Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Ánh sáng của buổi sáng sớm gieo vào cảnh cổ kính của phòng khách. Chiếc giường khắc gỗ được trang trí bởi cây cối, hoa cỏ, chiếc chăn mỏng manh, Mạc Thiện Ny tựa vào 1 chiếc gối trắng, ngủ say, hơi thở đều đều rất nhỏ.

Ngũ quan tinh xảo khéo léo, ánh sáng nhạt ấm áp chiếu xuống, để lộ ra vẻ đoan trang vô cùng và đường cong tuyệt mỹ tựa như phi tần ngủ say, toát ra trong từng hơi thở.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên chậm rãi bị mở ra, đã đổi thành âu phục màu đen, mang trên mình chiếc cà vạt màu đỏ Dương Thần bê 1 mâm bữa sáng nóng hổi đem đến.

Đem cháo trắng cùng với mấy cái đĩa tuyệt đẹp để ở tủ bên cạnh giường, Dương Thần đứng dậy, nhìn xuống thấy cô gái vẫn nhắm mắt, bất đắc dĩ cười.

Này, hôm nay phải bàn chuyện chính sự, em định không dậy sao?

Lông mi Mạc Thiện Ny cong vểnh nhẹ rung, sắc mặt phiếm hồng, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt nhìn thẳng của Dương Thần, đành mở mắt ra, không lên tiếng mà ngồi dậy.

Anh sớm đã biết em dậy rồi ư?

Lúc anh vào cửa, rõ ràng người em run rẩy 1 lúc, giả vờ ngủ vẫn chưa đủ à?

Dương Thần trêu chọc.

Xin… xin lỗi… em…

Mạc Thiện Ny ánh mắt buông xuống, nói không ra lời.

Dương Thần không biết sao, nói:

Không cần tự trách mình, chỉ cần là con người của bình thường, nghĩ đến hình ảnh đêm qua, chắc không chịu nổi, vì tâm lí sợ hãi nên chẳng có cảm giác gì cả. Ngược lại anh cũng sẽ nghi ngờ, em là nữ ma đầu, có khi là tội phạm giết người cũng không chừng.

Ngày hôm qua…sau đó chuyện thế nào?

Mạc Thiện Ny nhỏ giọng hỏi.

Nhìn thấy cảnh tượng Dương Thần giết người, Mạc Thiện Ny liền té xỉu, cuối cùng làm thế nào để trở về trang trại cũng không biết, sáng nay sau khi tỉnh dậy, vẫn cảm thấy bên trong bị khủng hoảng. Người đàn ông kia, ngoài sức hút thần bí bên ngoài, còn làm cô cảm thấy sợ hãi… Vì thế nên lúc Dương Thần vào phòng, cô không dám mở mắt.

Dương Thần kéo ghế tựa ngồi xuống, gác chân lên bắt chéo, cẩn thận nói:

Anh và Lý Mộ Hoa đã tiến hành thương lượng hợp tác làm ăn, Lý Mộ Hoa đồng ý dùng 40%lợi nhuận lần hợp tác này đổi lấy mạng gã, cũng chính là nói, cộng thêm 25% lợi nhuận ban đầu, hiện nay Ngọc Lôi chúng ta sẽ nắm giữ 65% lợi nhuận.


Hả?

Mạc Thiện Ny ngẩng đầu giật mình, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghi ngờ, khó tin:

“ 65%” ư? Thế không phải là… con số này cũng…

Cô biết lần hợp tác này có thể sinh ra hiệu quả kinh tế và lợi nhuận, nếu thật là như vậy, về sau Ngọc Lôi sẽ phát triển hơn bao giờ hết.

Chẳng lẽ không tốt sao? Ít ra vẫn giữ được mạng của Lí lão nhị.

Dương Thần cười, nói.

Mạc Thiện Ny nhìn Dương Thần phức tạp, người đàn ông này chỉ làm ra những việc làm người khác run sợ, cuối cùng lấy hết dũng cảm hỏi:

Vậy… Những người khác đâu?

Ý em là 2 vệ sĩ kia à?

Dương Thần thản nhiên nói:

Giết rồi, sự tồn tại của bọn họ chỉ là chướng ngại vật thôi, với lại do chính tay Lý Mộ Hoa bắn chết ngày hôm qua, phía cảnh sát kết luận, Lý Mộ Thành chính là chủ mưu, Lý Mộ Hoa thuộc thành phần phòng thân tự vệ, cuối cùng giết bọn họ xong thì cảnh sát Hồng Kông hàng năm lấy tiền lương, ít nhiều đều do Lý gia cấp phát. Thế nên những việc này chỉ làm cho có quy trình thôi, về phần 2 chúng ta, từ trước đến nay vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, thế nên em có thể hết sức yên tâm.

Mạc Thiện Ny trầm ngâm 1 lúc, lo lắng hỏi:

Anh đối xử với Lý Mộ Hoa như vậy, chẳng lẽ không sợ gã đổi ý sao?

Dương Thần thoải mái cười nói:

Anh có lòng tin vào bản thân, cũng có lòng tin vào Lý Mộ Hoa, gã hẳn là đã rõ, đổi ý hậu quả sẽ là gì, gã đấu không lại anh, cho nên gã sẽ tự chuốc vạ vào thân thôi.

Mạc Thiện Ny miễn cưỡng cười:

Anh chỉ toàn cho người ta 1 loại tự tin mù quáng, hết lần này đến lần khác chỉ toàn như vậy.


Đây là khí chất đàn ông.

Dương thần nháy mắt với cô mấy cái.

Sau đó, 2 người dường như không còn gì để nói, Dương Thần lại nghĩ ra không biết giải thích cái gì, còn Mạc Thiện Ny trong lòng hỗn loạn.

Cuối cùng, Dương Thần thấy thần sắc Mạc Thiện Ny toát ra nỗi thống khổ dằn vặt, thở dài 1 cái hiểu rõ:

Em không cần như vậy, giữa chúng ta thật ra chưa hề phát sinh việc gì, em chẳng phải chịu bất cứ trách nhiệm gì vì đêm qua chứng kiến việc ấy cả, anh là người hiểu biết, lúc giết người, hoàn toàn trong phút chốc không thể giải thích với em vì sao anh giết người, anh cũng sẽ không nói với em về quá khứ làm gì. Anh chỉ có thể nói với em, tất cả những gì em nhìn thấy, đều là sự thật, chỉ là anh không muốn nói với em, chứ không phải muốn giấu em.

Mạc Thiện Ny ngẩng đầu, nhìn ánh mắt thản nhiên của Dương Thần, cô đột nhiên cảm nhận được, ở đâu đó gần trong gang tấc người đàn ông này đột nhiên lại cách rời mình đi xa, tối hôm qua vừa mới cười nói thân thiết, giờ lại tan thành mây khói rồi.

Trong lòng cô quặn đau, nỗi đau này so với thời khắc cô sắp chết còn khó chịu hơn.

Hắn là như vậy, tự nhiên, tự nhiên cười ung dung, dường như trong lòng chẳng có vướng bận gì… Nhưng, Mạc Thiện Ny lại có chút buồn hiu quạnh, người đàn ông kia thực chất bên trong không thể tiêu tan sự lo lắng, giống như tra tấn người ta bằng thuốc độc.

Dương Thần… để tay trái của anh lại đây được không…

Mạc Thiện Ny nhấp giọng môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói.

Dương Thần nghi hoặc, nhưng không do dự, duỗi tay trái của mình ra.

Mạc Thiện Ny đưa 2 tay mềm mại ra, chậm rãi cầm tay Dương Thần, ngón tay mềm mại vuốt nhẹ lên bàn tay có vẻ thô ráp, xoa xoa, nhẹ nhàng.

Đêm qua, chính là bàn tay này, mang Lý Mộng đi…

Dương Thần im lặng, đúng vậy, bàn tay này, đêm qua đã cứu mạng của Lý Mộng, cầm vào vị trí quan trọng máu thịt ở yết hầu…mà trong mấy năm đã qua, tay này chỉ dính máu tươi, chỉ toàn là xương tủy, máu tanh, thậm chí chính Dương Thần còn thấy được cảm giác, bàn tay mình đã nhuộm dần thành màu máu đỏ.

Đột nhiên khuôn mặt Mạc Thiện Ny rủ xuống, 2 phiến môi tựa hồ 2 cánh hoa mỏng manh, hôn vào lòng bàn tay Dương Thần.

Cảm giác ẩm ướt khiến toàn thân Dương Thần giần giật, động tác nhẹ nhàng đến mức không còn có thể nhẹ nhàng hơn, lại mạnh mẽ giống như lực búa tạ, đập vào ngực Dương Thần.


Cô ấy dùng môi hôn vào tay mình.

Bàn tay này đã làm cho cô sợ tới mức hôn mê, bàn tay này lấy đi mạng sống của vô số kẻ, bàn tay này dính vô số tội ác.

Bàn tay này đã bị bóng tối bao phủ.

Cô gái hôn không phải xóa đi tội ác xấu xa, nhưng đạo làm người làm ta khó có thể cự tuyệt dòng nước ấm, chảy nhỏ giọt dũng mãnh vào Dương Thần, đôi mắt nhắm chặt.

Ngấm vào, ẩm ướt.

Dáng tươi cười trên mặt Dương Thần dần dần biến mất, thay vào đó là 1 mảnh mê man.

Vì sao? Cô không sợ hãi, sợ hãi, chán ghét, giống với những người trước đây, dần dần tránh né mình, hoặc giả bộ tôn kính giữ khoảng cách thật xa? Vì sao còn muốn hôn môi kẻ nhuốm máu tanh, tội ác nhất?

Sau khi Mạc Thiện Ny hôn xong, trong lòng bàn tay Dương Thần hít thở 1 hơi, chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười duyên dáng nói:

Mùi dầu dầu, ăn cơm xong không rửa tay không vệ sinh hả?

Vì sao?

Dương Thần không để ý đến lời trêu đùa của cô gái, hỏi dứt khoát.

Mạc Thiện Ny cười thản nhiên, thăm dò thân hình mềm mại của mình, giơ tay lên mặt Dương Thần vuốt ve, đôi mắt đẹp tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Em thích anh, Dương Thần… tuy rằng em cũng không biết từ khi nào bắt đầu thích anh, thời gian chúng ta quen nhau cũng mới đây thôi, nhưng em vẫn thích anh…

Tuy rằng anh luôn chọc giận em, tuy rằng anh luôn đối với em khó gần, tuy rằng lúc nào anh cũng… tuy rằng anh… Anh là người đàn ông của chị em em, nhưng em vẫn thích anh…

Em không quan tâm anh trước kia là ai, không quan trọng hiện tại anh có thân phận gì, em cũng không quan tâm tương lai sẽ thế nào…

Em chỉ muốn nói, người mà em thích là 1 người đàn ông tên Dương Thần, người ấy ở bên cạnh em lúc em khốn khó giúp em, bên cạnh lúc em cô đơn nói chuyện với em, lúc em gặp nguy hiểm bảo vệ em để em không bị thương…

Em thích, là thích chủ nhân của bàn tay này, chính là anh…

-…

Dương Thần không tin vào tôn giáo, không tin vào bất cứ gì liên quan đến thần linh, nhưng giờ phút này, nếu tạo hóa thật sự tồn tại, như vậy hắn rất muốn cảm ơn tạo hóa đã sinh ra người con gái này.


Người con gái, làm sao lại như 1 loài sinh vật làm cho người ta mê muội, say sưa.

Vốn dĩ tưởng rằng, đã nhìn thấy bộ mặt thật của mình, người phụ nữ này sẽ không bao giờ gần gũi với mình nữa, sẽ rời mình càng lúc càng xa, thậm chí tránh né mình…

Tuy rằng trong tâm hắn chắc chắn không quan tâm những thứ đó, nhưng nước chảy đá mòn, đau đớn cuối cùng vẫn ăn mòn hắn làm cho hắn mệt mỏi.

Nhưng thật không ngờ… Kết quả lại là….

Dương Thần cúi thấp đầu, trừng mắt nhìn, lại lần ngẩng đầu lên với nụ cười rạng ngời lần nữa:

Tiểu Thiện Thiện, anh quyết định sau này sẽ gọi em như thế.

Sau khi Mạc Thiện Ny thổ lộ hết, dường như người cũng giống như bình thường, nghe đến cách xưng hô như vậy, thổi 1 cái, cho hắn 1 cái nhìn quyến rũ, “ buồn nôn chết đi được” nhưng trong lòng nghĩ, cũng là hòa thuận, ấm áp vui vẻ, ngọt ngào.

Cái này coi là gì chứ, anh cho em 1 chút buồn nôn này.

Dương Thần cười ma quái, giơ tay lên ôm cổ, thân hình mềm nhũn của Mạc Thiện Ny, ôm cô sát trong lòng, ngực, mở miệng hôn vào 2 cánh hoa môi hồng.

Đừng..

Mạc Thiện Ny kinh ngạc, hoàn toàn không kịp phản ứng, khớp hàm buông lỏng, khiến đầu lưỡi Dương Thần bắt đầu luồn vào gây sóng gió.

Vì lần đầu tiên hôn môi, Mạc Thiện Ny có vẻ rất bị động, cái lưỡi tử đinh hương bị trêu đùa không có chỗ trốn, dần dần hơi thở người đàn ông nặng nề và điên cuồng, hôn nông nhiệt hoang dã, khiến cô bị lạc vào 1 mảnh phiến đặc hơn lửa tình bên trong…

Hồi lâu, nhấp nháp ngực mỹ nhân, Dương Thần mới bịn rịn buông lỏng miệng ra.

Giờ phút này, đôi má lúm đồng tiền của Mạc Thiện Ny ửng đỏ, thở hồng hộc, đôi môi cánh hoa no đủ có chút sưng mọng, 1 đôi mắt long lanh quyến rũ vô cùng, giống như mê hoặc người ta phạm tội xuống vực sâu, làm cho người ta khó có thể kiềm chế.

Dương Thần nhìn đến người con gái trong lòng, dáng vẻ cô gái ngoan với bộ ngực quyến rũ mặc cho mình nghịch ngợm, thấy luồng hơi nóng hừng hực bốc lên trong lòng, nhưng phân vân không biết đây đã phải lúc chưa, phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được mình, vươn bàn tay to phát trúng vào cái mông phì nhiêu vài cái “ tét tét”, mông co dãn xúc cảm tràn trề.

Tiểu Thiện Thiện, bây giờ em không muốn cho anh liền đẩy anh ngã sao?

Lúc này Mạc Thiện Ny mới trấn tĩnh lại 1 chút, lộ vẻ kinh hoàng trong mắt, lập tức giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực Dương Thần, bụm mặt thẹn thùng bẽn lẽn, đôi chân trắng nõn nà vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Rất nhanh, trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy ào ào, nghĩ đến hôm nay là ngày Mạc Thiện Ny bàn chuyện làm ăn quan trọng, vội vàng tắm rửa, trang điểm.

Dương Thần ngồi tựa lưng vào ghế thoải mái, không tư lự.

Nhìn ra bình minh rạng ngời ngoài kia, vui vẻ nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui