- Chính vì không phải là lúc từ biệt, cho nên mọi người
đều đến đủ, lúc từ biệt thì sẽ không đến đủ, dù sao cũng thương cảm đau
lòng.
Lâm Nhược Khê giải thích.
- Ha ha, cái này không sai!
Tử Tiêu tán thành gật đầu.
- Này! Dionysus! Ngươi lề mà lề mề làm cái gì vậy? Lấy rượu ngon mà
ngươi giấu ra đây! Tên Dương Thần này keo kiệt lắm, cử lấy hàng loại 2
để mở tiệc!
Bên kia, Ares bắt đầu hô to, dường như rất bất mãn với rượu của Dương Thần.
Dương Thần lập tức liền không vui, hùng hổ bước qua:
- Nói bậy cái gì vậy! Đây đều là hàng loại 1 của Porto đấy! Tửu lượng
của mấy người, chẳng lẽ tôi lại lấy Louie XIII cho mấy người? Vậy tôi
chẳng phải là ném tiền xuống biển sao?
- Nhìn tính khí của anh, cũng sắp đi rồi còn ở đó tính toán chi ly... chẹp chẹp...
Ares cũng chẳng thèm so đo với hắn, tiếp tục đòi Tử Tiêu mang rượu đến.
Rất nhanh, buổi tiệc chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều tiến vào trong thời khắc ăn uống no say hoan lạc.
Nói là Chư Thần bàn bạc lúc nào rời đi, người nào muốn đi các thứ, nhưng thực ra mọi người đều biết, Tửu Thần Dionysus không muốn đi, Athena
cũng sẽ không đi, kẻ đi, chính là tám vị Chủ Thần khác rồi.
Từ hơn chín năm trước, Jane liền đề nghị giúp Chư Thần làm phi thuyền vũ trụ phi hành giữa các hành tình, để giúp Thần tộc tìm một tình cầu có
thể khiến ữái tìm Gaia sống lại lần nữa.
Thần tộc tất nhiên đồng ý, dù sao tình cầu nhân loại có tốt đi nữa, cũng không phải là nhà của mình.
Cơ sở tất cả các loại này, đều là vì Côn Luân kính - Tiểu Lôn Tử của Dương Thần.
Chỗ thần kỳ của Côn Luân kính, quả thực khiến người ta sợ hãi thán phúc, không ngờ lại có thể di dời các hành tình trong vũ trụ.
ikienthuc.org
Côn Luân kính có thể trong nháy mắt tìm kiếm được trong phạm vi ít nhất
mấy chục năm ánh sáng, sau đó tiến hành phản hồi lại, rồi tiến hành
xuyên qua trong không gian.
Nói cách khác, có sự giúp đỡ của Côn Luân kính, phi thuyền có thể có mục tiêu trong khoảng thời gian ngắn vượt qua mấy chục năm ánh sáng.
Cái này mặc dù là khoảng cách nhỏ trong vũ trụ, nhưng cũng đã là khoa
học kỹ thuật hiện tại của nhân loại khó có thể tưởng tượng được rồi!
Côn Luân kính cũng đã nhận chủ với Dương Thần, chỉ cần trong vũ tụ,
Dương Thần lúc nào cũng có thể cảm ứng được với Côn Luân kính, hơn nữa
kêu gọi nó về.
Dương Thần trong chục năm nay, cũng giúp Chư Thần tìm được một tình cầu
có thể cắm rễ, lần này, chỉ cần chia phi thuyền của Chư Thần vài lần,
truyền tống đến khoảng tinh vực kia, rồi lại gọi Côn Luân kính trở về,
cũng là xong chuyện rồi.
Chư Thần dựa vào năng lực của mình, là có thể đáp xuống tình cầu kia, rồi lại thông qua Đại địa chi thụ sinh sôi Thần tộc.
Mặc dù nói Diệp Mặc nếu có thời gian rảnh, còn có thể dùng Côn Luân kính bay qua đó, xem xem mấy người bạn già của mình, nhưng dù sao phải cách
mấy trăm năm ánh sáng, vẫn phải tổ chức một lần vui vẻ tiễn chân.
Uống rượu cũng ngà ngà rồi, Venus đột nhiên bước đến bên cạnh Dương Thần, dùng đôi môi đỏ thắm của cô thơm lên mặt Dương Thần.
- Dương Thần, tôi cũng sắp phải đi rồi, anh có không có gì muốn nói với tôi sao?
Dương Thần đang lấy dao cắt lấy một miếng thịt bò nướng, chia cho mọi người, quay đầu buồn bực hỏi:
- Nói cái gì? Thuận buồm xuôi gió?
- Ai muốn nghe cái này chứ?
Venus lườm hắn một cái, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:
- Trước khi tôi đi, có muốn đến phòng ngủ của tôi cùng tôi một đêm không?
Vừa nói người con gái này vừa liếm liếm môi, vô cùng mê hoặc.
Dương Thần trong nháy mắt cũng cảm giác kích thích tố trên tuyến thận có chút không kiềm chế được, nuốt nước bọt, lại do dự có nên đồng ý với đề nghị tế nhị này không, liền cảm thấy sau lưng mình có một hàn khí dâng
lên...
- Đi đâu một đêm?
Lâm Nhược Khê không biết từ bao giờ với khuôn mặt hiền từ đã đứng bên
phải của Dương Thần rồi, cứ như không đếm xỉa gì đến tự rót cho mình một ly Champagne.
Dương Thần mau chóng vùi đầu vào cắt thịt bò, tay luýnh quýnh hết cả lên:
- Không đi đâu cả, là, là nói trời rất xanh, có lẽ có thể tản bộ một chút.
- Ổ, vậy sao.
Lâm Nhược Khê nhấp ngụm Champagne, ánh mắt có vài phần đối địch liếc
nhìn Chờ Venus đi, Lâm Nhược Khê dựa vào bàn, nhẹ nhàng hỏi:
- Tối qua anh đi đâu, nghe chị sắc Vi nói, anh rời khỏi sòng bạc của chị ấy rất sớm, sao đến muộn mới về vậy?
Mấy năm nay, sắc Vi vì rảnh không có chuyện gì làm, đã mở một sòng bạc
kết hợp với quá bar, lại là những ngành cũ mà cô thích, Dương Thần luôn
đến chỗ cô ấy chơi vài ván, có nữ nhân lại có xúc xắc, chơi không biết
mệt.
Dương Thần lắc đầu cười nói:
- Đi đâu đâu, lượn một vòng, xem xem buổi hòa nhạc của Tuệ Lâm chuẩn bị thế nào.
Tuệ Lâm mấy năm nay cũng quay về sự nghiệp ca hát ưa thích của cô, mỗi năm đều mở rất nhiều buổi hòa nhạc, ham mê ca nhạc.
- Hừ, vậy trên người anh, có mùi nước hoa Hồng Yến là thế nào?
Ánh mắt của Lâm Nhược Khê giống như nhìn thấu tâm can của Dương Thần, khiến hắn không thể nào che giấu nổi.
Dương Thần mau chóng chóng mặt rồi, dở khóc dở cười nói:
- Bà... bà xã đại nhân, em sao lại ngửi thấy vậy, đó là mùi nước hoa Hồng Yến ư?
Dương Thần mấy năm nay cùng Triệu Hồng Yến dẫu lìa ngó còn vương tơ
lòng, không thể nói là mối quan hệ rõ ràng, nhưng đâu đó đều rất thích
cái loại cảm giác lén lút
Triệu Hồng Yến cũng không có nhiều suy nghĩ khác trong đầu, trong công
ty của Lâm Nhược Khê tiếp tục đảm nhận là quản lý cấp cao, đa số thời
gian đều một mình hưởng thụ lạc thú, khi có nhu cầu thì đến tìm Dương
Thần phóng túng một chút, cộng thêm mối liên quan đến linh đan và tu
luyện, nhân sinh của cô cũng rất phong phú.
- Hừ.
Lâm Nhược Khê như cười như không nói:
- Anh cho rằng, em cố ý yêu cầu cô ấy dùng hương nước hoa mà các chị em không dùng đến, là vô ý sao?
Dương Thần vẻ mặt đau khổ, đến cái này cũng có thể sao? Chỉ cười khúc
khích nói: Nhược Khê bảo bối, hóa ra cái này em cũng có thể nghĩ tới,
khâm phục, khâm phục...
- Em còn biết, anh thường đến Nhật cùng phó tổng giám đốc Bàn Nhược thân thiết, còn biết tuần trước anh cũng có một lần với Litith của Huyết
tộc, còn biết anh và mẹ của Jane là Catherine có... ưm ưm...
Lâm Nhược Khê không nói thêm được nữa, vì Dương Thần đã đặt dao xuống, bụm miệng cô lại!
- Anh xin em, bà xã đại nhân, đừng nói nữa được không?
Dương Thần lộ vẻ tội nghiệp:
- Hay là em cấm túc anh? Sau này anh tuyệt đối không nói dối nữa...
Lâm Nhược Khê thở phì phì gờ tay của Dương Thần ra, trừng mắt nói:
- Đừng cho rằng khi em nghỉ ngơi, đổi Thập Thất và Athena ra ngoài, bọn
họ không quản anh, em sẽ không biết! Bọn họ nhìn thấy gì biết được gì,
em cũng biết tất!
Dương Thần gật đầu lia lịa nói:
- Anh hiểu rồi anh hiểu rồi... Ba người các em là một thể...
Dương Thần cũng không biết rõ vì sao, rõ ràng ba người con gái đều trong một thân thể, nhưng khi chỉ có Lâm Nhược Khê chiếm chủ đạo, thì hắn vô
cùng sợ hãi.
Còn khi đến Thập Thất hoặc Athena làm chủ điều khiển, thì hắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Đương nhiên, không phải nói hắn không thích Lâm Nhược Khê, chỉ là Lâm
Nhược Khê đối với hắn mà nói, đặc biệt nhất, tất nhiên không dám nói
xằng nói bậy nhất.
Dương Thần cũng có chút may mắn, mặc dù ba linh hồn đến bây giờ chưa
từng rời nhau, hắn cũng không có cách nào phân tách, nhưng ít ra, phần
lớn thời gian, đều là Lâm Nhược Khê làm chủ điều khiển.
Trong một tuần, cũng sẽ có một hai ngày, có thể là Thập Thất hoặc Athena, mấy ngày khiến hắn thoải mái này, thực ra cực thú vị.
Đương nhiên, cũng có lúc khiến hắn đau đầu.
Ví dụ như Thập Thất, là người cực kỳ yêu chiều con cái, đưa Phong Hỏa
Luân cho Lam Lam chơi chính là ví dụ, dường như Lam Lam muốn cái gì đều
cho, căn bản không cần biết có gây rối gì hay không!
Cho dù Lam Lam lấy Phong Hỏa Luân thiêu cháy mấy chục nghìn người, Thập
Thất cũng chẳng thèm quản, chỉ cần con gái của mình không sao là được.
Còn nếu như Athena, làm chút hành động thân mật, thì cũng rất dễ xấu hổ, làm không ổn, Thần cách run lên, liền làm sụp cả căn phòng.
Dương Thần càng về sau cũng thành thói quen, gặp phải ngày Lâm Nhược Khê là Athena, hắn liền hỏi trước có thể gần gũi được hay không, được thì
làm, nếu không, hắn chỉ có thể đi mở một công ty kiến trác không ngừng
xây phòng...
Như Lâm Nhược Khê ngày nay lại đưa quốc tế Ngọc Lôi đi vào hoạt động,
hơn nữa còn giao thiệp kinh doanh với Yêu tộc, phục vụ cho Yêu tu, thật
đúng là kỳ quái, đủ các loại
Phụ nữ cũng tự tìm thú vui cho mình, bản tính cuồng công việc lộ rõ,
điều này cũng khiến Dương Thần có rất nhiều thời gian đi thân mật cùng
với những người phụ nữ khác.
Nhưng, phụ nữ cũng có rất nhiều cách, nắm giữ nhất cử nhất động của Dương Thần, khiến Dương Thần vô cùng khâm phục.
Đang lúc Lâm Nhược Khê nói Dương Thần vài câu, ánh mắt của cô lại phóng
về một hướng khác, trong nháy mắt tức giận, đưa tay ra chỉ vào bàn bên
kia, một bé gái mặc váy công chúa trắng tinh, khoảng bảy tám tuối, cài
tóc pha lê, hô lớn:
- Dương Nhu Mễ! Con thật to gan! Ai cho con ăn viên gạo nếp của mẹ? Mau nhả ra cho mẹ mau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...