Đối diện với sự quát tháo của Hera, Athena đã không còn hứng thú để
nói thêm nữa, chỉ liếc nhìn cô ta một cách hờ hững, sau đó nhẹ nhàng
bước vài bước rồi biến mất trong không trung.
Thấy bộ dạng
của Athena như vậy, cũng không chào hỏi lấy một câu mà cứ thế mà bước
đi, sắc mặt Hera bỗng trở nên trắng bệch, nghiến lợi mà nguyền rủa:
- Đồ tiện nhân, ta ghét nhất bộ dạng không coi người khác ra gì của cô ta...
Artermis gượng cười:
- Được rồi, được rồi, Hera à, ngươi cũng thật là, quen biết nhau đã mấy vạn năm mà ngươi còn chưa hiểu tính cách của Athena hay sao. Vả lại ai
bảo cô ta mạnh hơn chúng ta cơ chứ, cái gì ngươi cũng muốn cô ta giải
thích với ngươi, tất nhiên là cô ta không thích rồi, huống chi ngươi lại thái độ như vậy nữa...
- Ta thái độ như vậy thì đã sao nào!? Còn hơn các ngươi! Thật là một đám nhu nhược, không phải là làm sống
lại trái tim Gaia rồi sao, cũng không phải chuyện vẻ vang gì
- Chẳng qua chỉ làm chút chuyện tàn nhẫn các ngươi không dám làm thôi mà, còn như phải khép nép khúm núm như vậy..... hừm!
Hera trừng mắt với đám người trước mặt rồi quay lưng bước đi, rõ ràng là đi tìm chỗ để xả giận rồi.
Những chư thần còn nán lại đều ngơ ngác nhìn nhau mà chẳng nói được lời nào.
Thế nhưng họ có đôi chút hoài nghi về việc liệu rằng Athena có phải là
thật sự không biết số phận của Hades sẽ ra sao hay không...
Cùng lúc đó, tại Thiên Ma Chi nhãn, trong cung điện của U Minh Đại Đế.
Dương Thần ngồi trên mái cong của đỉnh cung điện nhìn về cái thế giới dưới lòng đất u ám ở phía trước mà bần thần suy nghĩ.
Tính sơ sơ thì cũng đã đầy hai tháng trôi qua rồi.
Nỗi thấp thỏm trong lòng Dương Thần càng trở nên mãnh liệt hơn, không
biết hiện giờ tình hình ở nhà như thế nào rồi. Mặc dù đã có lời hứa của
Ngọc Lan Đình rằng sẽ bảo vệ cho vợ con, thế nhưng nếu như bản thân hắn cứ tiếp tục dềnh dàng không trở về, lại bặt vô âm tín như vậy thì không có lí gì mà lũ yêu tộc kia không lại không giở trò lật lọng.
Trong hai tháng này, Dương Thần đã gặp phải không ít chuyện, ít nhất
thì tất cả mười mấy vị lãnh chúa trong của Thiên Ma chi nhãn hắn đều
quen biết hết cả.
Lúc đó đột nhiên xuất hiện hai người,
một người trong số đó lại đang khống chế Hỗn Độn đỉnh, chốc chốc lại hút vào trong rất nhiều những ma linh bé nhỏ, thật sự khiến cho các vị lãnh chúa phải kinh động.
Trong số các vị lãnh chúa này, trình độ thấp nhất cũng ở Thái Thanh trung kỳ, song do họ đều chỉ là những ma
linh nên thậm chí có không ít đều là những cao thủ của cảnh giới Thượng Thanh cũng không một ai có thể giữ được tu vi cảnh giới Thượng Thanh.
Tuy nhiên cảnh giới vẫn còn nên vẫn cứ mạnh hơn Thái Thanh kỳ thông
thường.
Ngoài U Minh Đại Đế đã quen biết từ trước ra, những
vị khác bao gồm cả Hoàng Tuyền lão ma, khung thành cung chủ... đều thân
cận với Dương Thần.
Những vị lãnh chủ này, cũng giống như U Minh Đại Đế vậy, không hề có ác ý gì cả.
Thứ nhất là sau khi Dương Thần “vô ý” mà thể hiện rõ sát chiêu Thái
Thanh Thần Lôi thì bọn họ đã sợ đến mức thiếu chút nữa thì quỳ xuống, và hiểu rằng nếu như tất cả họ cùng xông lên cũng chưa chắc đã thắng được.
Thái Thanh Lôi Thần này đã quá khắc chế những âm hồn như bọn họ rồi. Mới quệt nhẹ một cái đã hồn bay phách tán mất rồi!
Thứ hai, nếu có thắng đi chăng nữa thì cũng sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ là mua dây buộc mình mà thôi.
Thế nên chi bằng cứ coi Dương Thần và Lạc Tiểu Tiểu như là khách quý,
các vị lãnh chủ đành phải trơ mắt ra mà đem đủ loại bảo vật trong Thiên Ma chi nhãn như linh tài để luyện đan dược và pháp bảo; pháp thuật và
pháp môn mạnh mẽ cùng với một số rất ít pháp bảo là vật phẩm cao cấp để trao đổi lấy chút ít thông tin bên ngoài từ Dương Thần.
Những ma linh này ở trong Thiên Ma chi nhãn đã thấy bức bối lắm rồi,
hay nói thẳng ra họ cứ phải sống ngắc ngoải một cách tẻ nhạt đến tột
cùng, nỗi nhớ nhung và khao khát hướng tới thế giới bên ngoài của họ
thực sự vượt xa hẳn những nhu cầu đối với pháp bảo và pháp môn.
Ban đầu Dương Thần còn kiên nhẫn giải đáp đủ loại các thắc mắc của họ
như là lịch sử các triều đại, lịch sử nhân văn, sự phát triển của xã
hội, tiến bộ khoa học,...
Dương Thần tuy chẳng phải là một
học giả cao siêu làm nghiên cứu gì cả, song bàn đến những hiểu biết về
vũ trụ thì e rằng cả thế giới này cũng không có nổi mấy người dám sánh
với hắn.
Dương Thần nói cái gì cũng rành mạch rõ ràng, miễn
sao không phải là những chi tiết quá nhỏ nhặt, còn lại không có gì là
làm không được cả. Thậm chí ngay cả một người ngoài ngành như Lạc
Tiểu Tiểu khi nghe cũng đầy hưng phấn.
Tuy vậy nhưng dần dần
Dương Thần cũng cảm thấy chán, hắn thì sốt sắng muốn rời khỏi nơi này
mà lại cứ bị níu chân chất vấn đủ điều giống hệt như dạy học sinh tiểu
học vậy, thật quá lãng phí thời gian!
Khi một đám học sinh
mang chức vị lãnh chủ này nhìn thấy “thầy giáo” của mình không còn kiên nhẫn thêm được nữa cũng trở nên sốt ruột. Thực ra người ta giỏi hơn
mình, lại chẳng có nghĩa vụ gì mà phải giảng giải cho mình nhiều đến
thế, vậy thì dựa vào cái gì mà cứ níu kéo bắt người ta giảng mãi đây.
Thế là, các vị lãnh chủ đều đua nhau tỏ ra săn đón ân cần, còn tặng quà và lấy lòng Dương Thần nữa.
Dương Thần cũng chẳng phải là quân tử đứng đắn gì, cứ có quà là hắn
nhận, ai tặng cũng không từ chối, vả lại đằng nào thì đám ma quỷ đó cũng chẳng thể dùng được mấy món đồ này, vậy cứ nhận lấy đem về làm quà cho
cho vợ con.
Bỗng dưng, Dương Thần thật không thể nào ngờ tới
trên tay hắn lại xuất hiện tiên khí, thậm chí còn có những hơn mười bảy
kiện liền, không sai, quả thực là tiên khí rồi!!!
Chỗ tiên khí này có lẽ còn nhiều hơn cả tổng số tiên khí mà tam đại Gia Tộc Ẩn Thế gom lại nữa!
Trong đó thậm chí còn có cả hai kiện “thần khí” tiếng tăm lừng lẫy ở
thời kì cổ đại được lưu truyền trong truyền thuyết, đó là: Bàn Cổ Phủ!
Côn Luân kính!
Người tặng hai vật báu này lại chính là Hoàng Tuyền lão ma và Khuynh thành cung chủ.
Hoàng Tuyền lão ma này chính là đại tướng Ma Tu của năm vạn năm trước,
vốn chết nơi trận mạc, còn Khuynh thành cung chủ là một cao thủ Chính
đạo, do si tình nữ nhi mà bị phản bội nên mới trở thành tu sĩ trung lập.
Khi nghe Hoàng Tuyền lão ma kể về Bàn Cổ Phủ và Côn Luân kính, Dương
Thần thật không muốn tin. Những điều đó quá hiếm thấy đi! Những vật báu
trong truyền thuyết làm sao mà có thể lọt vào tay mình một cách dễ dàng
như vậy được chứ!?
Thế nhưng cả hai người đều ra sức thuyết
phục, còn lấy ra một tràng chứng cứ, nào là phía trên có vài dấu tích
khai thiên của Bàn Cổ Đại Thần, trên gương có Thái Ất huyền văn của Tây
Vương Mẫu... tất cả để chứng minh rằng hai báu vật kia là thật, nếu
không thì Dương Thần lại cho rằng bọn họ đang lừa hắn.
Song
Dương Thần cũng đâu có ngốc, chỉ đơn thuần nhìn từ góc độ linh khí cũng
đã biết không phải là một món hàng bình thường, sao có thể không tin cho được.
Chỉ có điều, hai “thần khí” này cũng không hẳn là
thần khí gì thật sự, chỉ có thể xếp vào thứ tiên khí thượng hạng, đạo lý cũng như Hỗn Độn đỉnh của Dương Thần, cũng không phải trạng thái
nguyên thủy nhất
Cứ theo lời của hai bọn họ, Bàn Cổ, Nữ Oa,
Đông Hoàng Thái Nhất, Tây Vương Mẫu, Hiên Viên hoàng đế quả thật là đã
từng tồn tại. Họ chính là các vị tiên nhân Thái Cổ thời kì sơ khai cách
nay hơn bốn mươi vạn năm trước.
Khi những vị tiên này rời
khỏi Trái Đất, sức mạnh của họ đã trở nên vô biên không cần đến những
thần khí kia nữa nên đã để chúng lại nơi trần gian truyền cho người hữu
duyên.
Song nếu như sức mạnh không đạt đến
trình độ của các vị tiên nhân kia thì những thần khí này cũng không có
cách nào phát huy được năng lực thực sự. Như vậy thật chẳng khác nào một con mãnh thú khổng lồ không biết phải làm gì cả mà người điều khiển lại quá bé nhỏ, thế nên thật khó có thể phát huy được tác dụng khai thiên
lập địa.
Cũng bởi thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, thông
tin ghi chép về các vị tiên nhân kia cũng xuất hiện đủ loại phiên bản.
Thậm chí trên điển tích của tu sĩ cũng chẳng có chi chép gì cả.
Hai người họ cũng là may mắn sinh ra vào năm vạn năm trước có cơ hội
xem qua một số sổ sách còn xót laị nên mới do thám được tiểu sử của các
vị tiên kia.
Dù thế nào đi chăng nữa, trong cuộc đại
chiến giữa các Chư Thần khoảng hai vạn năm trước, tiên khí đúng là rất
quý báu, song điều đó cũng không có nghĩa là tiên khí vẫn còn hiếm hoi trong thời kì đại chiến yêu ma khốc liệt diễn ra cách đây năm vạn năm.
Những lãnh chủ ma linh này khi còn sống đều là anh hùng hào kiệt một
phương cả, chí ít những người cảnh giới Thượng Thanh nếu mà không đem
theo một hai tiên khí bên mình thật không tiện ra ngoài chút nào!
Nhưng hiện giờ họ lại không cần nhiều tiên khí đến vậy nữa. Bởi vì
những thứ ấy ngoài việc dùng để phô trương thanh danh mấy nghìn năm ra
cũng chẳng còn tác dụng gì khác cả.
Nếu cứ uổng công giữ khư
khư đống sắt rỉ ấy thì chi bằng đem chúng tặng cho Dương Thần làm quà
coi như đóng học phí vậy, chưa biết chừng sau khi hắn rời đi còn có thể
đem về cho họ chút tin tức đáng mừng gì thì sao.
Dù sao thì Dương Thần đợi đến khi Thiên Ma chi nhãn mở ra là có thể ra ngoài được rồi.
Còn việc tiên khí sau khi rơi vào tay Dương Thần có sử dụng được hay
không, Dương Thần cũng không phải quá băn khoăn, dựa vào thực lực của
hắn cũng đủ điều khiển tiên khí. Hơn thế hắn còn có thể sử dụng Thái
Thanh Thần Lôi để loại bỏ ấn ký linh hồn ở đây nữa.
Huống chi những lãnh chủ này trước đó đều đã xử lí ổn thỏa hết cả rồi nên hoàn
toàn không cần phải lo lắng sẽ không sử dụng được.
Đây vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, Dương Thần nghĩ rằng các bà vợ hắn sẽ
vui mừng khôn siết khi được tặng những tiên khí này làm quà.
Chỉ tiếc một nỗi là hiện giờ bản thân hắn muốn sớm thoát khỏi đây e rằng cũng thật khó khăn, mà chờ đến sang năm khi Thiên Ma chi nhãn mở ra thì liệu rằng gia đình hắn có còn được yên ổn không đã vấn đề lớn rồi!!
Thế nên, Dương Thần cũng chẳng có tâm trí nào để hý hoáy với những món pháp bảo nghịch thiên vừa mới rơi vào tay mình nữa.
Dương Thần dường như đã hỏi hết lượt các vị lãnh chủ ở đây về tất cả
những gì họ biết liên quan đến Thiên Ma chi nhãn này, song kết cục vẫn
chẳng tìm ra một chút manh mối nào có thể phá bỏ nơi quỷ quái đáng ghét
này.
Lại thêm cái linh bảo Mông gia đen nhẻm kia cũng không có chút phản ứng gì cả.
Hầu như ngày nào Dương Thần cũng dẫn Lạc Tiểu Tiểu đi quanh Thiên Ma chi nhãn tìm tòi từng li từng tí một.
Lần này vì nể ý tốt của các vị lãnh chủ mà Dương Thần không tiện đi
tìm những ma linh về cho Hỗn Độn đỉnh ăn. Vả lại hắn cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ tới điều đó nữa.
Thời gian cứ không ngừng trôi mà sự việc cho đến nay vẫn cứ chẳng có chút tiến triển gì cả.
Đúng lúc Dương Thần đang ngồi đắn đo suy nghĩ không biết phải làm gì
tiếp theo, sẽ tiếp tục tìm kiếm hay là từ bỏ, thì Lạc Tiểu Tiểu bỗng từ
phía dưới bay lên rồi chạy đến bên Dương Thần và nói:
- Dương Thần, U Minh đại thúc mời anh qua đó bàn chút chuyện.
U Minh đại thúc là cái tên mà Lạc Tiểu Tiểu dùng để gọi U Minh đại đế.
Dương Thần cũng thật phục vị cô nương này, cô ta cũng đâu có còn nhỏ
tuổi nữa mà vẫn cứ ngây ngây ngô ngô, mới ở chung với những ma linh u ám này được một hai ngày mà chẳng còn sợ hãi gì nữa cả!
Kế đó, nào là Hoàng Tuyền gia gia, Khuynh thành tỷ tỷ, Huyết Thủ thúc thúc, Yêu Đát muội muội,... đều được đặt tên cả!
Đáng chú ý nhất là, “Yêu đát muội muội” vốn là một con Hoa Yêu đã hơn 5 vạn tuổi, song với vẻ ngoài nhanh nhẹn hoạt bát, trông chỉ giống như
một đứa bé gái mười ba mười bốn tuổi đầu nên mới bị Lạc Tiểu Tiểu gọi là muội muội.
Tuy nhiên lão bà bà vẫn tỏ ra rất thích thú với điều đó, còn Dương Thần thì chẳng nói gì cả.
- Lại gọi ta đến nữa ư? Hai giờ trước chẳng phải ta đã giảng hết câu
chuyện Ô Giang tự vẫn cho bọn họ nghe rồi hay sao, đã giảng sáu giờ liền rồi, còn lịch sử Tây Hán ngày mai ta sẽ giảng tiếp.
Dương Thần có phần nổi nóng, xem ra hắn sắp trở thành thầy giáo lịch sử đến nơi rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...