Dù rằng hình thể đã to lớn không gì sánh bằng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng gì tới tốc độ của Athena.
Trái lại, hình thể to lớn khiến cho tất cả những đợt công kích đều được vĩ
đại hóa, mỗi một động tình đều làm đất rung núi chuyển.
Trường
giáo Paras của Athena bám vô số mảnh vụn không gian, tựa như ngọn gió
không gian tỏa ra ánh sáng u Lan, xoay chuyển biến động với diện tích
kéo dài mấy vạn mét.
Dương Thần trong thời khắc đó, trước mặt các cự
thần Titan, trước mảnh vụn không gian với diện tích mấy vạn mét đang
trào lên trước mặt, cơ thể của hắn tựa như hạt muối giữa biển, nhỏ bé
đến độ gần như không thấy gì!
Mũi tên bốc cháy với ngọn lửa thần
mặt trời bạch kim hừng hực, mũi tên băng hàn tản ra luồng khí lạnh thấu
xương cốt từ không trung không ngừng giáng xuống như thiên thạch vậy.
Lôi Đình trên tay Zeus sớm đã vận sức phát động, lúc đó gầm lên một tiếng,
cũng hưng phấn ném mạnh về phía Dương Thần. Trong lúc nhất thời, ánh
sáng mạnh của Lôi Đình cũng theo đó mà nổ vang, tựa như một vòng sáng
trắng rơi xuống nhân gian!
Công kích của chư thần dù đã che phủ
rộng khắp, tuy nhiên cũng không có mảy may gì mà tổn hại tới Đại địa chi thụ, bởi vì Đại địa chi thụ khi các chư thần Titan hóa thì tự thân cũng đã kết thành một lớp Titan rồi.
Bởi vì Đại địa chi thụ tương
liến với huyết mạch chư thần, chi cần chư thần vẫn trong trạng thái khỏe mạnh, kết giới Titan vẫn có thể cứng như bàn thạch, không thể dao động.
Dương Thần cứ đứng sững giữa trời đất như vậy, bình tình nhìn công kích che trời của các chư thần rơi xuống đầu mình....
Kíuu...
Một tiếng chim kêu nặng trĩu, lực lượng hỗn loạn của không gian ở vị trí
của Dương Thần gây ra hiệu ứng giống như hủy thiên diệt địa vậy.
Từ trong vũ trụ nhìn xuống, toàn bộ bắc cực đều bị năng lượng ngũ quang
thập sắc bao phủ, nổ tung khiến cho bắc cực hoàn toàn biến thành một
vùng biển đầy vụn băng.
Hơn một phút trôi qua, cường quang mãnh liệt
này mới tản ra, khói bụi dày đặc xung quanh Đại địa chi thụ, các chư
thần nhìn về chỗ đã hóa thành một hố to khổng lồ mà có chút mê man.
Ngay giây phút vừa mới bắt đầu tiến công, thân ảnh Dương Thần dường như
không hề động đậy, có thể nói tất cả công kích đều chính xác đánh vào
Dương Thần.
Song không hiểu vì sao, chư thần đều cảm thấy họ đều không bắn trúng Dương Thần!
Dường như là một tấm lưới lớn vung ra, hết lần này đến lần khác bị Dương Thần thừa cơ lọt lưới.
Cảm giác chẳng lành này khiến cho các chư thần đều bắt đầu bất an.
Cuối cùng, cảnh tượng trước mắt cũng đã xảy ra đúng như nỗi lo âu của họ.
Chỉ thấy được một bóng người bị điện lôi đen bao quanh, đang tình lặng bồng bềnh trong không trung, từ đầu tới cuối hắn không hề nhúc nhích chút
nào!
- Ngọc Thanh thần lôi!? Hắn, hắn nắm giữ Ngọc thanh thần lôi sao!?
Hera không kìm lòng được, nói một cách run rẩy, trong lòng hừng hực đố kị.
Thực sự khó có thể tưởng tượng được, Dương Thần vừa mới độ kiếp xong, mà đã
có thể trực tiếp lĩnh hội và nắm giữ Ngọc thanh thần lôi. Ngộ tính như
vậy khiến chư thần có phần khó mà chống đờ được!
Dường như lực lượng
mấy vạn năm nay các tu sĩ khác tha thiết mơ ước, trong mắt Dương Thần
chẳng qua chi là tặng phẩm kèm theo có thể có được sau khi độ kiếp mà
thôi.
Dương Thần lúc này đã tản Ngọc thanh thần lôi ra, khẽ mỉm
cười nhìn các chư thần xung quanh, so với lúc trước có ung dung mà khí
định thần nhàn hơn.
- Còn muốn đánh tiếp nữa không? Pháp tắc không gian của các ngươi xem ra chẳng có
hiệu quả gì trước Ngọc thanh thần lôi của ta.
Dương Thần nói.
Bị miệt thị như vậy, kẻ tiên phong như Ares lại có chút không cam tâm, khó lòng mà chịu được, liền một lần nữa nhấc trường giáo chiến thần lên,
một nhát đâm hung hăng lao về phía Dương Thần!
- Đừng có càn rở như vậy!!
Trường giáo chiến thần trực tiếp phong tỏa không gian xung quanh Dương Thần,
chi lưu lại quỹ đạo chuyển động của trường giáo, giống như một cây trụ
trời, định đạp bẹp Dương Thần.
Nhưng sau khi Dương Thần lại một lần nữa thi triển Ngọc thanh thần lôi, thân thể
lượn lờ đằng sau lôi điện màu đen kia tựa như không thấy phong tỏa không
gian, nhẹ nhàng như thường né tránh những trận công kích của Ares.
Phong tỏa không gian chính thức mất đi hiệu quả, chi cần ở vị trí của Dương Thần, pháp tắc không gian liền vô hiệu!
Ares khó mà tin được, điên cuồng quét ngang đâm dọc, nhưng tốc độ có hạn,
sừng sốt vì mảy may góc áo của Dương Thần cũng không đụng được!
Sắc mặt các chư thần đều sầm lại, rất nhanh sau đó, hỏa thần, thần mặt trời, thần mặt trăng và mục thần cùng tham gia tiến công.
Nhưng cũng rất nhanh, bọn họ phát hiện trong bất lực, trước mặt Ngọc thanh
thần lôi, pháp tắc không gian của họ gần như đã mất hết giá trị.
Mũi tên cháy rực thiêu đốt không gian, trong thời khắc va chạm với Dương
Thần đã trực tiếp bị mai một, kể cả ánh trăng và nguyệt thực có thể đánh trúng vào Dương Thần thì cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào cả, cùng lắm
cũng chi là một trường hợp đặc biệt mà thôi.
Song xà pháp trượng của
Hermes cũng không thể gây ra hoang tưởng với Dương Thần khiến cho Hermes cảm thấy bản thân mình như đang phát rồ lên.
Dương Thần như tản
bộ trong sân vắng, đối với công kích của các chư thần như là không có
gì. Chi cần là do pháp tắc không gian tạo nên thì đều dễ dàng bị bài
trừ.
Hỏa thần thấy bất luận làm thế nào dể dùng lửa thánh thiêu đốt
Dương Thần, cũng khó mà đạt được hiệu quả, vẻ mặt nhất thời biến vàng,
thẳng tay giơ búa lên định không dùng lực lượng không gian nào công kích Dương Thần.
Dương Thần cười một tiếng cổ quái, giơ một ngón tay
ra, phóng ra một tia Ngọc thanh thần lôi như con mãng xà, đâm vào chùy
hỏa thần với thế lực hùng hồ.
Khiến cho Chư Thần nghẹn họng trân trân đứng nhìn!
Chỉ thấy vô số chùy hỏa thần tự như những ngọn núi to nhỏ, với tốc độ mà
mắt thường có thể thấy được lại bị phân giải đến hao mòn gần như không
còn nữa rồi!
Giống như là biến thành bụi băm khó mà thấy được tung tích.
Chỉ trong nháy mắt, chùy hỏa thần từ trên tay của Hephaestus cũng đã biến mất! Thậm chí ngay cả cặn bã cũng đều không tìm được.
Hephaestus lảo đảo lui về sau vài bước, tránh xa Dương Thần, kinh hãi nhìn hai bàn
tay rỗng tuếch, ngờ như mình vẫn đang nằm mơ.
Chỉ là một tia Ngọc thanh nhỏ bé khó phân biệt mà lại có hiệu quả kinh khủng đến như vậy?
- Còn muốn tiếp tục nữa không?
Dương Thần hỏi lại một câu, lần này một mực nhìn về phía Athena đang cau mày.
Chư thần gần như đồng loạt nhìn về phía Athena, bởi vì trước đó cô ta đã
từng nói rằng ngoại trừ cô ta và Zeus ra thì những người khác đều không
cần phải ra tay.
Xem ra lời của cô ra đúng là không sai!
ít nhất, Hephaestus cũng không muốn tới gần Dương Thần nữa.
Trong mắt Athena đã lóe lên ánh sáng lấp lánh khó lường, rồi nói:
- Ngọc thanh thần lôi của ngươi có môt loại sức mạnh trên cả không gian,
vì vậy mới có thể khiến ngươi không thể bị gì với pháp tắc không gian,
khiến cho công kích của bọn ta vô hiệu. Nếu không nhầm, loại sức mạnh
này có khả năng hủy diệt đối với các sự vật ở cảnh giới tầng dưới.
- Đúng thế, loại sức mạnh này của Ngọc thanh thần lôi đã vượt qua cả
không gian và thời gian, vượt qua cả pháp tắc thiên địa, vượt qua cả
những nhận thức của thế giới vật chất, hoặc là các ngươi có thể dựa vào
sức mạnh của Đại địa chi thụ để chống cự lại. Song ta đã nắm chắc phần
thắng trong tay rồi, giết chết các ngươi chi là vấn đề thời gian mà
thôi, các ngươi không có cách nào phản kháng.
Dương Thần cũng
không giấu diếm điều gì, thẳng thắn mà thừa nhận, trong giây phút hắn
lĩnh hội Ngọc thanh thần lôi đã biết rằng mình sẽ thắng rồi.
- Là sức mạnh 'Ám vật chất' sao?
Athena đột nhiên hỏi.
Dương Thần sửng sốt, sau đó ha ha cười:
- Quả không hổ là là nữ thần trí tuệ, nghĩ ra nhanh như vậy. Không sai,
xét từ một ý nghĩa nào đó thực sự có thể gọi đó là 'Ám vật chất', song
đó chi là cách gọi mà con người hiện có, thực ra ta cũng không biết được rốt cuộc nó là cái gì nữa, bất luận là thế nào, nó vẫn cứ tồn tại.
- Thực là vậy sao...
Athena yếu ớt thở dài.
- Từ rất sớm trước khi tới trái đất này, ta đã từng muốn tìm kiếm thứ vật chất thần bí này trong vũ trụ, muốn chứng minh sự tồn tại của nó, song
vẫn chưa bắt tay vào làm được. Suốt từ đó đến nay, ta cũng không dám tin chắc, thứ vật chất ngầm này có tồn tại hay
không, nếu có thì tồn tại dưới hình thức nào.
- Bây giờ xem ra 'Ám vật chất' đích thực là có tồn tại, hơn nữa lại là
lực lượng trên cả không gian và thời gian nữa. Chi đáng tiếc không có
thời gian để cho ta nghiên cứu.
Trong không gian độc lập, Jane khi nghe được tất cả những điều này cũng có chút hưng phấn.
- Tiền bối, Ngọc thanh thần lôi là thần lôi dung hợp với 'Ám vật chất '!? Chẳng lẽ nói thượng cổ tiên nhân có thể đi lại trong tinh không vũ trụ
là do họ nắm giữ 'Ám vật chất '!? Jane không nhịn được liền hỏi.
Nếu như nói 'Ám vật chất' là yếu tố then chốt khiến cho các tu sĩ quyết
định sự tồn tại của vũ trụ, vậy thì nói xong đã thông rồi, bởi vì xét
theo tình hình trước mắt thì 'Ám vật chất' có khắp mọi nơi, song lại
không giống linh khí trên trái đất khi đã ra khỏi trái đất thì sẽ ngày
càng loãng hơn.
Mông Tiêu Dao gật đầu:
- Đúng như tiểu
tử kia nói. Dù chúng ta có thể thông qua 'Ám vật chất' có thể tự do bay
qua lại trong không gian, nhưng chúng ta cũng không rõ lắm, 'Ám vật
chất' kia là cái gì nữa, đó vẫn là ẩn số mà chúng ta cần đi tìm...
- Các bậc thượng cổ tiên nhân cũng bởi vì khám phá những điều huyền bí này mà mới lần lượt rời khỏi trái đất này...
- Ngươi có lẽ sẽ không hiểu được, đến cấp bậc như chúng ta thì rất nhiều thứ đều sẽ
thấy mờ nhạt rồi, chi có huyền bí về vũ trụ như vậy mới có sức thu hút với chúng ta mà thôi.
- Ai có thể nói rõ điều huyền bí của vũ trụ mông lung. Thực ra không chỉ
là 'Ám vật chất', ngay cả vì sao trong trời đất lại có thiên kiếp, vì
sao Cửu thiên thần lôi kiếp có thể dẫn dắt các tu sĩ từng bước tiến vào
vũ trụ, tất cả đều là ẩn số mấy trăm nghìn năm nay. So với các bậc tiền
bối đã sớm bước vào tình hà từ mấy trăm nghìn năm về trước thì chúng ta
vẫn còn quá bé nhỏ...
Ngọc Tuyết Ngưng khẳng khái nói.
Jane
gắng sức gật đầu, đối với cô ấy mà nói, đây cũng là một thế giới hoàn
toàn mới. Cô ấy nhất định là đã rất mong chờ một ngày nào đó trong tương lai sẽ bắt tay đi nghiên cứu 'Ám vật chất'
Thế nhưng điều làm cô ấy hài lòng nhất ngay trong lúc này vẫn là Dương Thần đã có được thứ
sức mạnh siêu việt pháp tắc không gian này, nhất định nắm chắc phần
thắng trong tay rồi!
Mông Tiêu Dao cũng tỏ vẻ vui mừng thoải mái. Đối với lão mà nói, dù Dương Thần vẫn chưa có bước qua đạo môn đó, song với ngộ tính của Dương Thần thì chẳng bao lâu nữa cũng sẽ vượt qua mà thôi. Lão đã có thể yên tâm mà đem trái đất giao lại cho người kế nghiệp được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...