Cửa phòng từ từ mở ra, vừa hé mở, gió rét lùa từ ngoài vào khiến những người trong phòng run người.
Mấy cô gái mặc áo gió kiểu Anh, dáng người thướt tha, yêu kiều, từ từ
đi vào. Là Lâm Nhược Khê, An Tâm, trên người mỗi cô đều dính ít nhiều
bông tuyết trắng.
- Ơ kìa, tiểu thư, sao bên ngoài vẫn còn tuyết rơi thế kia? Cả tóc đều dính hoa tuyết rồi.
Vú Vương vội đứng dậy, đi tới giúp Lâm Nhược Khê phủi bớt tuyết đọng trên tóc, lo lắng nhìn bên ngoài phòng.
Thực vật trên đảo đã héo úa rất nhiều từ cuối mùa hè, có rất nhiều cây
cối không chịu nổi cái giá rét của mùa Đông mà chết đi; cũng có khoảng
rừng cây cối hoàn toàn trụi lủi khác hẳn khung cảnh rậm rạp mùa hè ấm
áp.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, tự mình phủi bông tuyết trên vai, cười nhẹ, trấn an:
- Bên ngoài đúng là còn có tuyết rơi, nhưng không nhiều lắm; là chúng con bay từ quốc nội tới, đến Trung Đông mới hạ xuống.
- A, là vậy sao…Ngồi nghỉ trước đã, nói cho vú biết tình hình trong nước ra sao rồi.
Vú Vương nói, bà nhớ, mấy cô không phải ngồi máy bay mà tự bay về.
Mấy cố gái cùng ngồi xuống ghế sofa, quay quần trong phòng khách, nói về tình hình trong nước.
Mấy hôm trước, ngoại trừ Tiêu Chỉ Tình, tất cả đều trở về Hoa Hạ; thứ
nhất để điều tra tin tức Dương Thần, thứ hai xử lý chuyện riêng của
mình.
Lâm Nhược Khê, An Tâm và Đường Uyển đều có sản nghiệp
lớn, bất luận Quốc Tế Ngọc Lôi, tập đoàn An Thị, hay tập đoàn Phong Lâm
của Đường gia đều có mấy vạn công nhân, hoạt động hợp tác thương mại
trải rộng toàn thế giới.
Thường ngày, ba người làm chủ tịch,
chỉ cần thỉnh thoảng xử lý một số quyết sách quan trọng, cũng không cần
trực tiếp đứng ra cho nên thích ở chỗ nào thì ở chỗ đó.
Thế
nhưng, hiện tại toàn bộ Hoa Hạ thậm chí toàn bộ thế giới gặp phải cái
lạnh chưa từng có, nguy cơ toàn cầu; Chính Phủ các quốc gia đều nỗ lực
ổn định xã hội, bảo hộ công dân an toàn, nếu muốn công ty vận hành bình
thường không có khả năng.
Không nói đến cái khác, chỉ riêng giao thông khó khăn vô cùng.
Ngoài trừ khu vực nhiệt đới, và một số nơi có dòng hải lưu nóng chảy
qua thì 80% số sân bay trên thế giới không hoạt động bình thường, 60% đã đóng cửa hoàn toàn.
90% đường sắt bị chặt đứt, không ít đường ray đã bị băng tuyết vùi lấp, bị phá hủy bởi cái lạnh.
Tất nhiên, đường bộ cũng không may mắn tránh thoát, thậm chí có ô tô
không thể nhúc nhích, trực tiếp bị đông cứng trên đường.
Dưới tình huống này, công nhân không thể đi làm, nhà xưởng đình chỉ hoạt
động; các cô là chủ tịch cũng phải thu xếp làm sao vượt qua cửa ải khó
này.
Chẳng những phải phối hợp với các quốc gia cho các công nhân nghỉ còn phải hỗ trợ không ít các loại nhu yếu phẩm.
Trong thời khắc đặc biệt này, thậm chí hoàn toàn không cần cấp tiền hỗ
trợ cho công nhân, cái họ cần là lương thực, nhiên liệu dự trữ, thiết bị sưởi ấm; bởi vì có tiền cũng chưa chắc mua được cái gì.
Như
Trinh Tú, Lưu Minh Ngọc, chị em Thái gia thì về gặp mặt người nhà, nghĩ
cách đưa họ lên đảo, hoặc tới một nơi nhiệt đới nào đó.
Liveshow lưu diễn quốc tế của Tuệ Lâm bị hủy do thời tiết khắc nghiệt,
Tuệ Lâm không có việc gì liền quay về Yến Kinh giúp đỡ Lâm gia.
Lý Tinh Tinh là quan chức Hoa Hạ, một mực ở trong nước chờ đợi, thỉnh
thoảng thông báo cho các cô thông tin trong nước, công việc bận tối mặt tối mũi.
- Hiện tại, hơn 50% Hoa Hạ bị đông cứng rồi, mọi
người chạy tới phương Nam, có tiền thì đi xe, ngồi tàu tới vùng nhiệt
đới; nếu tiếp tục lạnh thế này sợ rằng phương Nam nhiệt độ xuống dưới
-100C…
Sắc Vi cảm thán nói.
- Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ, phía Nam xuống dưới -100C, vậy bao nhiêu người chết vì giá lạnh đây.
Vú Vương lo lắng nói.
Thái Ngưng nhíu mày:
- Sợ rằng không chờ bị chết rét, rất nhiều người chết vì đói, thậm chí
chết vì bị đánh… Hiện giờ trong nước, ngoài trừ một số ít các siêu thị
do nhà nước không chế, không ít các cửa hàng khác đều đóng cửa, thương
nhân trốn tránh không ra bán hàng.
- Một ít các ông chủ lớn ăn đồ ăn mình tích trữ, không có dự định bán cho dân chúng.
- Quán ăn, khách sạn do số lượng người từ phía Bắc di tản xuống phía
Nam quá nhiều đều chật ních; ngay cả các nhà nghỉ nhỏ cũng không thể
nhồi nhét thêm người nữa. Do cảnh sát, quân đội không thể quản lý hết
nên tỷ lệ tội phạm ngày càng gia tăng.
- Đã xảy ra không ít
chuyện, nào là cướp bóc, phóng hỏa, giết người là vì đồ ăn, nơi ở; ngay
cả phương tiện giao thông có vấn đề nên cảnh sát không thể kịp thời hành động. Thông tin truyền thông khó lo nổi thân mình, không có cách nào
khác chỉ có thể áp dụng biện pháp nhắc nhở.
- Dân cư bản địa
phương Nam oán than đầy đất, phần nhiều là do bị một bộ phận người nhập
cư xông vào nhà cướp đoạt, huyên náo giống như bị kẻ địch xâm lược; mâu
thuẫn hai bên đạt tới một trình độ nhất định sớm muộn gì cũng xảy ra đại sự.
Nghe những lời này, vú Vương cùng các cô đều giật mình
không nói ra lời, thần sắc ảm đạm, về nước chứng kiến tình cảnh đó thực
sự khó coi.
Thế nhưng, so với mạng sống, đạo đức? Pháp luật là cái gì? Dưới bản năng sinh tồn chỉ là trò cười!
Tạm thời, những tình huống này chỉ xuất hiện ở dân chúng bình thường,
nhưng tiếp theo đó, khi toàn cầu lạnh giá không thể chịu nổi, những phú
hào tránh ở nước ngoài này thật sự có thể may mắn tránh khỏi sao?
Người giàu cũng là người, thậm chí bản năng sinh tồn so với một số ít
người dân thường còn kém hơn, sợ rằng đến lúc tận thế, kẻ có tiền sẽ
thua trong cuộc chiến giành sự sống với những người dân bình thường kia.
- Giới thế tục không phải là có quân đội sao, sao quốc gia không phái
quân đội trấn áp một chút, nếu không khống chế những người làm xằng làm
bậy, không biết có bao nhiêu người vô tội bị chết.
Tố Tâm nghi hoặc hỏi.
- Quân đội? Quân đội cũng là người thường.
Đường Uyển cười đắng chát:
- Những quân nhân kia đều có quê hương, người thân của mình; rất nhiều
người chạy về phương Nam là thân nhân của bọn họ, bọn họ làm sao có thể
giơ họng súng, họng pháo của mình về quê cha đất tổ?
- Một
hai địa phương không nói, hiện tại toàn quốc rối loạn, những quân nhân
kia không có tâm ở lại quân đội, theo tôi được biết, ngoại trừ quân khu
Yến Kinh, các quân khu khác đều có số lượng lớn quân nhân đào ngũ, trốn về quê nhà.
- Hiện tại sĩ quan chỉ huy cũng không xía vào,
không ai nghe bọn họ, bọn họ đều là tư lệnh không quân, một ít sĩ quan
ngăn cản bị binh lính vội vã về quê giết chết.
- Cái gì? Nghiêm trọng vậy sao?
Vú Vương vừa nghe, vội quay đầu hỏi Lâm Nhược Khê:
- Tiểu thư, cô vấn an mẹ chồng mình chưa vậy? Tuyết Hoa cùng Dương tư lệnh không phải ở quân khu Giang nam sao?
Lâm Nhược Khê gật đầu:
- Có, nhưng hai người đã quay trở lại Dương gia rồi. Hiện tại, quân khu Giang Nam đã rối loạn, ngoại trừ một số ít bộ đội hải quân, cùng bộ đội đặc chủng những đơn vị khác đã mất đi không chế; rất nhiều binh lính
sau khi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài đã lén chạy trốn.
-
Không có việc gì là tốt rồi, aiz… Đây chính là đại nạn toàn bộ thế giới, không biết đất nước chúng ta có vượt qua được không.
Vú Vương thở dài.
Các cô gái đều trở nên trầm mặc, tuy về nước xử lý một ít chuyện quan
trọng, xác nhận người nhà an toàn, nhưng khi nhiệt độ tiếp tục giảm
xuống vậy tai nạn chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
- Cô gia cậu ấy…Có tin tức chứ?
Lúc này, thấy mấy cô không nói gì, Tố Tâm không nhịn được hỏi.
Sắc mặt các cô trở nên ảm đạm vô quang, trong mắt lộ ra sự u buồn, mệt mỏi.
- Không có, chị tôi đã hỏi cha rồi, tiền bối Lăng Hư Tử đạo trưởng của
Hồng Mông gặp cha tôi hai tuần trước, nói hiện tại Hồng Mông không lo
nổi thân mình, tất cả sự vụ của Viêm Hoàng Thiết Lữ do cha tôi tạm thời
tiếp quản.
- Về ông xã, hai tháng trước anh ấy đại chiến với
Lạc Thiên Thu, sau đó không thấy xuất hiện nữa; nghe Hồng Mông nói anh
ấy không có khả năng thua nhưng không hiểu tại sao Lạc Thiên Thu sống
sót, lại không thấy bóng dáng ông xã.
Thái Nghiên trả lời.
- Hiện tại, Lạc Thiên Thu dứt khoát nhân lúc Ninh gia, Tiêu gia suy yếu thu lấy hai đại gia tộc cùng tất cả các gia tộc lớn nhỏ khác. Trưởng
lão Hồng Mông bị tổn thất rất lớn khi vây công ông xã, khiến người người cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Lạc Thiên Thu sau khi thu phục cao thủ tam đại gia tộc ẩn thế sẽ bắt đầu ăn tươi Hồng Mông…
Thái Ngưng nói.
- Lão rùa đen kia không biết sử dụng thủ đoạn gì hại ông xã, ông xã chắc chắn không có việc gì.
Tiêu Chỉ Tình hận Lạc gia đến nghiến răng nghiến lợi.
Các cô miễn cưỡng cười cười, các cô cũng hi vọng Dương Thần bình an,
nhưng lúc này không có manh mối nào, biết Dương Thần ở đâu chỉ sợ chỉ có Lạc Thiên Thu biết, nhưng các cô không thể vác mặt đi gặp lão.
- Được rồi, bây giờ chúng ta ngoại trừ chờ đợi và tin tưởng, cũng không làm được gì khác.
Lâm Nhước Khê bình tĩnh không gì sánh được, đứng dậy hỏi:
- Vú Vương, Lam Lam chơi ở đâu rồi, sao không thấy con bé?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...