Mặc dù người già trong Huyễn Cảnh hoặc những người khá quen thuộc với
Huyễn Cảnh đều biết cái gọi là thập đại cao thủ không phải là mười người mạnh nhất thực sự mà chỉ là mười cao thủ mấy chục năm gần đây khá sôi
nổi hoặc tiếng tăm tương đối vang dội mà thôi.
Giống như Ninh Chính Phong là gia chủ nhà họ Ninh, lại có tiên khí Thái ất trường anh
trong tay, sức chiến đấu có thể so với người có tu vi Nhược Thủy cuối
kì, cũng có người Nhược Thủy trung kì như Tiêu Mạnh Vu, còn có Lạc Thiên Thu thực lực gần như chèn ép tất cả những người khác.
Nhưng dù sao đây là một danh hiệu không tầm thường chút nào, ít nhất 9,9 phần 10 tu sĩ trong Huyễn Cảnh rất mong có được.
Âm Thủ Chí là một người thành danh sớm nhất trong số thập đại cao thủ,
nghe đồn là thái thượng trưởng lão khác họ được gia chủ nhà họ Ninh đời
trước nữa mời về, thường sống ở núi Âm Thủ, ngọn núi đó cũng được đặt
tên theo tên của ông ta.
Một thân tu vi Nhược Thủy đỉnh cao,
cũng là người thuộc top đầu trong Huyễn Cảnh, nhưng nhân vật như thế này lại mặc áo choàng màu nâu đen rách rưới, trên áo có mấy miếng vá, tóc
cũng màu tro, rối tung rối bù, khuôn mặt gầy giơ xương, viền mắt lõm
xuống.
Ông lão kia là cao thủ Nhược Thủy đỉnh cao sao? Sao nhìn như là người sắp chết đến nơi vậy!
Yến Phi Vân thấy Chu Dịch vẻ mặt khiếp sợ, mặt lộ vẻ khinh thường nói:
- Nhìn chút kiến thức nhỏ nhoi của ngươi kìa, để ý đến vẻ ngoài như vật mới là hạn hẹp. Mặc dù hiện nay Lạc Thiên Thu đứng đầu trong số thập
đại cao thủ nhưng nếu như y quyết đấu với Âm Thủ Chí thì chưa biết ai
thắng đâu.
- Không ngờ Ninh Chính Phong lại nỡ mời ông ta xuất núi, xem ra lần này... thật sự là đến thời khắc quyết đấu rồi...
- Hả?
Chu Dịch càng kinh ngạc:
- Phi Vân huynh, sao lại nói như vậy?
Vốn dĩ gã muốn lôi kéo làm quen, nịnh nọt hỏi Yến Phi Vân mấy câu nhưng lúc này lại thật sự hứng thú, hình như tên Âm Thủ Chí này không phải là nhân vật bình thường có thể ra tay?
Nhưng lúc này Yến Phi Vân lại không nói gì, những tu sĩ có mặt ở đây cũng đều hạ thấp giọng xuống.
Chỉ vì mười mấy uy áp hùng mạnh từ bốn phương tám hướng lại gần, từng đạo thân ảnh rơi xuống tầm mắt các tu sĩ.
- Các trưởng lão Thiên giai đến rồi!
- Cuối cùng cũng đến rồi, cũng không biết ba gia chủ của Gia Tộc Ẩn Thế tìm các trưởng lão làm gì?
- Ôi, chúng ta cứ yên lặng nghe là được, Hồng Mông chúng ta từ trước
đến nay đều bất hòa với Gia Tộc Ẩn Thế, nếu không phải xảy ra đại sự thì làm gì có chuyện đến đảo Thiên Khung nói chuyện...
Cùng với
những lời xì xào bàn tán của các tu sĩ, đã lục tục có người đến đài cao
bốn phía, đứng song song với bốn người của Gia Tộc Ẩn Thế một cách uy
nghiêm.
Mà có tám vị trưởng lão trực tiếp bay lên trên mười hai cây cột trụ bằng thạch cao màu đen.
Mặc dù có mười hai trưởng lão Thiên giai cấp bậc cao nhất nhưng trong
số mười hai người này, có bốn trưởng lão Hồng Mông cực kì có quyền lực
nên mới được gọi là “tứ đại trưởng lão”.
Tám vị trưởng lão
Thiên giai đến đầu tiên sau khi đến cột đá, bốn người đến sau cùng mới
là người khiến các tu sĩ Hồng Mông tràn ngập kính nể nhất.
Theo thứ tự là Yến Vô Thần gia chủ nhà họ Yến Hồng Mông; Viêm Vân pháp
sư, người đứng đầu Phật tu Hồng Mông; Diêm Tú Minh, gia chủ nhà họ Diêm
Hồng Mông; Liễu Thì Nguyên, người đứng đầu Kiếm tu Hồng Mông!
Tứ đại trưởng lão, không ngoài dự tính đều là nhân vật trong thập đại
cao thủ của Huyễn Cảnh, tu vi đều ở Nhược Thủy đỉnh cao, cùng Tiêu Mạnh
Vu của nhà họ Tiêu, Từ Thiếu Cung của nhà họ Từ, Ninh Chính Phong, Ninh
Nhược Trúc, Âm Thủ Chí của nhà họ Ninh, Lạc Thiên Thu của nhà họ Lạc hợp thành thập đại cao thủ.
Đương nhiên mức độ cao thấp về thực
lực cũng rất hiển nhiên, nhưng cũng là một đánh giá rất cao của những
người trong Huyễn Cảnh đối với cao thủ mấy chục năm gần đây.
- Bốn vì đến đảo Thiên Khung Hồng Mông là vì chuyện gì vậy?
Giọng nói tang thương mở miệng đầu tiên là của một người đàn ông mặc
Hán phục màu lam đậm, sắc mặt âm trầm nghiêm khắc, râu tóc màu xám trắng nhưng khí sắc lại giống như thanh niên vậy, người đó chính là Yến Vô
Trần.
Tiêu Mạnh Vu cùng Ninh Chính Phong, Âm Thủ Chí, chưa
từng mở miệng, ánh mắt mọi người đều rơi trên người vẫn đang nhắm mắt
dưỡng thần là Lạc Thiên Thu.
Người duy nhất ở Thái Thanh Thần Lôi trung kì. Mọi người nhìn y đều có vẻ tâm trạng phức tạp.
Lạc Thiên Thu mở mắt ra, thong dong mà nói:
- Mấy vị trưởng lão, chuyện cho tới bây giờ, cần gì phải hỏi thêm nữa,
Lạc Thiên Thu ta đây không tin các ông không biết ý đồ khi đến đây của
chúng tôi.
- Hà hà... Lời nói này của Lạc gia chủ, anh không nói thì làm sao chúng tôi biết anh muốn gì chứ.
Người nói là một anh công tử một thân bạch y, tóc đen bồng bềnh khuôn
mặt tuấn tú, trên tay còn phe phẩy chiếc quạt lông diêm dúa lòe loẹt,
phía trên đều là các loại hoa đang nở rộ, âm dương quái khí, người đó
chính là Diêm Tú Minh, một trong tứ đại trưởng lão, nhìn dáng vẻ như thế này thì không hề giống y đã sống mấy trăm năm.
- Mặc dù
trong quá khứ tam đại gia tộc cùng Hồng Mông có bất hòa nhưng dù sao
cũng là người trong Huyễn Cảnh, đồng khí liên chi, đều không ngừng quan
tâm lẫn nhau.
- Nghĩ đến Hồng Mông sớm đã nhận được tin tức,
tin hơn trăm tinh nhuệ của ba nhà chúng ta đến hải ngoại thảo phạt
nghịch tặc Dương Thần, nhưng lại không may bị ba gã chủ thần hải ngoại
ngắm bắn, cuối cùng thất bại...
Lạc Thiên Thu tiếng nói vừa dứt, những sĩ bình thường của Hồng Mông liền ồ lên một mảng!
Bọn họ không có quyền biết những chuyện này, sau khi biết đương nhiên sẽ rất kinh hãi.
Hung danh của Dương Thần đã nổi tiếng khắp Huyễn Cảnh nhưng không ngờ
đã chọc đến tam đại Gia Tộc Ẩn Thế, cả ba nhà đều muốn giết hắn, kẻ thù
này thật lớn mà!
Mà Yến Tam Nương, Yến Phi Linh người đứng
giữa anh cả và chị gái thì lại mặt cười trắng bệch, cô luôn nghe được
các loại sự tích về Dương Thần ở trong Hồng Mông, lo lắng nhưng lực bất
tòng tâm, cô biết Dương Thần bây giờ không phải là người mà cô có thể
giúp đỡ, vì vậy lúc này cô nghe đến mức tay cũng run rẩy.
Các trưởng lão Thiên giai hiển nhiên là đều biết nên cũng không ai vô cùng kinh ngạc.
- A Di Đà Phật... Không biết chuyện này có liên quan gì đến việc mấy vị thí chủ đến đây?
Một tiếng Phật hiệu kinh sợ tất cả sự ồn ào, Viêm Vân pháp sư một đầu tóc đỏ, một thân áo cà sa đỏ, mặt mũi hiền lành hỏi.
Lạc Thiên Thu bước vài bước, nhìn khắp bốn phía những trưởng lão này, khẽ cười nói:
- Các trưởng lão của đảo Thiên Khung, đến lúc này còn cần giấu đầu lòi
đuôi sao? Các ông có thể điều tra ra chuyện nội bộ của gia tộc chúng tôi thì chúng tôi cũng có thể biết không ít việc làm của các ông...
Vừa nói Lạc Thiên Thu vừa liếc nhìn Ninh Chính Phong, ý bảo y nói tiếp.
Vóc người không hề cao to của Ninh Chính Phong cùng với nụ cười điềm đạm rất thân thiết, cười mỉm nói:
- Theo nguồn tin của nhà họ Ninh chúng tôi thì Hồng Mông từng hi vọng
để Dương Thần dẹp loạn mầm tai họa, phục vụ Hoa Hạ, nhưng không nói
chuyện Dương Thần trực tiếp từ chối mà còn giết đặc sứ Hồng Mông...
Ninh Chính Phong nói rất chú ý tìm từ, cũng không nói Hồng Mông muốn
mời Dương Thần về phục vụ cho mình mà nói “vì Hoa Hạ”, như vậy có thể
làm nổi bật sự quang minh chính đại, chính nghĩa vô cùng của Hồng Mông,
là Dương Thần không biết hối cải, giết người thành ma, như vậy sẽ không
đắc tội những trưởng lão Hồng Mông này.
- Hơn nữa...
Ninh Chính Phong tiếp tục nói:
- Hiện nay toàn thế giới đang tiếp tục hạ nhiệt độ, hiện tượng vô cùng
đáng sợ, không ít dải đất ở phương Bắc Hoa Hạ mặc dù là mùa hạ nhưng đã
giống như mùa đông vậy, nhiệt độ xuống mức 0 độ thậm chí dưới 0 độ.
- Mà đúng lúc này các Chư Thần bất ngờ đột nhiên trở nên hùng mạnh
không gì sánh được, ngay cả lão tiên sinh Lạc Bình Triều của nhà họ Lạc, đường đường là Thái Thanh Thần Lôi kiếp đỉnh cao cũng không thể chiến
thắng thần Thái Dương hay thần Mặt trời trong những Chư Thần đó...
- Có lẽ Hồng Mông chắc không phải lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn của
chủ thần, chắc biết rõ đây không phải là thực lực vốn có của Chư Thần.
- Lần này trái đất hạ nhiệt một cách kinh khủng chắc là có liên quan
rất lớn đến việc thực lực của các Chư Thần được tăng cường...
- Hừ, nói nhảm vừa thôi, trực tiếp nói kết quả đi.
Tiếng hừ lạnh đã cắt đứt lời nói của Ninh Chính Phong, người nói chính
là Liễu Thì Nguyên, người đứng đầu Kiếm tu. Người này một thân áo dài
phiêu dật màu lam tro, lông mày anh tuấn, râu chữ bát, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người giống như một thanh kiếm dài tuốt khỏi vỏ, tài
năng lộ rõ.
Ninh Chính Phong bị ngắt lời nhưng cũng không tức giận mà tiếp tục cười híp mắt nói:
- Kết quả là một khi Chư Thần trở nên hùng mạnh thì không chỉ những
người trong Huyễn Cảnh này, thậm chí cả nhân loại... đều gặp tai ương...
Mọi người đều trầm mặc, lời nói này đối với các tu sĩ mà nói đều có chút giật gân.
Nhưng người nói là gia chủ nhà họ Ninh, vậy thì không thể là nói lung tung được...
Thấy không ai tiếp tục nói chuyện, sắc mặt các trưởng lão đều rất lạ, Ninh Chính Phong nhếch miệng cười, nói:
- Các trưởng lão của đảo Thiên Khung, chúng tôi biết các ông không hề
đau lòng về chuyện một lượng lớn tinh nhuệ của Gia Tộc Ẩn Thế bị tổn
thất.
- Thế nhưng, các ôngcũng không nên quên, chúng ta cùng
Chư Thần, kỳ thực cũng không có thù oán gì, chỉ là có huyết hải thâm
thù với Dương Thần thôi.
- Mà các ông, Hồng Mông, lại luôn
đứng ở thế đối lập với các Chư Thần, đợi đến khi họ thấy thời cơ chín
muồi thì chẳng lẽ còn không đến đối phó chúng tôi rồi đối phó với các
ông sao?
- Ninh Chính Phong, ngươi đang đe dọa đảo Thiên Khung chúng ta sao?
Yến Vô Trần híp mắt, thân thể bốn phía tản mát ra hàn khí yếu ớt.
Lạc Thiên Thu lúc này vừa quay đầu lại, hờ hững đáp lễ nói:
- Không phải anh ta đang đe dọa các ngươi mà là đến nói cho các ngươi
biết nếu còn bày ra dáng vẻ đường hoàng thì sẽ chết nhanh hơn bất cứ
ai...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...