Chừng nửa tiếng sau, đôi nam nữ lâu ngày không gặp quay cuồng vần vũ. Làm cả giường chăn màn hỗn độn xong mới ôm nhau một chỗ.
Sắc Vi dường như còn chưa hồi phục tinh thần, cả người mềm nhũn dựa vào ngực Dương Thần, hai bầu ngực cũng ép sát vào nhau, trở thành một hình ảnh rất gợi cảm.
Được mưa móc làm dịu đi, lúc này người phụ nữ xinh đẹp lạ thường. Một tay gãi gãi bộ ngực cường tráng của Dương Thần, giọng hờn dỗi nói:
- Hóa ra làm việc này mệt như thế, sau đừng làm nữa.
- Tùy em.
Dương Thần ôm cô vào ngực cười nói:
- Em không làm anh có thể tìm người phụ nữ khác.
- Đồ không có lương tâm! Vừa mới nói một chút đã nói đến đi với người phụ nữ khác.
Sắc Vi dở khóc dở cười đấm Dương Thần một cái nhưng sau đó lại tò mò hỏi:
- Đúng rồi, hôm nay anh đến chỗ em, không phải là chỉ muốn cái đó chứ?
Dương Thân giơ tay véo nhẹ vào mặt Sắc Vi một cái:
- Cũng có thể nói phải, cũng có thể không.
- Thế là có ý gì?
Sắc Vi tự nhận mình thông minh, nhưng không đoán được trong đầu người đàn ông này nghĩ gì.
Dương Thần ra khỏi giường, lấy trong túi quần ra bao thuốc lá, châm một điếu hút vài hơi mới thoải mái cười nói:
- Sở dĩ nói thế là bởi vì em thật sự hấp dẫn anh. Ừ… anh đã muốn biến em thành con bê non để ăn từ lâu. Nhưng vì hoàn cảnh của em khá phiền, ăn em cũng là phá bỏ những ngày nhàn hạ của anh. Cho nên anh chỉ có thể nhìn mà không làm gì.
Sắc Vi có chút buồn bã gật gật đầu:
- Em biết, anh không muốn tham gia vào cuộc đấu tranh của bọn xã hội đen khu Tây, mà em lại là hội trường hội Hồng Kinh. Cùng ở một chỗ với em, Tây Minh sẽ không chấp nhận việc em làm đối với anh, hiện giờ có thể thế nào…chẳng lẽ bảo anh lo liệu…
Thấy Sắc Vi có vẻ muốn nói lại thôi, Dương Thần cười ha hả,
- Em không cần suy nghĩ nhiều. Đúng vậy, vì một số nguyên nhân, hiện tại ba em sẽ khá phản cảm với anh, hoặc là Tây Minh sẽ đưa ra một số người làm cho anh đau đầu. Anh cảm thấy trốn tránh ông ấy không bằng đem toàn bộ Tây khu thành địa bàn của em, như vậy mất nhiều công sức hơn nữa có khả năng lẫn lộn thượng vàng hạ ám, nhưng ….
Nói tới đây, Dương Thần lại tham lam nhìn cơ thể gợi cảm của Sắc Vi một cái, liếm liếm môi nói:
- Nhưng, vừa có thể diệt con quỷ nhỏ, lại có thể được cô gái như em, tại sao anh không làm.
Bị người tình gọi là cô gái đần làm Sắc Vi không kìm nổi lườm Dương Thần một cái:
- Hóa ra nguyên nhân như vậy, xem ra hôm nay anh đến đây là thu tiền đặt cọc…
Sau khi biết mục đích của Dương Thần, Sắc Vi không hỏi Dương Thần cụ thể như thế nào, cũng không cảm thấy lo lắng chút nào vì Dương Thần. Lúc này Sắc Vi đã cho rằng, tình hình đối diện của hai bang tây khu sắp kết thúc.
Đây cũng là lý do khiến Dương Thần thật sự thích người phụ nữ này, nếu chỉ là sắc đẹp, Sắc Vi không khác gì người phụ nữ để trêu đùa. Hoàn toàn nằm trên giường cũng không có quan hệ gì. Nhưng Sắc Vi hiển nhiên là người phụ nữ biết điều khiến người đàn ông thư thái, cô tin tưởng thực lực của Dương Thần, Dương Thần không muốn nói, cô sẽ không hỏi đến. Dương Thần muốn thừa nước đục thả câu, cô liền phối hợp tỏ ý muốn nghe. Dương Thần không đến chỗ cô, cô sẽ không vô duyên vô cớ đi quấy rầy Dương Thần. Sẽ chỉ im lặng chờ hắn đến. Lúc đó sẽ đem tình cảm nóng bỏng của mình trút hết lên người Dương Thần. Để người đàn ông biết, cô muốn anh ta cỡ nào…
Sắc Vi càng an phận như thế, không cầu cạnh, Dương Thần lại càng khó dứt bỏ được cô.
Thật ra Dương Thần cũng muốn, lấy việc Trần Phong làm cái cớ, nếu cứ cái đà này thì dù hội Tây Minh có không trêu chọc gì đến hắn, hắn cũng sẽ vì Sắc Vi mà đi diệt bọn họ.
Hai người ôm ấp một lát sau, bên ngoài trời đã tối sầm, đèn đường đã bật sáng.
Dương Thần nhìn lên trời, không nề ướt át bẩn thỉu, đứng dậy mặc quần áo.
Sắc Vi vốn định đứng dậy, tiếc rằng vừa mới muốn đứng lên, đau đớn khiến cô nhíu mày cắn môi giần hơn nói:
- Đều tại anh, hại em sưng hết lên.
- Ừ…
Dương Thần có chút xấu hổ cười nói:
- Anh thấy em không có máu hồng, cho rằng không có việc gì, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của em?
Khuôn mặt xinh đẹp của Sắc Vi trắng bệch:
- Chiếc màng kia em đã bị rách khi luyện công, sao thế, anh cho rằng em là người lẳng lơ?
- Không, không, không ….
Dương Thần vội vàng cười làm lành nói:
- Ngoan nào cục cưng, anh chỉ là nghĩ ngày thường em cũng phải giải quyết chút nhu cầu của mình. Chỗ ấy của em còn khiến anh không rút ra được, sao lại lẳng lơ, ha ha …
Nghe giọng Dương Thần xấu hổ, Sắc Vi vừa buồn cười vừa tức, chui vào chăn không nhìn Dương Thần.
Dương Thần nói xong cười, bước nhanh ra cửa, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, hỏi:
- Cưng ơi, bà xã anh muốn anh tìm một công việc, nếu phải làm việc anh muốn tìm một công việc nhàn một chút. Em bảo đi đâu tìm công ty bây giờ?
- Bà xã anh?
Sắc Vi chui nhanh đầu ra khỏi chăn, trừng mắt nhìn:
- Anh có bà xã từ khi nào vậy?
- Việc này, một pho tượng bồ tát sống, cả ngày phụng phịu, hôm nay vừa mới nhận giấy đăng ký kết hôn. Cụ thể sao anh không tiện nói, dù sao anh đã kết hôn là được.
Dương Thần buồn rầu lắc đầu nói.
Vẻ mặt Sắc Vi thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng có chút tủi thân nói:
- Tuy em không nghĩ tới việc làm vợ chính thức, nhưng anh cũng không thể đối với em như vậy, nhanh như vậy đã thành bồ nhí.
- Em không muốn làm vợ chính thức sao? Vì sao?
Dương Thần tò mò hỏi.
- Em không thích hơp để làm vợ. Dù sao em là người hoạt động trong bóng tối, không thể xuất hiện cùng anh cả ngày ở ngoài. Hơn nữa, em cũng không giống dáng dấp của một người vợ hiền, đối với một người chồng tốt…
Nói xong, liếc Dương Thần bằng đôi mắt quyến rũ một cái.
- Em là đồ yêu tinh.
Dương Thần thiếu chút nữa lại muốn vác súng ra trận.
Cười một hồi xong, Sắc Vi dường như cũng không để ý quá mức đến chuyện Dương Thần kết hôn, nghĩ một chút đề nghị:
- Nếu thích phụ nữ, lại nhàn hạ, vậy đi Ngọc Lôi, chuyên về thời trang và mỹ phẩm. Ở Trung Hải, thậm chí trong cả nước là một công ty lớn. Em nghe nói ban quan hệ xã hội của Ngọc Lôi tuyển người, hơn nữa không giới hạn nam nữ, nghe nói rất nhiều người đàn ông đã nhận được công việc này.
- Ban quan hệ xã hội, nam cũng làm việc này.
Dương Thần giật mình, ngay sau đó hỏi:
- Vậy chắc Ngọc Lôi phụ nữ rất nhiều?
- Ừ, đãi ngộ tốt, phúc lợi tốt, quan trọng là công ty Ngọc Lôi có thể coi là công ty có nhiều phụ nữ nhất Trung Hải. Dù sao cũng là công ty về thời trang và mỹ phẩm, em nghĩ đó cũng là sở trường của anh…
Vẻ mặt Sắc Vi như đang nói “tôi còn không biết về anh”.
Dương Thần cũng không ngại, gật đầu:
- Một đề nghị tốt, đề nghị tốt, tiền lương thì không quan trọng, quan trọng là hoàn cảnh xung quanh, ừ… anh về chuẩn bị tài liệu mai đến phỏng vấn.
Đợi cho Dương Thần ra khỏi phòng một lúc,Sắc Vi nhìn cửa phòng đóng, thở dài nhè nhẹ. Nhưng Sắc Vi không biết là Dương Thần đi ra một đoạn xa cũng vỗ vỗ ngực, giống như thở phào một tiếng
- Nguy hiểm thật, bao bồ nhí quả nhiên là kinh hồn bạt vía.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...