đác có mấy người công nhân dọn dẹp.
Con đường nhỏ dưới bóng cây có một chiếc xe BMW đi vào.
Theo địa chỉ Viên Hòa Vĩ đưa cho Dương Thần đến đây. Nhưng có chút buồn bực, Tăng Mậu không có việc gì còn mua biệt thự làm gì. Hay còn muốn ở Trung Hải lâu dài.
Thậm chí Dương Thần nghi ngờ rằng, Viên Hòa Vĩ đưa tin sai. Nhưng cẩn thận nhà họ Viên Hòa Vĩ sẽ không phạm sai lầm. Tất nhiên là bất cứ lúc nào cũng có người theo dõi mới dám cho hắn địa chỉ.
Số nhà 288, khi Dương Thần dừng xe bên ngoài biệt thự, thấy bên cạnh biệt thự được canh gác.
Bốn phía đều có các vệ sĩ mặc đồ đen. Trong khu biệt thự yên lặng này rất chói mắt.
Khi Dương Thần xuống xe, đi đến cửa chính của biệt thự, các vệ sĩ đoán được có người đến, cũng không tiến lên ngăn cản.
Ngược lại, người đứng ở cửa còn mở cửa, giơ tay mời.
Dương Thần cười, xem ra Tăng Mậu đã bày mưu tính kế. Cũng không biết y hiểu về hắn thế nào, không ngờ tự tin thế.
Lúc trước Tăng Tâm Tâm và Hứa Trí Hoành liên kết, thuê lính đánh thuê quốc tế tới giết hắn. Bị hắn giết lại. Tăng Mậu chắc chắn biết việc này, còn có thể bình tĩnh, Dương Thần không khỏi tò mò.
Đi vào bên trong biệt thự, một bộ đèn pha lê trắng treo trên trần làm cho cả căn phòng nhẹ nhàng thanh lịch.
Một chiếc ti vi màn hình LED đang chiếu tin tức chính trị. Một người trung niên tóc ngả bạc đang ngồi nghiêm chỉnh cầm một ly rượu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tăng Mậu thản nhiên nghiêng đầu, làm như nhìn gì đó. Nhìn Dương Thần từ đầu đến chân, cuối cùng cười thoải mái, như một người lớn tuổi nhìn người trẻ tuổi hơn.
- Muốn uống một ly không?
Tăng Mậu nâng chén rượu màu cam đỏ lên.
Dương Thần đi đến chiếc ghế bên cạng ngồi xuống, không khách khí cầm lấy chai rượu lên nhấp một ngụm.
- Hà…
Dương Thần làm như chai rượu đắt tiền giống như một lon nước có ga.
- Cậu thanh niên, cậu uống như vậy sẽ không biết được mùi vị rượu.
Tăng Mậu tỏ vẻ đáng tiếc, không hài lòng nói.
Dương Thần nhếch môi, lộ ra hàm răng còn dính rượu đỏ, cười nói:
- Dù sao là rượu độc, ngoài tôi, không ai dám uống phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...