Uy lực một kiếm này khiến không gian vặn vẹo, bị xé rách; dưới sự hỗn loạn loạn những con Hải Long bất tử
bất diệt kia không thể trong nháy mắt được không gian pháp tắc ngưng tụ
lại một lần nữa!
Không cần phải nói, mấy mũi tên hàn băng chủ động công kích Lạc Bình Triều bị đánh cho nát bấy!
Poseidon và các chủ thần còn lại biến sắc; lĩnh vực Hải Thần bị đột phá.
Một lỗ hổng rất lớn, bầu trời như bị xé nứt ra lộ bên bên ngoài một màu xanh thăm thẳm.
- Mau chạy ra! Lui lại!
Theo tiếng hét của Lạc Bình Triều, đám tu sĩ sống sót dưới sự dẫn dắt
của Lạc Thiên Thu điên cuồng vui sướng bay ra ngoài, thoát khỏi lĩnh vực Hải Thần.
Các tu sĩ còn sống đều là cao thủ Nhược Thủy kỳ trở lên, tốc độ nhanh kinh người trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Lạc Bình Triều múa ra hơn mười đạo bóng kiếm tạo thành bức tường ánh
sáng cản trở, ba chủ thần cũng không kịp đuổi theo hoặc có thể nói là
lười đuổi.
Dù sao, các tu sĩ toàn lực phi hành thì việc trở lại Hoa Hạ chỉ trong chớp mắt.
Khói đen đại chiến tán đi, trên bầu trời của quốc gia Di Vong (quốc gia bị lãng quên) khôi phục lại sự yên bình vốn có.
Poseidon và anh em Apollo cũng không ở lại lâu, họ nhìn nhau, ngầm hiểu ý cùng nhìn xuống dưới sau đó liền quay trở về.
Trên đảo, các cô gái thấy chiến đấu đã kết thúc, các tu sĩ bị đánh cho tan tác, vui mừng khôn xiết.
Các cô không nghĩ có kết quả như thế này, sức chiến đấu của chư thần
không bình thường, chẳng trách Hồng Mông không dám tùy tiện ra khỏi Hoa
Hạ. Các gia tộc ẩn thế tổn thất gần trăm cao thủ chắc chắn nguyên khí
đại thương.
Những bình dân trên đảo thấy thần tích xảy ra,
không ít người ra ngoài bái trời đất, cảm ơn thần linh, nhưng thực sự
cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhất thời, sóng yên biển lặng.
Đến khi chạng vạng tối, Dương Thần khoan thai trở về, cùng đi còn có
Ngọc Lan Đình, Ngọc Văn Hồng, Ngọc Kỷ Vân ba cường giả của Thanh Khâu
Hồ tộc.
Khi thấy dấu vết chiến đấu trên đảo, Dương Thần lập
tức tìm các bà vợ, hỏi có chuyện gì xảy ra, biết khi mình rời đi không
ngờ nghênh đón một trận đại chiến không khỏi kinh hồn táng đảm.
May mà thực lực chư thần khôi phục không ít nếu không là đại họa!
Các cô gái muốn nhanh chóng kể lại chuyện gì xảy ra nhưng thấy Dương
Thần mang về ba người phụ nữ Thanh Khâu Hồ tộc phong tình vạn chủng cảm
thấy là lạ, nghi ngờ nhìn chồng mình.
Dương Thần biết các cô hiểu lầm mình rồi, đành phải trước hết cho các cô ngừng lại, cười khổ nói:
- Trở về bảo thành đi, chúng ta từ từ nói chuyện, không giống các em nghĩ đâu.
Hắn không biết, đối với Ngọc Lan Đình và hai cô gái còn lại thấy Dương Thần có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy rất kinh ngạc.
Cứ nghĩ rằng cường giả như Dương Thần phải đem phần lớn thời gian tập
trung vào tu luyện mới có thành tựu ngày hôm nay, không ngờ còn có công
phu như thế, ở cùng nhiều người phụ nữ, khiến suy nghĩ trước đây của các cô về tu sĩ nhân loại bị đảo lộn hết cả.
Mọi người cùng đi
tới trong bảo thành, Dương Thần giới thiệu ba cô gái đi cùng mình, cùng
kể lại chuyện làm ở Hồng Hoang cảnh.
Mấy cô gái biết ba mỹ
nhân này là “Yêu tinh” trong những câu truyện cổ tích mọi người hay kể,
ngạc nhiên không ngờ Mông gia có bối cảnh như vậy, có lai lịch xuất phát từ Hồng Hoang cảnh.
Mà trong quá trình nói chuyện, ánh mắt của ba cô gái Ngọc Lan Đình chú ý tới trên người An Tâm, khiến cô có cảm giác là lạ.
Dương Thần cũng chú ý tới điểm này, hắn cũng không giới thiệu cho ba cô kia Am Tâm là ai trong số các bà vợ của mình, nhưng các cô lại liếc mắt một cái liền nhận ra chắc rằng phải có điều gì đó!
- An Tâm cô nương.
Ngọc Lan Đình rốt cuộc đứng dậy, đi đến trước mặt An Tâm:
- Xin hỏi… Trong gia đình cô có còn anh chị em nào khác không?
Mọi người kinh ngạc nhìn Ngọc Lan Đình không biết thủ lĩnh Yêu môn này có ý gì.
An Tâm cũng mờ mịt không hiểu đầu cua tai nheo cái gì, lắc đầu trả lời:
- Tôi là con gái một.
- Ah… Xin hỏi mẹ hay cha của cô có ở đây không?
Ngọc Lan Đình tiếp tục hỏi.
Ánh mắt An Tâm trở nên đau thương, lại lắc đầu:
- Đều đã qua đời.
- Cha mẹ cô có anh chị em gì không vậy? Cô có biết họ ở đâu không?
An Tâm nhíu mày, hỏi Dương Thần:
- Ông xã, tại sao cô ấy đột nhiên hỏi em như vậy?
Tuy rằng từ trước đến giờ cô rất thân thiện nhưng cũng cáu kỉnh đấy,
không hiểu đầu cua tai nheo gì bị người nhìn chằm chằm, lại bị tra gia
phả nhà mình có thể vui được sao?
Dương Thần cười thản nhiên nói:
- An Tâm bảo bối, em đừng nóng, kỳ thật Ngọc môn chủ tới đây chủ yếu là vì em…
- Vì em?
An Tâm buồn bực nhìn về phía Ngọc Lan Đình.
Ngọc Lan Đình hé môi cười, nói ra nguyên nhân nghe rất êm tai.
Nói tới là Âm Dương giao hòa khi quan hệ, mặt không ít các cô gái ở đây đều trở nên phiếm hồng, lúc này mới nghĩ ra, An Tâm đột phá không phải
ngẫu nhiên mà có một loại điều kiện tiên thiên.
An Tâm thì có vẻ khó có thể tiếp nhận ngay được… Không ngờ mình là đời sau của Thanh Khâu tộc.
- An Tâm cô nương, có lẽ chính bản thân cô cũng không thể cảm nhận
được, nhưng chúng tôi đều có huyết thống tinh khiết nhất của Thanh Khâu
tộc, chúng tôi có thể cảm nhận được trên người cô có hơi thở của huyết
mạch Thiên Hồ. Cô là hậu duệ của bộ tộc cao quý nhất Thiên Hồ tộc.
- Huyết mạch của cô đã thức tỉnh, trong tương lai không xa việc tu
luyện của cô rất dễ dàng, làm ít hưởng nhiều, chúc mừng cô đã trở thành
một thành viên trong Thanh Khâu vương tộc cao quý.
Ngọc Lan Đình và hai cô gái còn lại đều cười, nhìn An Tâm với ánh mắt thiện ý.
An Tâm khiếp sợ, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Thế… Tôi có phải bị biến đổi… Mọc đuôi và lỗ tai dài ra? Tôi sẽ biến thành một con hồ ly phải không?
Nói xong, An Tâm nước mắt lưng tròng, điều này với một cô gái thật khó chấp nhận.
Ba cô gái Hồ tộc mỉm cười, tuy nhiên cũng đoán trước An Tâm sẽ có phản ứng như vậy lập tức giải thích.
Trên thực tế An Tâm không cần phải lo lắng điều này này, huyết mạch
được thức tỉnh, nhưng bản thể của An Tâm là nhân tộc không giống Thanh
Khâu tộc có bản thể là yêu hồ cho nên muốn cái đuôi mọc ra cũng khó.
Có được huyết mạch Thiên Hồ chỉ có lợi mà gần như không có hại.
Điều này mới khiến An Tâm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng còn sự sợ hãi,
đổi lại mà mình đột nhiên biến thành một thành viên Thanh Khâu tộc cảm
thấy cũng không sao cả.
Kỳ thật mấy người Ngọc Lan Đình muốn
quan hệ trở nên thân cận hơn. Nếu An Tâm lẻ loi một mình thì việc có
nhận thức nhau hay không là một vấn đề, con cháu của loài người cùng
Thanh Khâu tộc cùng nhau sinh ra thật ra trong Thanh Khâu tộc không ít
lão cổ hủ không quá coi trọng.
Nhưng An Tâm là vợ của Dương Thần, ý kia lại khác hẳn, cho dù An Tâm không vui vẻ cũng phải cố mà làm quen.
Chuyện của An Tâm kết thúc, lại nói tiếp về gia tộc ẩn thế đột kích.
Dương Thần nghe Apolo, Atermis và Poseidon ba chủ thần đánh tan đối
phương khá là bất ngờ.
Hắn cũng cảm nhận, thần cách Hades đã
cao hơn lúc trước mạnh hơn rất nhiều, có điều lĩnh ngộ không gian pháp
tắc không được như đệ nhất đảm nhiệm Hades cho nên có khả năng chỉ miễn
cưỡng ngang với Nhược Thủy kỳ đỉnh phong.
Có thể mấy người
Apolo đánh cho đám Lạc Thiên Thu không biết trời đất thì ít nhất cũng là Thái Thanh trung kỳ, quả nhiên lực lượng trái tim Gaia sâu không lường
được.
Trái tim của Gaia… Trái tim của Gaia?
Dương Thần nghĩ tới đây không khỏi giật mình, nghĩ tới việc gần đây nhiệt độ Trái Đất giảm xuống.
Nếu nghĩ kỹ, thì việc trái tim Gaia bắt đầu sống lại, có lẽ trước khi
Trái Đất giảm nhiệt độ một thời gian ngắn, không sai biệt mấy…
Chẳng lẽ, trái tim Gaia đã khiến nhiệt độ Trái Đất giảm xuống.
Nói đơn giản, năng lượng Mặt Trời chưa đi vào bầu khí quyển Trái Đất đã bị “Đánh cắp”…. là do bị trái tim Gaia “Ăn” rồi sao?
Tuy Dương Thần không biết rốt cuộc trái tim Gaia kia có công dụng gì,
nhưng từ việc các Chủ Thần kia úp úp mở mở có thể đoán việc này có khả
năng rất lớn liên quan với nhau.
Dương Thần không khỏi lo lắng, nếu thật là như vậy… Trái tim Gaia chẳng lẽ sẽ ăn hết năng lượng Mặt Trời?
Chúng nữ thấy Dương Thần ngẩn người một lúc không hiểu.
- Ông xã, anh nghĩ gì vậy.
Lưu Minh Ngọc kéo ống tay áo Dương Thần hỏi.
Dương Thần phục hồi lại tinh thần, ánh mắt vừa nhìn tới Lâm Nhược Khê
trước mặt, thấy cô dùng ánh mắt lãnh đạm, im lặng nhìn mình.
Trong mắt Dương Thần hiện lên một tia phức tạp, quay đầu ra hiệu cho Lưu Minh Ngọc không có chuyện gì cả.
Suy nghĩ kỹ, trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu hỏi Lam Nhược Khê:
- Bà xã… Tại sao em đột nhiên khống chế được Tiêu Mạc Tranh, lại giết bọn chúng? Em nói cụ thể tình hình cho anh được không?
Vấn đề này, là điều các cô gái khó hiểu trong lòng muốn hỏi rõ ràng lại không có lá gan đó, cảm thấy bây giờ Lâm Nhược Khê có chút quá tà dị…
Lúc này, Dương Thần cũng nhắc tới, tất cả mọi người theo bản năng chậm rãi chờ đợi câu trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...