- Mong Lạc gia chủ lượng thứ, Ninh mỗ cũng không có cách nào khác với
Tam muội, trước giờ vẫn có bất hòa. Từ nhỏ đến giờ Tam muội không bao
giờ nghe lời tôi, làm theo ý mình, nên tôi cũng không có cách nào.
Ninh Chính Phong buông tay bất đắc dĩ nói.
- Hừ
Tiêu Mạnh Nhạc cười lạnh đúng là lo lắng sợ để tổn thất cao thủ gia tộc, nên mới cố ý không cho Ninh Nhược Trúc đi.
Ninh Chính Phong cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói:
- Tiêu gia chủ quá lo lắng rồi, lần này chúng ta tập hợp nhiều đại cao
thủ như vậy rồi, còn có thể có nguy hiểm gì nữa? Cho dù tất cả các chư
thần và cả tên phản tặc Dương Thần kia nữa, người đến thì giết người,
thần chắn thì giết thần, chẳng qua cũng chỉ là ra tay vì đạo mà thôi.
- Hi vọng là như thế
Tiêu Mạnh Nhạc hừ lạnh.
- Chẳng nhẽ, Tiêu gia chủ vẫn còn chưa tin tưởng hay sao? Cũng đừng đánh mất uy phong như thế chứ.
Ninh Chính Phong cười dài nói.
Tiêu Mạnh Nhạc biến sắc, quay đầu lại không nói nhiều nữa.
Lạc Bình Triều bấy giờ mới lên tiếng:
- Nếu đã đến đông đủ rồi, thì lên đường thôi.
Ninh Chính Phong đối với con người thâm trầm khả trắc của Lạc gia này
cũng không dám chậm trễ, khách khí đáp lại một tiếng, sau đó vung tay
lên, dẫn theo đám người, bay về phía tây nam.
…
Buổi sáng ở quốc gia bị bỏ quên, Địa Trung Hải.
Đám sương mù trên biển dần dần tan đi, mang lại ánh nắng nhè nhẹ ấm áp.
Nhưng nhiệt độ không khí không ngừng giảm xuống, Địa Trung Hải đang là
tháng năm, đáng lẽ ra chỉ có cảm giác là hơi lạnh, nhưng thời tiết này
có vẻ bất thường.
Ở trong một căn phòng tương đối rộng, Ron đã để cho Vú Vương và Mẫn Quyên ở cùng với nhau, hiện giờ còn thêm cả Tố Tâm nữa.
Lam Lam lúc này mặc một cái áo len màu hồng nhạt, mái tóc kẹp một cây
kẹp màu xanh lục, đang ngồi ở bàn ăn dài trong nhà bếp.
Cô bé Tiểu mập hai tay để trên mặt bàn, đôi mắt đen lúng liếng, trên mặt hiện lên vẻ vui thích, nhìn một đống thức ăn phong phú trên mặt bàn.
- Ôi, tiểu quỷ thèm ăn của chúng ta, nhìn cháu kìa, nước miếng chảy hết ra rồi kìa.
Vú Vương bưng một mâm đùi dê đã nướng chín, từ phòng bếp đi ra, đặt
đống đùi dê lên bàn, sau đó lấy ra một chiếc khăn giấy lau miệng cho Lam Lam.
Cô bé Tiểu Mập phồng miệng, hơi mất hứng hỏi:
- Vú Vương, các dì và mẹ còn chưa về tới sao, Lam Lam đói bụng rồi.
- Sắp tới rồi, cố chờ thêm một chút nữa nha.
Vú Vương cười nói.
Cuộc sống trên đảo an nhàn, không tranh giành quyền thế, cũng không có
gì ồn ào, chỉ hi vọng thoát khỏi sự trói buộc, sinh hoạt bình thường như những người dân trên đảo.
Vú Vương và Mẫn Quyên, cả Tố Tâm
nữa đều rất nhanh chóng làm quen với cuộc sống trên đảo, muốn có thứ gì
là có thứ đó, lại còn có nhiều người hàng xóm từ khắp các nơi trên thế
giới đến đây ẩn cư, cùng nhau ăn cơm và nói chuyện phiếm, cuộc sống rất
thoải mái.
Lần trước, Tiêu Chỉ Tình ăn cơm với Vú Vương và Tố Tâm, cũng mang cả Lam Lam theo, nên từ lúc đó cô bé Tiểu Mập này lại
thích ăn cơm trong căn phòng ở đây.
Cũng không phải có đồ ăn gì đặc biệt, mà là trong lâu đài này, với cô bé mà nói, là một khoảng không vô cùng to lớn.
Mặc dù có mười mấy người dì và một đống người hầu, nhưng không có người chủ nhân là Dương Thần ở đây nên tòa lâu đài cũng khá lạnh lẽo.
Chỉ cần một gian nhà đá, cũng đủ chỗ tụ tập cho mọi người, có một bữa cơm ấm áp.
Trên thực tế, hiện giờ các cô đều đã có tu vi nhất định, có ăn hay
không cũng không quan trọng, chẳng qua người dân trên đảo vẫn ăn một
ngày ba bữa, hơn nữa bữa ăn đã trở thành thói quen, không thay đổi ngay
lập tức được, cho nên vẫn tổ chức những bữa ăn.
Vú Vương vừa mới nói dứt lời, bên ngoài đã có mấy người tiến đến.
- Ron tiên sinh, ông đã tới rồi sao.
Vú Vương gặp lão già, cao hứng chào hỏi.
Ron cũng cao hứng, gật đầu cười:
- Vú Vương mời tôi ăn thế này, tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
- Có gì đầu, Ron tiên sinh cũng giống như người nhà cả mà.
Vú Vương cười hỏi:
- Làm sao thế, Ron tiên sinh vẫn còn lo lắng chuyện trang trại hoa hay sao?
Ron xoa đầu Lam Lam sau đó tìm một cái ghế ngồi xuống, thở dài một tiếng nói:
- Haizz…. bị hỏng… đều hỏng… nhiệt độ không khí ngày càng xuống thấp,
cây hoa trồng trong trang trại không ra hoa, lại còn bị chết rét một
phần lớn, chủ yếu là do nhiệt độ không khí buổi tối quá thấp, giống như
đây là mùa thu chứ không phải mùa hè.
- Cứ tiếp tục như
vậy, chỉ sợ cây cối ở đây cũng không thể chịu nổi, ở đây có rất nhiều
giống cây nhiệt đới, sẽ không thể chịu nổi.
- Đúng thế, cũng không biết vì sao lại như thế.
Tố Tâm từ phòng bếp đi ra bưng một mâm bánh mì đã nướng chín.
- Hiện tại người trên đảo đều nói, không biết có phải ngày tận thế sắp đến rồi hay không.
- Chuyện như thế chúng ta cũng không cần phải bận tâm, không phải tiểu
thư Jane đang nghiên cứu hay sao, cô ấy là nhà khoa học đại tài, chắc
chắn sẽ có đáp án.
Vú Vương thở dài.
Cửa căn nhà mở ra, mấy bóng hồng duyên dáng đi đến.
Lâm Nhược Khê đi cùng với Thái Nghiên, Thái Nghiên không biết đang nói cái gì, khiến cho Lâm Nhược Khê không nhịn được cười.
Ở phía sau, Mạc Thiện Ny cùng với Thái Ngưng và các cô gái khác vừa nói vừa cười lục tục đi đến chào hỏi Ron và Vú Vương.
- Được ăn cơm rồi!
Cô bé Tiểu Mập bật người dậy ngồi thẳng trên ghế, Lâm Nhược Khê tiến
đến ôm lấy Lam Lam, nhéo nhéo đôi má phúng phính, giả vờ giận nói:
- Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ở đây con là nhỏ nhất, cho dù cha
con không có ở đây, cũng không được ngồi ở chỗ của cha, đúng là không
biết lớn nhỏ.
Nói xong, đem đặt Lam Lam ngồi ở cái ghế bên
cạnh, Lam Lam chu môi, cô bé không có cảm giác mình vẫn còn nhỏ, tuy
rằng đầu chỉ cao đến mặt bàn, nhưng vẫn có thể leo được lên bàn ăn.
Lúc này, có hai cô gái vào nhà là Jane và học sinh của cô Grace.
Hai người còn khoác chiếc áo dài màu trắng ở phòng thí nghiệm, sau khi
vào nhà thì cởi ra treo lên tường, sau đó cùng ngồi xuống.
Trên một cái bàn dài, thức ăn được để khá đầy, khá nhiều món súp, bánh
mì nướng, đương nhiên Lam Lam thấy như vậy vô cùng vui sướng bắt đầu cầm lấy mấy chiếc đùi dê mà gặm.
- Chị Jane, tình hình nghiên cứu như thế nào rồi, làm sao mà nhiệt độ lại thấp như vậy.
Trinh Tú tò mò hỏi.
Trong mắt Jane hiện lên vẻ ưu tư, sau đó miễn cưỡng mỉm cười:
- Hiện tại chị chỉ biết được nguyên nhân mặt ngoài, còn nguyên nhân thật sự là cái gì thì vẫn còn phải nghiên cứu thêm.
- Hả? Nguyên nhân mặt ngoài là cái gì? Xem ra cô rất lo lắng.
Lưu Minh Ngọc buông chiếc thìa bằng bạc hỏi.
- Năng lượng mặt trời bị suy giảm nghiêm trọng!
Không đợi Jane trả lời, Grace đã không kìm nổi nghiêm túc hô lên.
Jane vỗ vỗ Grace:
- Cần cô nói sao, đúng là không biết lớn nhỏ.
Việc này giống như việc Lâm Nhược Khê bình thường dạy dỗ Lam Lam.
Grace thè lưỡi, buồn bực lầm bầm.
Các cô gái được một trận cười vui vẻ, cảm thấy Grace thật giống một đứa trẻ.
Jane bất đắc dĩ lắc đầu nói với mọi người:
- Đúng vậy, năng lượng mặt trời truyền đến trái đất, đúng là đang dần yếu đi.
- Chuyện này làm sao xảy ra được… Tôi không học qua thiên văn nhưng
cũng có biết được chút ít, chẳng phải mặt trời là một ngôi sao, tuổi
không phải lớn, năng lượng của nó làm sao có thể giảm bớt được?
Mạc Thiện Ny buồn bực nói.
- Chuyện này là do phát hiện của tôi, thông qua số liệu mà vệ tinh
truyền về, năng lượng mặt trời truyền đến tầng khí quyển đúng là ngày
càng giảm.
- Nói cách khác, vấn đề mấu chốt là ở trên địa cầu, tôi tạm thời vẫn chưa thể đoán ra được, quả thực không thể tin nổi.
Mọi người thấy Jane lộ ra vẻ buồn rầu, cũng không khỏi nhíu mày, bọn họ càng không có khả năng tìm ra đầu mối.
Jane nói tiếp:
- Dựa vào tình hình hiện nay, chỉ thêm một tháng nữa, nam bán cầu sẽ
bước vào mùa đông lạnh nhất từ trước đến nay, mà đến tháng mười, ở bắc
bán cầu chúng ta, nhiệt độ còn có thể thấp hơn cả mức đó…
-
Hiện tại, điều tôi lo lắng nhất là sẽ khiến rất nhiều người chết, ngoài
ra còn có rất nhiều chủng lọai động thực vật không chịu được giá lạnh,
sẽ bị tuyệt chủng, dẫn đến diệt vong.
- Có đến mức như vậy không?
Vú Vương sợ hãi nói.
Jane cười chua chát nói:
- Ở trong thế giới của khoa học, việc gì cũng có nguyên nhân, nếu không tìm ra được nguyên nhân thì không thể thay đổi được hiện trạng.
Mọi người ở đây có chút lo lắng, Jane vẫn luôn tự tin từ trước đến nay
phải có chút lo lắng, có thể thấy chuyện đã nghiêm trọng đến mức nào
rồi.
Chỉ có cô bé Tiểu Mập vẫn tiếp tục ăn, sau khi đã ăn hết đống đùi dê, bắt đầu chuyển sang ăn tảng thịt bò lớn.
Đột nhiên, Jane, Sắc Vi và Thái Ngưng bỗng nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi nhà khiến tất cả mọi người sửng sốt.
- Có rất nhiều tu sĩ đến gần… rất nhiều người….
Trinh Tú và Thái Nghiên cũng kinh ngạc đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...