Những thanh inox chống trộm bị hai cái bóng đen dùng tay đập vỡ, xem ra đã bị vô số viên đạn bắn vào lỗ chỗ, giờ giòn gẫy, hai cái bóng đen chỉ cần dùng tay đập vào, liền vỡ vụn như kính vậy.
Hai bóng đen chầm chậm bước vào phòng khách, Dương Thần mới nhìn rõ hình dáng bọn chúng, đều là bọn tóc xoăn Trung Đông, mặc trang phục hồi giáo, tay cầm khẩu súng ngắn lòng M1911, làm mọi người không khỏi lo lắng, bọn chúng với đôi mắt đằng đằng sát khí, không phát hiện ra bất kì sự biến động cảm xúc nào, giống như mắt giả vậy.
Hai tên sát thủ nhìn thấy Thiên Long đổ gục trên sàn nhà, mắt không cảm xúc giơ súng lên, định kết liễu Thiên Long và Diệp Tử.
Thường ngày, Thiên Long không chịu khuất phục cái bọn giơ súng lề mề chậm chạp này, nhưng lúc này vì đang bảo vệ Diệp Tử, lại có địch ở đằng sau, và hai phát đạn xuyên vào lưng làm cho đến hít thở còn khó khăn nữa là làm việc khác.
Diệp Tử đã mất bình tĩnh từ lâu, nhìn thấy hai thằng sát thủ nhấc súng bóp cò thì lập tức nằm chắn ngang lấy Thiên Long, sợ đạn sẽ bay xuyên qua người Thiên Long.
Dương Thần nhìn thấy vậy, không thể đứng yên, trong nháy mắt phi đến trước mặt hai thằng sát thủ đạo Hồi, hai tay đồng thời nắm lấy cổ tay đang cầm súng.
Đúng lúc nòng súng phun ra tia lửa, viên đạn bị bắn lệch vào phía tủ lạnh trong phòng và ngọn đèn phía trên, rồi phát ra những tia lửa.
Hai tên sát thủ đạo Hồi đó không nói một lời, theo bản năng liền ra đòn tấn công, muốn dùng nắm đấm tấn công vào bụng và thái dương của Dương Thần.
Dương Thần nhíu mày, khi tiến gần sát hai tên sát thủ đó, mới phát hiện ra chúng không phải loại tầm thường.
Chúng giống như loại người máy được sản xuất ra để chiến đấu vậy.
Nhưng, Dương Thần cũng không có nhiều thời gian đền nghĩ đến những điều lạ lùng này, nắm đấm của hai tên đạo hồi này sắp đấm vào người Dương Thần rồi.
Sức mạnh của Vãn Niệm Diễn Sinh Kinh dần bộc phát, hình thành một luồng khí mạnh mẽ, làm cho sức mạnh cú đấm của hai thằng sát thủ chỉ có thể cách Dương Thần một khoảng cách nhỏ, không thể chạm vào được người Dương Thần.
Dương Thần bất ngờ ra tay, đánh gục hai sát thủ đạo Hồi bay vào góc tường.
Hai sát thủ đó, giống như diều bị đứt dây, đổ gục trên sàn nhà, phát ra âm thanh loảng xoảng của đồ đạc va chạm với thân người.
Dương Thần cũng chẳng có thời gian quan tâm chúng sống hay chết, lập tức quay người nói với Diệp Tử:
- Hai thằng kìa nếu không nhầm thì là người của của Bão Cát, tin tình báo của chủ tướng bọn em sai bét rồi, hoặc là bọn em bị người của Bão Cát và Phạm Thiên chơi xỏ rồi, bây giờ em lập tức đưa Thiên Long đến chỗ an toàn để chữa trị vết thương, và liên lạc với chỉ huy của mình...nếu bắt được liên lạc...
Diệp Tử tuy đang lấy tay gạt nước mắt nhưng cũng biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào, vốn theo tin tình báo thì ba ngày sau mới đến địa bàn của đối phương, nhưng lại bị đối phương bất ngờ phục kích bất ngờ, nếu như các anh em khác bị phục kích như mình và Thiên Long, thì đâu có Dương Thần ra tay cứu giúp.
Diệp Tử dìu Thiên Long lúc này người đầy máu đi khỏi, Dương Thần nắm chặt lấy tay Mạc Thiện Ny, không nói lời nào kéo cô ấy xuống
- Chúng ta đi đâu?
Mạc Thiện Ny lúc này mới định thần lại, biết là tình hình đang rất nguy kịch nhưng vẫn buột miệng hỏi.
- Đưa em đến một nơi mà anh tạm thời yên tâm.
Dương Thần đáp.
Lúc Diệp Tử dìu Thiên Long lên xe, thì cũng là lúc Dương Thần kéo Mạc Thiện Ny vào trong chiếc BMW của mình.
Đúng lúc đó, chỉ nghe tiếng nổ đùng đoàng
Một ngọn lửa lớn và khói đen mù mịt phát ra từ căn hộ của Mạc Thiện Ny.
Đủ loại mảnh vỡ, bụi mù tan lan tỏa ra trong đám cháy.
Trong ánh lửa, làm cho khuôn mặt của mọi người đều ửng đỏ, tiếng kêu gào của cư dân quanh đó phát ra liên tục, còi báo động liên tục kêu.
Mạc Thiện Ny hoảng sợ nhìn nơi ở của mình, nơi đó... đã bị nổ tung.
Khuôn mặt của Dương Thần trở lên trầm ngâm, không ngờ bọn người của hội Bão Cát lại cạn tàu gió máng đến vậy, lại còn giết người xong tiêu hủy hiện trường.
Đây cũng chẳng phải là để che giấu cái gì, mà là một cuộc tấn công tàn bạo mà thôi.
Lúc đó, hai tên sát thủ đạo Hồi phát hiện ra con mồi đã chạy thoát, nên cũng nhanh chóng biến mất, nếu hôm nay không phải là Dương Thần cũng có mặt, thì Thiên Long, Diệp Tử, và người vô can như Mạc Thiện Ny cũng bị tan xác rồi.
Dương Thần chỉ nghĩ đến việc Mạc Thiện Ny suýt chút nữa thì vô cớ bỏ mạng tại đây, không thể kiểm chế được cơn tức giận đang sôi sùng sục trong người.
Diệp Tử đã lái xe đi khỏi từ lâu, cô ta chở Thiên Long đi cấp cứu, lấy viên đạn ra, nếu không Thiên Long sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Dương Thần cũng chẳng còn thời gian quan tâm đến tình hình của Thiên Long, hắn biết người của hội Bão Cát đã xuất hiện, thì không chỉ một hai tên, theo suy đoán thì người ở trong Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng đã bị bọn chúng tấn công hoặc mai phục, do vậy, hắn phải sắp xếp chỗ lánh nạn cho Mạc Thiện Ny, sau đó liên lạc với Lâm Chí Quốc để tìm hiểu rõ tình hình.
Mạc Thiện Ny hình như đã hiểu ra tình nghiêm trọng của sự việc, và cảm nhận được cái uy tỏa ra từ người Dương Thần, ngồi yên không dám nói lời nào.
Dương Thần phóng xe như bay, khoảng 10 phút sau, dừng lại tại một con đường treo đầy đèn điện với đủ màu sắc, đưa Mạc Thiện Ny đi vào trong quán Rose.
Giờ phút này, tiểu đội Hải Ưng đã không còn tác dụng bảo vệ, chỉ còn chỗ của Sắc Vi là an toàn nhất.
Quán rượu là nơi huyên náo, quan khách cười nói ồn ào, phục vu đi lại tấp nập.
- Anh Dương Thần.
Trần Dung đứng từ phía sau quầy rượu nở nụ cười chào vui vẻ, nhưng nhìn thấy sắc mặt buồn buồn của Dương Thần, lại nhìn thấy cô gái mặc đồ trong nhà đi cạnh Dương Thần với nét mặt hoảng sợ, biết rằng Dương Thần đang có việc gấp, không nói nhiều, liền cầm lấy điện thoại ở quần bar gọi cho Sắc Vi, thông báo Dương Thần đã đến.
Dương Thần kéo tay Mạc Thiện Ny, đi vào hành lang phía sau, rồi đi thẳng đến phòng của Sắc Vi.
Lúc Sắc Vi đang chuẩn bị ngủ khi được Trần Dung thông báo, liền chẳng kịp chuẩn bị, mặc nguyên bộ áo ngủ chạy ra mở cửa, nhìn thấy Dương Thần với nét mặt nghiêm nghị, lại nhìn thấy vẻ xộc xệch trên người hắn, ánh mắt kì lạ nhìn mình, Sắc Vi cảm thấy khó hiểu.
- Sắc Vi, đây là Mạc Thiện Ny, anh hiện tại có việc gấp cần xử lý, ở chỗ của em là chỗ anh tin tưởng nhất, và cũng là chỗ an toàn nhất, anh giao cô ấy cho em, em chăm sóc cô ấy giúp anh.
Nói xong, Dương Thần đẩy Mạc Thiện Ny vào trong phòng của Sắc Vi và nghiêm nghị nói:
- Trong đêm nay trước khi anh trở lại tìm hai người, thì hai người tuyệt đối không được đi đâu, Trung Hải hiện giơ rất nguy hiểm, lí do hiện giờ không thể giải thích, nói tóm lại, tập hợp hết tất cả những anh em giỏi nhất có thể tập hợp lại để bảo vệ em, rõ chưa?
Sắc Vi nhìn thấy nét nghiêm nghị của Dương Thần, là biết sự việc rất nghiêm trọng, hiện tại trong giới giang hồ tại Trung Hải, cô là kẻ bá đạo, Dương Thần kêu cô ta không được xuất hiện, thì chắc chắn là kẻ thù ở nơi khác đến, và không phải là kẻ mà người thường có thể đối phó được.
- Em biết rồi, vậy anh cẩn thận.
Sắc Vi kéo tay Mạc Thiên Ny đi vào trong, rồi trả lời Dương Thần.
Dương Thần gật đầu, không nói nhiều nời, quay người đi ra.
Mạc Thiện Ny nhìn thấy Dương Thần đi khỏi, định nói điều gì đó, nhưng cảm thấy bàn tay bị Sắc Vi dùng lực bóp vào, Mạc Thiện Ny lập tức ngừng lại.
- Đừng làm phiền anh ấy, anh ấy bây giờ đang cần tập trung.
Sắc Vi nhìn Mạc Thiện Ny rồi nở nụ cười thân thiện.
- Tôi sẽ bảo vệ cô.
Mạc Thiện Ny nhận thấy vẻ đẹp của Sắc Vi không kém gì bản thân, lại còn cực kì thon thả gọn gàng, đầy tự tin, có khí phách, trong lòng hỗn độn khó mở lời.
- Đêm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...