Sau khi nghe người phụ trách nói qua một số chuyện, đoàn người đi vào khu nghỉ ngơi thi đấu thứ nhất!
Nói là chỗ nghỉ ngơi, thực ra là một phòng khách rất lớn, ánh mặt trời chiếu vào qua các ô cửa kính cường lực trong suốt, tiến vào, bên trong mở hệ thống hơi sưởi, cây cối bên trong xanh mướt, cảnh vật rất là thu hút.
- Cô thật biết tiêu tiền!
Dương Thần nhìn những đồ xa xỉ xung quanh, không khỏi cảm thán nói.
Đường Uyển cười cười:
- Nơi này, nếu anh tính toán tỉ mỉ, là không có ai muốn đến đây, những người ở đây không sợ đắt mà sợ không đắt.
Dương Thần gật đầu thật sâu.
Khi nói chuyện, chỗ vài bóng người trống dừng xe phía trước, đã có thể nhìn rõ được.
Quả nhiên đúng là Ninh Quốc Đống mà Dương Thần quen biết, tuy nhiên hôm nay anh ta không mặc âu phục, chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi Armani đơn giản, thắt một chiếc cà vạt màu đỏ rực rỡ, vẫn phong độ như thế.
Bên cạnh Ninh Quốc Đống là một khuôn mặt hơi gầy, nhưng khung người thì cực kỳ to lớn, giống như những người đàn ông Tây, râu ria xồm xoàm thật có vị đàn ông, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu sắc rực rỡ, cầm trong tay bình Martell, đang cùng Ninh Quốc Đống vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu!
Một bóng người khổng lồ đột nhiên từ bên kia chạy vọt lại, miệng hô to:
- Bà chị! Bà chị!
Dương Thần tập trung nhìn, rõ ràng là một người phương Bắc cường tráng, đúng chuẩn, tóc hơi xoăn, khuôn mặt vuống vắn, cao tầm một mét chín mấy, nặng đến khoảng gần trăm cân, mũi đặc biệt cao, mặc một chiếc áo da lớn, vẻ mặt căm tức và không cam lòng, có chút tính khí trẻ con.
Vẻ mặt như vậy, hình thể như vậy, tạo nên một sự đối lập, khiến Dương Thần thiếu chút nữa thì không cười nổi.
- Nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có cả ngày cá cược nữa. Rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể sửa được tật xấu này đây?
Đường Uyển đứng trước mặt tên con trai cao to, tuy phải ngửa đầu nhìn cậu ta, nhưng lại dùng những lời lẽ của bề trên để giáo huấn.
Tên con trai cúi đầu, vẻ mặt có chút oan ức, thấp giọng nói:
- Ninh Quốc Đống mang theo người ngoại quốc đến khoe khoang, là con của Đường gia, không nên kế thừa truyền thống tốt đẹp của tổ tiên, hăng hái chống lại sao?
- Hăng hái chống lại, em lấy dao làm bếp đi, lấy xe đi đua để làm gì? Em là cao thủ đua xe sao? Hay là khi chống lại liên minh quân đội tám nước thì thi đấu maratoon? Em tham gia thế vận hội Olympic hả?
Đường Uyển chất vấn!
Tên con trai ngượng ngùng cười, nịnh nọt giả bộ vẻ đáng yêu, vươn hai bàn tay to cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của Đường Uyển, lay lay…
- Chị… chị là người tốt nhất, chị giúp Đường Giác đáng thương này đi…. Chiếc xe 599GTO kia chính là quà sinh nhật chị tặng em, sao có thể để thua người ta đây?
Đứng ở phía sau nhìn cảnh tượng này, chỉ thiết thiếu chút là Dương Thần không ngất xỉu đi, mồm miệng và động tác của tên con trai này, đúng là khiến cả người và thần đều tức giận, không thể chịu được.
Một số nhân viên và vệ sĩ với bộ dạng nhìn quen nên không còn thấy kinh ngạc, cũng thật khó cho bọn họ.
Lúc này, Ninh Quốc Đống cùng Vi Bá tiến lại, nhìn thấy Đường Uyển, lên tiếng chào một cách thân thiết, lại nhìn thấy Dương Thần, sắc mặt Ninh Quốc Đống không thể nào dễ coi được.
- Sao anh cũng ở đây?
Ninh Quốc Đống nhíu mày hỏi.
- Tại sao tôi không thể ở đây?
Dương Thần trợn mắt hỏi lại.
Ninh Quốc Đống cười lạnh:
- Anh có biết đến đây, mỗi năm cần phải nộp phí hội viên không? Chút tiền lương của anh, ngay cả đến một phần mười của số lẻ cũng không đủ!
Đường Uyển nói với vẻ không nóng vội:
- Dương Thần là bạn của tôi, là tôi gọi anh ta đến giúp, cùng Weber đấu một trận.
Những lời này vừa nói ra, không chỉ có Ninh Quốc Đống kinh ngạc nhìn Dương Thần, một bên là Đường Giác cầu xin Đường Uyển giúp đỡ cũng trợn tròn mắt, cẩn thận đánh giá Dương Thần, Đường Giác thấy, vóc dáng của Dương Thần tương đối nhỏ bé, không ngờ là bạn của chị mình, hơn nữa lại là cứu binh của mình?
Cứ nhìn như vậy, ánh mắt Đường Giác trở nên nghi ngờ…
- Đường tiểu thư, cô khẳng định không phải đang nói đùa với tôi và bạn của tôi chứ?
Ninh Quốc Đống cười quái dị hỏi, gã thấy, Dương Thần khiêu chiến với Weber, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Coi như là Đường Uyển tùy tiện lôi ở đầu đường về một gã tài xế taxi, gã so sánh Dương Thần với một tên đường phố.
Weber nghe không hiểu tiếng Trung, vì thế đợi người phiên dịch bên cạnh nói lại.
Hiểu được, là người họ Dương trẻ tuổi này muốn cùng mình đấu một ván, nghĩ lại vừa rồi khi đánh cuộc thua xe, anh ta cảm thấy hứng thú, nhìn Dương Thần nhếch miệng cười.
Hiển nhiên cao thủ chân chính, không e ngại lời khiêu chiến, chỉ chờ có các đối thủ khác nhau.
Weber sẽ không bởi vì Dương Thần thoạt nhìn không có gì lợi hại mà khinh thường Dương Thần, tôn trọng mỗi đối thủ lái xe, mới có thể đứng vững ở đỉnh cao thế giới.
Dương Thần bị bọ họ nói xong có chút mơ hồ, lập tức Đường Uyển chặn ngang mấy người, nói:
- Tôi còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cái gì mà cá cược xe, trận đấu gì, gỡ lại cái gì, cậu nói rõ xem nào.
- Em nói, em nói!
Đường Giác xung phong nhận việc, coi như cậu ta là “Đầu sỏ gây nên” từ đầu đến cuối không có gì liên quan, làm người giảng giải, đem chuyện xảy ra lúc nãy kể.
Hóa ra, Đường Giác ở Yến Kinh nhàm chán, nên mới theo Đường Uyển đến Trung Hải, cũng là không có việc gì, thế nên các hoạt động chính của anh ta là ở các khu vui chơi của Phong Lâm.
Hôm nay vừa mới tới đua xe ở câu lạc bộ, chơi lấy mấy cỗ xe thể thao, kết quả gặp ngay Ninh Quốc Đống ở Trung Hải này đưa bạn gã là Weber đến đây tiêu khiển.
Ninh Quốc Đống và Đường Giác hẳn là không vừa mắt nhau, vì thế chưa nói được vài câu, đã nói đến chuyện thi đấu.
Lúc Ninh Quốc Đống nói bạn hắn Weber lợi hại như thế nào, trong đầu Đường Giác liền nhớ tới tiền bối cách mạng vẻ vang, phải đấu tranh với bọn người phương Tây…
Kết quả là, Đường Giác liền các cược xe với Weber. Ai thua, sẽ đưa xe cho đối phương.
Kết quả, Đường Giác đầu voi đuôi chuột đã làm mất mặt mũi, lại còn đánh mất xe, nhưng Đường Giác nghĩ cũng thật không phải, chiếc xe 599GTO là quà tặng của bà chị Đường Uyển, sao có thể đánh mất đây? Chưa cần nói đến số lượng loại xe này trên thế giới cũng không có nhiều, ý nghĩa không giống nhau.
Sau Khi Đường Giác gọi điện thoại cầu cứu Đường Uyển, hy vọng Đường Uyển có thể giúp cậu ta lấy lại xe.
Sau khi Dương Thần nghe xong, buồn bực, cảm thấy như đến đây để chùi đít cho thằng em ngốc nghếch của Đường Uyển.
- Này! Anh rể, anh lái xe rất lợi hại? Có thể thắng không?
Đường Giác buông lỏng Đường Uyển, lủi tới bên người Dương Thần, bàn tay to khoác lên cổ Dương Thần, hỏi.
- Tiểu tử, em nói bậy cái gì đó?
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Uyển ửng đỏ, dùng sức đá vào đùi Đường Giác, đúng là rất thuần thục, bình thường không thể đoán được.
Đường Giác xấu hổ lùi vài bước, sợ hãi nói:
- Bà chị từ trước tới giờ không mang bạn trai đến cho em xem, cuối cùng hôm nay cũng có một người đến, chẳng lẽ không phải là anh rể sao…
Đường Uyển thật sự muốn lấy khối gạch đập chết tên tiểu tử bất tài lại lắm chuyện này, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cậu ta, nói với Dương Thần:
- Ngại quá! Nó nói năng lung tung, anh đừng tin là thật!
- Tôi cho là thực sự tôi sẽ thua.
Dương Thần sờ cái trán, lau mồ hôi lạnh.
Đường Uyển lườm hắn một cái, xoay người ngẩn ngơ, sửng sốt nhìn Ninh Quốc Đống nói:
- Cậu Ninh, giá của chiếc xe Ferrari 599GTO, anh hẳn là biết rất rõ, đó là quà tôi tặng sinh nhật cho cậu em bất tài này, tuy rằng thua cuộc, nhưng không nể mặt thầy tu cũng nên nể mặt phật tổ, dù sao cũng nên cho chúng tôi cơ hội gỡ lại, thế nào?
- Đường tiểu thư, con vịt đã nấu chín thì không bay được nữa, nhưng chúng tôi cũng chẳng có lý do gì mà phải nhượng bộ.
Ninh Quốc Đống cười gian.
Đường Uyển nhíu mi, suy nghĩ một lát, nói:
- Như vậy, tôi sẽ để Dương Thần chọn một chiếc xe trong gara của tôi để đấu với anh Weber một ván. Nếu chúng tôi thua, chiếc xe mà Dương Thần chọn sẽ thuộc về cậu Ninh và Weber. Nếu chúng tôi thắng, chỉ cần trả lại chiếc Ferrari kia, thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...