- Cảm tạ ơn cứu mạng của anh, xin hỏi quý tính đại danh để sau này còn có cơ hội báo đáp!
Triệu Mộc Dương đi vòng đến trước mặt Dương Thần, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn mặt Dương Thần nói.
Dương Thần mở bình rượu uống một ngụm rượu mạnh, sốt một khoát khoát tay:
- Không cần... tránh ra...
Nói rồi trực tiếp gạt Triệu Mộc Dương ra, tiếp tục đi về phía đường xa.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì Triệu Mộc Dương ở phía sau lại đột nhiên hô
to:
- Tiêu huynh đệ?
Dương Thần ngẩn ra, đứng tại chỗ.
Triệu Mộc Dương ở phía sau mừng rỡ, vỗ tay nói:
- Không sai! Chính là Tiêu huynh đệ!
Anh ta hô to như vậy khiến Triệu Đình và Lam Phi ở bên cạnh cũng sửng sốt, không dám tin tưởng mà hỏi là chuyện gì vậy.
Ba người rất nhanh liền vây trước mặt Dương Thần, quan sát Dương Thần từ trên xuống dưới.
Dương Thần híp híp mắt, nói với Triệu Mộc Dương:
- Ngươi nói ta là ai?
Triệu Mộc Dương cũng tràn đầy tự tin nói:
- Đừng giấu nữa, Tiêu huynh đệ..., à không, nên gọi huynh là Dương huynh đệ, Dương ân công... haha...
Lần này Dương Thần càng thấy kì quái, mình chưa từng lộ thân phận mới đúng, sao tên Triệu Mộc Dương lại phát hiện ra vậy?
- Không cần cảm thấy kinh ngạc, Dương huynh đệ, thực ra huynh rời khỏi
nhà họ Tiêu chưa được bao lâu thì chúng tôi liền nghĩ ra thân phận thực
sự của huynh rồi. Khi đó huynh nổi tiếng ở Huyễn Cảnh như vậy, lại xông
vào nhà họ Tiêu, lại đại náo nhà họ Lạc, trong Huyễn Cảnh này có ai
không biết chứ?
- Mặc dù Huyễn Cảnh không nhỏ nhưng cũng không
lớn, nếu như huynh là Tiêu Thần thì không thể không có tin tức của
huynh, trên dưới nhà họ Tiêu, thậm chí là Hồng Mông cũng không có người
như huynh, điều này đủ thấy đó là thân phận giả mạo.
- Chỉ cần thời gian Tiêu Thần và Dương Thần xuất hiện không cùng lúc là không khó để phát hiện đó là cùng một người.
- Huynh tặng chúng tôi nhiều đan dược quý báu như vậy, nghĩ kĩ chắc không thể là tu sĩ trong Huyễn Cảnh có thể ra tay, chúng tôi chẳng qua chi là một vài tiểu nhân vật trong Huyễn Cảnh, làm sao có cao nhân thương tiếc chứ?
- Vừa nãy chúng tôi không để ý thấy huynh là người có tu vi
cũng giống như trước đây chúng tôi không thể biết con người thật của
huynh vậy, trên thế gian này rất ít người có thể che giấu tu vi của
mình, còn có thể che giấu triệt để như huynh thì chắc chắn là
huynh rồi!
Triệu Mộc Dương vui vẻ nói.
Thì ra là thế... Dương Thần khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, nghĩ như vậy cũng thấy không khó để đoán ra hắn.
- Anh, hắn thật là Tiêu...ách... Dương Thần?
Triệu Đình lại giống như gặp được đại bảo vậy, hiếu kì nhìn từ trên xuống dưới.
Lam Phi lại có chút kích động, lời nói kẹt ở cổ họng, không nói nên lời, dù sao... Cái tên Dương Thần này truyền đi truyền lại, đến bây giờ đã có
quá nhiều ý nghĩ truyền kì...
Ở độ tuổi 25, 26, hắn đã đứng trên
đỉnh nhân loại, hoành hành trong Huyễn Cảnh không ai ngăn được, dùng sức mạnh của mình để kiềm chế Chư Thần, đây là cảnh giới cao
đến mức không thể với như thế nào đây?
Dương Thần biết cho dù có giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì nên cười nhẹ, nhếch miệng
- Gặp nhau lần nữa tức là có duyên, ta khuyên các ngươi một câu, đừng
giao du với kẻ xấu, các ngươi quá yếu, gặp những yêu ma bình thường còn
có thể ứng phó nhưng có một số yêu ma linh trí cao thì các ngươi không
chịu nổi đâu...
- Cho dù đánh không lại cũng phải đánh! Chúng tôi
không ra mặt thì chẳng lẽ để những tên yêu ma kia hút hết máu của người
bình thường ở đây sao?
Triệu Đình căm giận nói.
- Đúng vậy, ba người chúng tôi thành đội đi khắp nơi giết yêu ma, mặc dù thực lực
không bằng rất nhiều tiền bối nhưng ít nhất cũng có thể cố gắng hết sức.
Lam Phi nói.
- Dương... Dương huynh đệ, tôi cứ gọi huynh như vậy nhé, hy vọng huynh đừng để ý.
Triệu Mộc Dương thấy Dương Thần thừa nhận thì lại có chút câu nệ, nói:
- Những ngày vừa qua huynh đi đâu vậy? Trên đảo người nhà của huynh đều
lo lắng muốn chết, hơn nữa hiện nay nhân loại đều cần huynh, mọi người
đều biết chuyện của thê tử huynh và Athena nhưng trốn tránh cũng không
phải là cách, huynh hãy mau quay về đi, có lẽ mọi người cùng nhau nghĩ
thì sẽ có cách giải quyết.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cứ gọi
huynh như thế nhé, huynh lừa chúng tôi thì thôi nhưng nếu huynh đã có
thể cứu chúng tôi thì cũng có thể cứu mọi người mà, đừng ở đây lãng phí
thời gian nữa!
Triệu Đình cũng sốt một nói.
Dương Thần cười tự giễu:
- Chuyện của ta, ta tự biết... Nếu dễ dàng như vậy thì ta sớm đã giải
quyết rồi... Các ngươi không hiểu đâu, có một số chuyện không phải cứ
muốn làm là làm được...
Vừa nói hắn vừa giơ tay ra vỗ vai Triệu Mộc Dương, sau đó liền cất bước muốn rời đi.
Lúc này lại khiến Triệu Đình bực mình, đột nhiên dùng lực nắm lấy cánh tay Dương Thần, gắt gao bắt lấy.
- Huynh không được chạy! Này! Rốt cục là huynh có phải là Dương Thần
không? Dương Thần trong truyền thuyết chẳng phải không sợ trời đất sao?
Chẳng lẽ trong thời khắc sinh tử này lại sợ thê tò huynh sao? Huynh có
phải là đàn ông không?
- Em gái...
Triệu Mộc Dương sợ sẽ chọc giận Dương Thần, vội vàng khuyên Triệu Đình đừng nói lung tung.
Triệu Đình trái lại càng thêm phát hỏa:
- Anh, anh đừng nói nhảm! Chẳng lẽ em sai sao? Hiện nay người trên toàn
Hoa Hạ, toàn thế giới đều đang chịu tội, cái tên bại hoại này rõ ràng có khả năng thay đối tất cả nhưng hắn lại lựa chọn trốn tránh, co đầu rút
cổ, ngay cả người nhà mình cũng không dám gặp, chẳng phải hắn đang chột
dạ sao?
- Biết rõ ràng trốn tránh như vậy là sai lầm nhưng lại vẫn trốn tránh, đó chẳng phải người nhu nhược thì là cái gì?
Sắc mặt Dương Thần âm trầm đến phát sợ, lời của Triệu Đình giống như đang mở ra
vết thương đầy máu me của hắn, lại rắc từng lớp muối lên vậy.
Triệu Mộc Dương và Lam Phi á khẩu không trả lời được, hiển nhiên là bọn họ
ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng thấy xấu hổ với cách làm của Dương Thần.
Triệu Đình buông tay Dương Thần ra, lau nước mắt của mình, đột nhiên bay đến khu dân cư trong vùng, rất nhanh lại bay ra.
Khi đi ra thì trong lòng cô đã bế một cô bé khoảng 5, 6 tuổi được quấn áo bông dày, khóc đến sưng cả mắt.
Cô bé dường như quá sợ hãi, vẻ mặt có chút ngây dại, thấy người cũng có vẻ rất mờ
Triệu Đình ôm đứa trẻ đến trước mặt Dương Thần, hai mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Huynh biết khi chúng tôi vừa đến đây thì đứa trẻ này đang gặp phải
chuyện gì không? Trong nhà cô bé chỉ có bà nội, ba mẹ cô bé đều bỏ mặc
bọn họ, hai người một già một trẻ không biết chạy trốn đi đâu.
-
Con yêu ma kia trước mặt đứa trẻ hút sạch máu trên thân người của bà nội cô bé, chính là tiếng thét chói tai của đứa bé này đã khiến chúng tôi
phát hiện đồ súc sinh đáng chết này!
- Nếu như chúng tôi không
xuất hiện thì không biết đứa bé này sẽ ra sao... Nhưng tất cả tu sĩ
chúng tôi gộp lại cũng chi mấy trăm người, cả thế giới lại có hàng trăm
nghìn yêu ma...
- Chẳng phải huynh cũng có con gái sao? Con gái huynh là bảo bối thì chẳng lẽ con
cái người bình thường lại không phải bảo bối ư?
- Nếu như vì huynh mà những đứa trẻ vốn có thể lớn lên hẳn hoi đều chết
thì đó là huynh giết chúng chứ không phải những tên yêu ma kia, là
huynh! Là kẻ nhu nhược vì lợi ích bản thân, đáng ghét đến cực điểm như
huynh!
Dương Thần ngơ ngác nhìn cô bé kia, lời của Triệu Đình không ngừng quanh quấn trong đầu hắn như tiếng vang trong núi.
Loáng thoáng, phảng phất như đứa trẻ này thành Lam Lam, mà Lam Lam khóc đỏ cả hai mắt, mắt trông mong nhìn mình...
Dương Thần khó kiềm chế được đỏ cả hai mắt, nắm thật chặt tay, tâm trạng có chút không khống chế được, hô hấp dồn dập hẳn lên.
Còn Triệu Đình lại ôm chặt cô bé trong lòng, lạnh băng nói với Dương Thần:
- Cứ tưởng huynh có nỗi khổ gì không thể kịp thời quay về, nhưng hôm nay xem ra là chúng tôi nghĩ quá tốt về huynh rồi...
- Cho dù huynh nghĩ tôi tự cho là đúng, không biết lượng sức, điên rồi,
choáng váng rồi thì tôi cũng chẳng quan tâm, Triệu Đình tôi hôm nay lấy
tư cách là một nữ nhân nói cho huynh biết...
- Nếu tôi là thê tử
của huynh, vào lúc này tôi sẽ không cảm kích huynh vì huynh không muốn
tôi bị tổn thương mà lựa chọn trốn tránh...
- Tôi chi thấy gả cho
một người nhu nhược không dám đối mặt với hiện thực, dùng sự tê liệt để
che giấu lòng tự tôn đáng thương, thật là một loại sĩ nhục...
Nói xong, Triệu Đình ôm cô bé, vừa vuốt ve tóc cô bé, vừa đi về phía khu dân cư.
Triệu Mộc Dương và Lam Phi thần sắc phức tạp nhìn nhau, cũng bất đắc dĩ cười thở dài.
Mặc dù lời nói của Triệu Đình có rất nhiều chỗ không thích hợp nhưng
nói tóm lại bọn họ có thể hiểu được tại sao cô ta lại tức giận như
vậy.
Đối với rất nhiều nữ tu sĩ mà nói thì chi e người kiêu ngạo
vô cùng, ngang dọc vô địch như Dương Thần là đối tượng mà họ đã từng
ngưỡng mộ sau lưng.
Nhưng hôm nay lại phát hiện hóa ra “anh hùng” lại là một người không chịu được như thế này, khó tránh khỏi sẽ thất vọng
thậm chí tức giận.
Triệu Mộc Dương đến bên cạnh Dương Thần, vỗ vai Dương Thần, nói:
- Dương huynh đệ, em gái tôi nhanh mồm nhanh miệng, thực ra nó không có
ác ý gì đâu... Chúng tôi có thể hiểu được, đối với huynh mà nói thì đây
không phải là một quyết định đơn giản... Chắc chắn có rất nhiều chuyện
chúng tôi không biết, chi có một mình huynh mới có thể hiểu thấu.
- Dù gì thì cho dù thế nào chúng tôi cũng chi có thể dựa vào huynh, là
chúng tôi bất lực, cho dù một ngày nào đó bất hạnh chết đi thì cũng là
số mệnh của chúng tôi.
Dương Thần đứng đờ đẫn, dường như không nghe thấy gì vậy.
Nhưng Triệu Mộc Dương hiển nhiên không để ý những thứ đó, giống như lâm vào bi thương của bản thân vậy, cười khổ nói:
- Huynh biết không... Tôi và Lam huynh thường nhắc đến huynh, chúng tôi
đều rất ngưỡng mộ, huynh trẻ tuổi lại có tài cao như vậy...
-
Thậm chí chúng tôi còn ảo tưởng nếu như sức mạnh mang tính quyết định
này nằm trong tay một trong hai người chúng tôi thì sẽ có uy phong cỡ
nào... A... Rất ngu xuẩn phải không, chúng tôi cũng biết, cũng chi nghĩ
như vậy thôi.
- Thế nhưng nói thật chúng tôi rất ngưỡng mộ
huynh, thậm chí ghen tị với huynh, ghen tị huynh có thiên phú như vậy,
có vận may như vậy, có thứ chúng tôi không thể nào có được...
- Mặc kệ huynh quyết định ra sao, hy vọng huynh tin rằng ít nhất có tôi và Lam huynh
sẽ không hận huynh như những người khác... có thể chúng tôi chẳng là gì
đối với huynh nhưng đối với chúng tôi mà nói thì có đoạn giao tình với
huynh là vinh hạnh của chúng tôi...
Triệu Mộc Dương và Lam Phi cùng cười ôn hòa, cũng không tiện nói thêm, yên lặng đi đến khu dân cư tìm Triệu Đình.
Dương Thần lẳng lặng dứng nguyên tại chỗ rất lâu, trong mắt vô số tư lự, thay đồi trong nháy mắt.
Không biết qua bao lâu, Dương Thần khô khốc cười khẽ vài tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời mờ mịt, thở hắt vài cái
Quăng bình rượu trên tay đi, giây tiếp theo Dương Thần biến mất không thấy ở đường
nữa.
Rất nhanh, ở quốc gia bị quên lãng cách đó vạn dặm, Dương Thần đã thay quần áo sạch sẽ, sửa sang dung mạo, xuất hiện trong tòa thành.
Trong
đại sảnh tầng 1 của tòa thành, Lưu Minh Ngọc, Trinh Tú, Lý Tinh Tinh và
Mạc Thiện Ny đang thương lượng chuyện gì đó ở trên bàn.
Cô bé Tiểu mập lại ngồi trên đùi Dương Công Minh, nghe Dương Công Minh kể một số chuyện cũ.
Dương Thần đột nhiên xuất hiện nhất thời khiến các nữ nhân đều ngơ ngác một
chút, vẫn là Lam Lam phản ứng đầu tiên, vui mừng hô lớn
- Cha, cha
Dương Thần nháy nháy mắt với mấy hồng nhan tri kỉ đang sững sờ, sắp khóc đến
nơi, rồi nhào về phía con gái, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...