Cả tối đã xảy ra không ít chuyện, nhưng Dương Thần vẫn không cảm thấy phức tạp gì lắm. Đáng đánh thì đã đánh, cần thừa nhận thì sẽ nhận, những chuyện không nên để ý tới thì hắn sẽ không cần quan tâm.
Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa cũng là cả đêm khó ngủ. Lâm Nhược Khê cảm giác thấy thân phận làm một người vợ của mình đã trở nên nặng nề vài phần, lo lắng về sau sẽ chung sống với Quách Tuyết Hoa như thế nào, làm sao tiếp tục gọi "mẹ".
Quách Tuyết Hoa thì vẫn là kích động, rất bị kích động.
Đợi đã bao nhiêu lâu, nay đã được như ước nguyện, giống như người lữ khách trên sa mạc mênh mông đang khát nước sắp chết thì nhìn thấy ốc đảo xanh mát trước mặt vậy, mừng rỡ như điên, chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc con trai, con dâu quỳ xuống gọi tiếng "Mẹ" là bà đã cảm thấy nếu đột nhiên bảo bà chết thì bà cũng không hối hận.
Đồng thời, Quách Tuyết Hoa cũng suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống tương lai của vợ chồng Dương Thần, quan trọng hơn là phải thúc giục Lâm Nhược Khê mau sinh cho bà đứa cháu nội để bồng bế. Chuyện này phải đưa lên thành vấn đề bàn bạc. Bà không thể đợi được lâu quá, không thể để thiệt thòi cho Dương Thần.
Còn về chuyện của Dương Thần trước đây, bà đã không quan tâm nữa rồi. Người mẹ thì luôn ích kỷ, con trai đương nhiên là lớn hơn con dâu. Con dâu cuối cùng cũng phải chịu thiệt thòi hơn.
Thậm chí, Quách Tuyết Hoa đã suy xét đến việc làm thế nào để khiến Dương Thần có thể gặp em trai Dương Liệt một lần để anh em thân thiết với nhau hơn. Nhưng đáng tiếc là Quách Tuyết Hoa vẫn còn chưa biết, Dương Liệt đã hận Dương Thần đến thấu xương, chỉ có điều vừa mới quay trở về Côn Lôn, nên tạm thời không có cách nào báo thù mà thôi.
Hai hôm sau, cuối cùng cũng đã đến ngày trước đó đã định, sẽ mang theo Tuệ Lâm cùng đi du lịch suối nước nóng.
Trời đẹp, tuy trời vẫn hơi lạnh nhưng cũng may là trời nắng.
Sáng sớm, Dương Thần đang chuẩn bị ra ngoài khởi động xe, Lâm Nhược Khê đột nhiên gọi hắn lại hỏi:
- Hôm nay có ba người chúng ta đi thôi sao?
Dương Thần cười ngượng ngùng cười đáp:
- Đồng ý với An Tâm rồi, đợi lát nữa đón cô ấy cùng đi.
- Anh thực sự muốn làm như vậy?
Ánh mắt Nhược Khê rõ ràng là không vui.
Dương Thần phẩy phẩy tay:
- Đừng nhỏ mọn thế mà. Em là Chủ tịch Quốc Tế Ngọc Lôi đó. An Tâm chẳng qua chỉ là một cô thư ký nhỏ, lẽ nào bảo bối Nhược Khê lại sợ cô ta sao?
- Hứ, không cần anh phải khích thế.
Lâm Nhược Khê bất mãn trừng mắt nhìn Dương Thần, cảnh giác với mánh khoé của hắn, cô nói:
- Nếu đã là bốn người, thế thì anh thay xe khác đi. Để đồ nhiều quá xe chật lắm.
Dương Thần sửng sốt:
- Vẫn còn hành lý nữa sao?
- Ngày mai ngày kia đều được nghỉ, nếu như không có việc gì gấp gáp thì ở lại làng du lịch chơi hai ngày cũng tốt, có thể để cho Tuệ Lâm chơi nhiều hơn.
Lâm Nhược Khê nói một cách không dễ bác bỏ:
- Anh đi dừng xe ở trong nhà kho đi, và chạy con xe Lexus SUV đó.
Dương Thần không nhớ rõ trong kho của Lâm Nhược Khê có những con xe nào. Bởi vì xe ở đó thực sự là quá nhiều. Nghe nói ở bên ngoài Lâm Nhược Khê vẫn còn đặt một số xe xa hoa nữa, vì không thể để hết trong nhà. Cho nên Lâm Nhược Khê đã nói muốn thay chiếc xe SUV lớn hơn thì mình cũng đi đổi luôn cho xong.
Khi Dương Thần dừng xe trong kho và đi xe mới ra, Lâm Nhược Khê gọi Tuệ Lâm đến bên đường ngoài cửa. Tuệ Lâm kéo hai cái túi du lịch nhỏ nhắn, mắt đầy nghi hoặc nhìn khắp nơi rồi hỏi:
- Chị ơi, Dương đại ca đâu rồi ạ?
Lâm Nhược Khê lấy hành lý của mình từ tay của Tuệ Lâm rồi nói:
- Để anh ấy đi thay xe lớn hơn một chút, ngồi sẽ thoải mái hơn.
Tuệ Lâm hiển nhiên không có chủ kiến lắm trước mặt chị mình. Lâm Nhược Khê nói gì thì cô đều nghe sau đó "Ồ" một tiếng.
Đợt một lát, Dương Thần vẫn chưa lên, Tuệ Lâm nói:
- Chị ơi, thực ra mọi người không cần đưa em ra ngoài đâu...Em biết mọi người đều rất bận, em không sao đâu.
Lâm Nhược Khê không nói lời nào, giơ tay âu yếm vuốt mấy sợi tóc rơi xuống của Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm dường như cảm giác được điều gì, yên lặng nhìn Lâm Nhược Khê, dịu dàng mỉm cười.
- Rầm
Một tiếng động cơ gầm rú, Dương Thần cuối cùng đã đánh xe từ trong gara đi ra.
Một chiếc xe Lexus LX570 đen bóng sáng lấp lánh dưới ánh nắng lao ra như một con mãnh thú, nghiền nát một mảng cỏ phía dưới, đi đến phía trước mặt hai cô gái.
Chiếc xe dài chừng hơn năm mét, rộng hai mét, khiến cho hai cô gái Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm đứng bên cạnh xe trở nên vô cùng bé nhỏ.
Cửa sổ xe được kéo xuống, Dương Thần dở khóc dở cười nói với Lâm Nhược Khê nói:
- Bà xã, em rõ ràng là đang thể hiện trước mặt An Tâm rằng em có tiền à. Chiếc xe này mua ở Trung Quốc cũng hơn hai triệu, hơn nữa bốn người thì cũng không cần thiết đi chiếc xe SUV lớn đến thế này đâu!
Lượng xả 5.7, động cơ V8, tốc độ tối đa 381, đã cao hơn một trăm km so với loại SUV bình thường. Đây chẳng phải là loại xe mà có tiền là có thể mua được ngay.
- Anh có quản được không? Em thích mà. Hơn nữa đại tiểu thư nhà họ An, chẳng lẽ lại không mua được loại xe này?
Lâm Nhược Khê cũng không ngại Dương Thần nói thế nào. Cô liền kéo tay Tuệ Lâm để hết hành lý lên hàng ghế cuối cùng.
Lâm Nhược Khê đã định muốn ngồi cùng một hàng ghế sau với Tuệ Lâm, nhưng nghĩ lại thì nếu như mình ngồi ở ghế sau thì lẽ nào để con bé An Tâm tiểu hồ ly kia ngồi ở ghế phụ? Vì thế nên cô vẫn xuống xe rồi mở cửa chỗ vị trí lái phụ ra leo lên.
Dương Thần quan sát hàng loạt tâm tư và động tác của Lâm Nhược Khê thì không khỏi hơi buồn cười. Nhưng cũng không chọc phá suy nghĩ cẩn thận của Lâm Nhược Khê.
Trước khi đến đã hẹn với An Tâm địa điểm đón cô rồi, chính là ở cửa một quán cà phê cách công ty không xa. An Tâm đeo tai nghe màu cam, mặc một bộ trang phục lông trắng. Gió lạnh thổi vù vù đầu đường, nhìn cô trông rất ung dung thản nhiên.
Trước gót chân An Tâm là một cái va ly nhỏ. Hiển nhiên phụ nữ thì đều phải có sự chuẩn bị rồi mới ra ngoài. Chỉ có Dương Thần là cứ một mình ra ngoài thôi.
Dường Như vì không muốn gây phản cảm cho Lâm Nhược Khê, An Tâm đặc biệt để mặt mộc, không trang điểm chút nào. Có thể là mấy ngày nay ngủ không tốt nên mắt hơi có quầng thâm, khiến cô hơi có phần buồn cười
Nhìn thấy một chiếc SUV thật lớn đỗ trước mặt. Sau khi nhìn rõ trong xe là Dương Thần, An Tâm mới thở dốc, biểu hiện có chút giật mình.
- Xin chào chị Nhược Khê!
An Tâm vừa mới lên xe, trước tiên là chào hỏi Nhược Khê, hơn nữa lại chào một cách rất thân thiết.
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, cái gọi là giơ tay cũng không đánh người đang tươi cười. An Tâm với tính cách không chịu thua như vậy, cô cũng không dễ châm chọc cô ta.
An Tâm có tính cách uyển chuyển. Cô đã có mấy năm làm tiếp viên hàng không phục vụ cho khách trên máy bay, đương nhiên phải bỏ đi cái tính đại tiểu thư, vì thế nên hoàn toàn không giống với những thiên kim đại gia tộc bình thường.
An Tâm biết mình chắc chắn không tranh được với Lâm Nhược Khê nên cô đã ngồi ngoan ngoãn, không tranh giành cái gì. Vì thế nên những cái khác thì chẳng nói, lấy lòng "bà cả" này đã rồi tính sau.
- Tôi lớn tuổi lắm sao? Sao lại gọi tôi là chị?
Lâm Nhược Khê ôn hoà đáp lại một câu.
An Tâm ra vẻ ấm ức hạ giọng nói:
- Vậy thì chào là em Nhược Khê sao?
Lâm Nhược Khê lập tức cảm giác cả người không thoải mái, trầm mặc một lát, nói:
- Thôi, hay là vẫn cứ gọi là chị đi.
Nhìn Lâm Nhược Khê vẻ mặt bất đắc dĩ, bộ dạng hơi hơi bĩu môi. Lái xe Dương Thần nghiêm trang, cố gắng không cười ra tiếng.
An Tâm ở phía sau thì nháy mắt với Tuệ Lâm ở bên, làm động tác tay thể hiện ý "thắng lợi".
Tuệ Lâm che cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ. An Tâm coi như là người bạn thực sự đầu tiên của cô ở Trung Hải này. Vì thế nên tuy cảm giác hơi có lỗi với chị Lâm Nhược Khê nhưng cô vẫn không hy vọng An Tâm bị Lâm Nhược Khê ức hiếp.
Đường đi đến làng suối nước nóng mất hơn một tiếng đồng hồ. Ba cô gái không thể mới sáng sớm ra đã liền ngủ trên xe được.
Không biết bắt đầu từ khi nào, An Tâm ở phía sau bắt đầu nói chuyện với Tuệ Lâm về một bộ phim Hàn Quốc nào đó, nói đến lời thoại trong phim cảm động đến thế nào, nói đến người mẹ trong phim đó xấu xa đến thế nào, nói đến nữ diễn viên chính trong phim thật là dũng cảm ra sao v.v.
Vốn Lâm Nhược Khê không muốn nói chuyện với An Tâm, nhưng Lâm Nhược Khê đột nhiên phát hiện ra em mình Tuệ Lâm đã sớm là phản đồ, không ngờ lại vui vẻ với An Tâm.
Điều nghiêm trọng chính là chuyện hai người nói đến đó là những bộ phim Hàn thú vị nhất của Lâm Nhược Khê lúc rảnh rỗi, hơn nữa cô cũng đã xem những phim đó rồi.
Chốc chốc, Lâm Nhược Khê lại vểnh tai nghe xem hai người đó đang nói cái gì. Mấy lần nghe được, cô cảm thấy không nên như thế, cô thật không kìm nổi muốn mở miệng tranh luận.
Cuối cùng, lúc Tuệ Lâm cùng với An Tâm tranh luận về nội dung của vở kịch, khó mà phân giải được. Tuệ Lâm liền nói với Lâm Nhược Khê:
- Chị, phim đó chị cũng xem rồi. Chị bình luận xem, có phải diễn viên nữ số hai hợp với nam diễn viên chính hơn không?
Lâm Nhược Khê mặt đỏ lên. Chuyện cô thích xem phim Hàn luôn là bí mật nhỏ của cô. Bây giờ để cho An Tâm biết được, cô liền cảm thấy có chút không tự nhiên.
Nhưng cuối cùng đã có một cơ hội, Lâm Nhược Khê liền gia nhập vào cuộc thảo luận của bọn họ, dường như đã tìm thấy một nơi để trút bỏ, cô liền nói ra những điều đã sớm muốn nói, hơn nữa càng nói càng hăng say.
Không lâu sau, ba cô gái đã ríu ra ríu trít bàn luận sôi nổi, dường như một hội fanclub vậy, Lâm Nhược Khê hoàn toàn không có sự lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày mà lại giống như một cô nữ sinh nhỏ lòng tràn đầy tình cảm vậy.
Không thể không nói rằng như thế mới phù hợp với tuổi thực tế của cô.
Dương Thần khóe miệng ánh lên ý cười cảm thán. Tiểu yêu tinh An Tâm này chắc chắn là đã nghe ngóng từ chỗ Tuệ Lâm về sở thích của Lâm Nhược Khê, sau đó đã chuẩn bị những nội dung câu chuyện như thế, hôm nay mới bắt đầu nói ra khi Lâm Nhược Khê ở cùng trên xe.
Cần biết rằng trước đây hắn chưa từng nghe thấy An Tâm và Tuệ Lâm nói đến mấy chuyện về phim Hàn Quốc. Trước đây An Tâm căn bản không xem những loại phim truyền hình dài tập uỷ mị. Hiển nhiên là đã chuẩn bị vì muốn kéo gần mối quan hệ với Lâm Nhược Khê.
Đến khi xe đến làng suối nước nóng của Ngọc Lôi, ba cô gái nói chuyện để khô cả miệng mới xuống xe, kéo hành lý đi vào toà nhà khách lớn cho nơi nghỉ ở làng du lịch.
An Tâm nhân lúc Lâm Nhược Khê nói chuyện với giám đốc nhà khách thì tiến đến trước mặt Dương Thần, nói lời hoa ngọc:
- Ông xã, chính công nương nương của anh thực sự là kinh nghiệm tâm lý còn ít hơn so với cả Tuệ Lâm. Em nói với trực giác của một người phụ nữ đó.
Dương Thần sờ sờ mũi, nhìn lại Lâm Nhược Khê đã quay về trạng thái làm việc nghiêm túc, lạnh lùng, hạ giọng nói:
- Không đến nỗi nào, chỉ là khá ham thích xem phim Hàn mà thôi.
- Chẳng lẽ anh không phát hiện ra, em Nhược Khê nói đến nội dung trong phim thì hai mắt cô ấy sáng rực lên sao?
An Tâm khoa trương nói.
Dương Thần cười quái dị hỏi:
- Sao em lại gọi cô ấy là em rồi, không phải là chị nữa?
- Hứ.
An Tâm nhỏ giọng địa khinh thường nói:
- Đó là lừa cô bé đó thôi, chứ với tuổi tâm lý của cô ấy thì cũng chỉ đáng làm em em thôi, còn nhỏ hơn cả mấy cô bé cấp ba lăn lộn phong trần, thực sự là cô bé con mà.
Lúc này, Lâm Nhược Khê đã nói xong một số vấn đề nhỏ trong công việc với vị giám đốc kia, quay người lại nói với ba người:
- Đi lấy hành lý đi đã, đừng đứng ngây ra đó.
- Được rồi chị Nhược Khê.
An Tâm lập tức chuyển sang nụ cười ngọt, ngoan ngoãn đi theo lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...