Đường Uyển cắn cặp môi đỏ mọng nhìn chằm chằm vào Huyền Cơ Tử đang hấp
hối. Trong mắt ông ta hiện lên sự đau khổ, giãy dụa, hỗn loạn vô cùng.
Lăng Hư Tử cùng Tuyệt Kiếm Đạo Nhân lộ ra sự khổ não, bọn họ không ai
có thể nghĩ sự việc có thể tới một bước này. Mặc dù Huyền Cở Tử làm việc hơi ngang ngược, chỉ lệnh của Thiên Khung đảo Hồng Mông cũng quá phận, nhưng Dương Thần lại to gan lớn mật như thế!
Dùng sức một người chống lại năm đại địch: ba đại gia tộc ẩn thế, thế lực sau lưng Mông gia và Hồng Mông.
Ít nhất có hơn vạn kẻ địch, cũng không phải binh tôm tướng cua gì, hay quân đội đặc chủng trong thế tục mà toàn là tu sĩ đó!
Kiêu ngạo, ngông cuồng hay là điên?
Lăng Hư Tử nhìn không thấu, ông ta mới phát hiện ra người thanh niên
mình từng cảm thấy non nớt, bất chợt đã trở thành ngọn núi cao phải
ngước nhìn.
Mà Tuyệt Kiếm Đạo Nhân lại có cảm giác rất lo
lắng, sợ Dương Thần tức giận làm thịt ông ta; nếu thế ông ta đỡ không
nổi, chạy trốn thì không dám.
Hồi lâu, Dương Thần không thấy Đường Uyển có ý động thủ, nhíu mày hỏi:
- Tiểu Uyển, em ngại bẩn tay để anh trực tiếp đánh hắn thành cặn bã.
Nghe thấy câu đó, Huyền Cơ Tử sợ xanh mắt mèo tí nữa thì ngất.
- Không cần.
Đường Uyển mở miệng từ chối, ngẩng đâu lên, nở nụ cười lạnh lùng diễm lệ:
- Cứ như vậy đi, em cảm thấy để hắn đền mạng cho cha mẹ em thì lợi cho
hắn quá. Hắn đã bị phế đi, đan điền và kinh mạch khó có khả năng ngưng
tụ lại chân khí, về sau giống như tên ăn mày đầu đường xó chợ, so với
một tên ăn mày tay chân đầy đủ còn kém hơn.
- Một tên phế nhân, giết hắn còn không bằng để hắn trên đời này tự sinh tự diệt, nếm thử chút mùi vị lên voi xuống chó.
- Hay… Ý tưởng này không tồi chút nào.
Dương Thần cười hắc hắc, xoay người đối mặt với Lăng Hư Tử cùng Thiên Kiếm Đạo Nhân.
- Các người trở về đi, nói cho mấy tên trưởng lão bỏ đi của Hồng Mông,
muốn pháp bảo, linh đan của Dương Thần, thì giống như mấy con chó điên
gia tộc ẩn thể nhào vào mà cắn, đừng có nói nhiều!
- Chúng ta tới cấp bậc này, chơi mấy cái phép tắc thế tục sẽ chỉ khiến tôi thấy
kinh thường. Nắm đấm của ai cứng hơn thì nghe người đó, ai sống đến cuối cùng thì người đó là phép tắc!
Nói xong, Dương Thần tóm lấy Huyền Cơ Tử nửa sống nửa chết, bước nhanh ra ngoài.
- Dương Thần tiểu hữu!
Lăng Hư Tử lắc mình chặn trước mặt Dương Thần lo lắng nói:
- Cậu thật sự muốn khai chiến với Hồng Mông sao? Cậu cũng biết đây
không phải trò đùa, không chỉ có trong Huyễn cảnh mà có thể khiến cả thế tục đại loạn.
- Tôi có hảo cảm với ông, là vì tôi cảm thấy
ông chưa bao giờ tỏ ra có chút hơn người mà ngạo mạn, hơn nữa không có
nửa điểm ác ý với tôi. Nếu hôm nay không phải ông, có thể tôi đã làm
thịt sạch cả ba người.
Dương Thần cười nói tiếp:
- Cho nên, Lăng Hư Tử tiền bối, ý tốt của ngài tôi xin ghi nhận, nhưng xin nhường đường.
Lăng Hư Tử cười khổ, tên nhóc này chơi mình thì phải? Ngay trước mặt
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nói có hảo cảm với mình, trở lại Hồng Mông chẳng
phải có khả năng bị căm thù?
Nhưng biết ngăn cũng chả ngăn
nổi, bất đắc dĩ nhìn Huyền Cơ Tử, đang nhìn mình với ánh mắt cầu khẩn
nhưng chả có biện pháp nào đành phải tránh ra.
Sau khi Dương
Thần mang Huyền Cơ Tử ra sân, tìm vài thân vệ Dương gia ra lệnh ném ông
ta ra trung tâm thương mại buôn bán tấp nập, phồn hoa nhất, từ từ “Cảm thụ thống khổ nhân gian”
Hồng Mông chắc không cần một tên phế nhân cho nên Lăng Hư Tử cùng Tuyệt Kiếm Đạo Nhân chắc sẽ không dẫn gã ta về.
Đường Uyển không có ý kiến gì với cách làm của Dương Thần, cô cũng đã
trên bốn mươi, tâm trí chênh lệch lớn với các cô gái trẻ.
Lúc này, khi Huyền Cơ Tử suy bại, khiến tâm tình của cô rất nhanh được cởi
bỏ, không còn lưu luyến với bóng ma đau thương này nữa.
Chờ
Lăng Hư Tử và Tuyệt Kiếm Đạo Nhân rời đi, Dương Thần đi đến tiểu viện,
thấy Dương Công Minh đang hí hoáy với một đống rau dưa.
- Xong rồi?
Dương Công Minh nhìn đám rau dưa ủ rũ, dường như là bản thân đang buồn rầu.
Dương Thần gật đầu, đem chuyện đại khái nói lại một lần.
- Ha ha, chơi hơi lớn rồi.
Dương Công Minh thản nhiên cười, không có hạ giọng.
Dương Thần nhíu mày, dở khóc dở cười:
- Ông à, không còn gì để nói ak?
Dương Công Minh ngẫm nghĩ một chút nói:
- Còn có thể nói cái gì? Ồ đúng rồi, gần đây không biết tại sao, nhiệt
độ hạ xuống, mấy cây cà chua và bầu ông trồng bị hư hết cả; cái thời
tiết mắc dịch, ông sống đến tuổi này rồi vẫn thấy lạ.
Dương Thần sờ trán, cảm thấy lão già này giả bộ ngày càng kinh, trực tiếp hỏi:
- Này, khi Hồng Mông nhận được tin tức, cháu sẽ không còn chỗ dung thân ở Hoa Hạ này nữa, ông có muốn cùng cháu ra nước ngoài? Nếu muốn mang
theo ai khác cũng không sao cả.
Dương Công Minh xoay người lại, tủm tỉm cười nhìn Dương Thần nói:
- Ra nước ngoài? Vì sao?
- Ông không phải nói nhảm, đương nhiên là vì sợ bọn họ bắt mọi người rồi uy hiếp cháu.
- Ẩn thế gia tộc cũng tốt, Hồng Mông, Mông gia cũng vậy, ông vẫn sống
vậy; chuyện cháu và bọn họ đánh nhau là chuyện bên ngoài, bọn họ cũng
không phải kẻ địch của Dương gia, bọn họ cũng sẽ không xuống tay với
Dương gia, không phải vậy sao?
- Đó là lúc trước, chó nóng nảy sẽ nhảy tường.
Dương Thần nghiêm mặt nói.
Dương Công Minh lắc đầu, ung dung trả lời:
- Cho dù là vậy, ông sẽ không đi bất kỳ đâu, vẫn sẽ ở lại Dương phủ.
- Ông đây là làm sao, đây không phải lúc sính anh hùng.
Dương Thần nghi hoặc hỏi.
- Một ngày chưa đem chức gia chủ truyền đi, Dương Công Minh ta vẫn là
người đứng đầu Dương gia, thái gia gia (cụ nội) giao nó cho ông, không
chỉ coi nó là nhà của mình ông mà còn là nhà của vạn người Dương gia.
- Ông muốn chạy thì có thể thoát nhưng còn những người khác thì sao?
Càng là lúc mấu chốt, ông càng phải ở đây vì ông phải khiến mọi người
không đánh mất niềm tin.
- Về phần cháu, sống hay chết ở bên ngoài là do mệnh; không đại diện cho Dương gia chúng ta; ông đã sớm nhìn ra.
Nói xong, Dương Công Minh tiếp tục dùng cái cuốc nhỏ, hý hoáy chăm sóc rau dưa của mình.
Dương Thần hận không thể chửi lão già cổ hủ này không thức thời,
nhưng mơ hồ cảm thấy con cáo già này không làm chuyện gì mà mình không
chắc.
Cho tới giờ, Hồng Mông cùng các gia tộc ẩn thế cũng tỏ
vẻ không làm gì với Dương gia, tất cả chỉ đối phó mình và những ngời phụ nữ bên cạnh; chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu Dương Công Minh không muốn đi, Dương Thần cũng không khuyên nhiều, sau khi
tìm Đường Uyển liền tính đưa cô về Địa Trung Hải.
Nhưng Đường Uyển nhớ Đường Đường, muốn gặp con gái, trở lại Đường gia thăm người nhà.
Dương Thần không có ý kiến gì, Đường Uyển muốn trở lại đảo bất cứ lúc nào cũng có thể bay bằng máy bay tư nhân.
Lúc Dương Thần chuẩn bị về, thì di động rung lên, là Bát Nhã đang giả trang Mông Nguyệt truyền tới tin tức.
- Chủ nhân, có đoàn người cổ quái tới tìm tung tích của ngài hiện đang ở Mông phủ Hán Trung.
Dương Thần nhếch miệng cười, quả nhiên vẫn phải tới, mặc dù hơi muộn so với dự kiến nhưng còn tốt hơn so với việc đến mà mình còn đang trong
Huyễn cảnh.
Từ miệng Ninh Chính Phong biết thế lực sau lưng
Mông gia có khả năng là tổ chức Hồng Hoang Môn. Dương Thần mỏi mắt chờ
mong đối phương sẽ làm thế nào.
Sau khi dặn dò Đường Uyển, Dương Thân lắc mình bay tới Mông Phủ Hán Trung.
Hiện tại, tại phòng khách trung tâm hậu đường Mông phủ, Bát Nhã đứng ở
hành lang, đối mặt với vài tên tộc nhân Mông gia xa lạ.
Mấy
ngày nay, việc Bát Nhã làm là thay thế không ít nhân viên quản lý quan
trọng bằng người của hội Bát Kỳ; chính cô ta quen thuộc với “Mông
Nguyệt”; làm ra vẻ Mông Nguyệt khẩn trương đối mặt với các trưởng lão
gia tộc, không dám ngồi xuống.
Dương Thần dùng Nhất Diệp
Chướng Mục hộ thân bay trên không trung, đối phương không thể phát hiện
ra sự có mặt hắn nhưng Dương Thần lại có thể điều tra người bên trong.
Tới tộng cộng có bảy người, năm nam hai nữ, tất cả đều mặc áo bào đen
liền thân. Trong đó có một lão già có tu vi cao nhất là Nhược Thủy sơ
kỳ, còn lại có hai tên Minh Thủy kỳ, hai tên Nghiệp Hỏa kỳ cùng hai tên
Quỳ Thủy kỳ tu sĩ.
- Ngươi là gia chủ Mông gia trong thế tục hiện tại, Mông Nguyệt nha đầu?
Một lão già râu tóc hoa tâm hỏi. Trên đầu lão quấn một dây cột tóc khảm ngọc; thần sắc trang trọng, là cao thủ Nhược Thủy sơ kỳ.
Bát Nhã gật đầu, sợ hãi nói:
- Dạ vâng, Mông Nguyện tuổi nhỏ, rơi vào đường cùng mới phải tiếp nhận
sản nghiệp Mông gia không lâu, còn chưa biết các vị trưởng lão xưng hô
thế nào?
- Không cần để ý, cho dù là gia gia của người Mông Khai Nguyên cũng không biết ta.
Lão già tỏ vẻ không quan tâm.
- Lão phu tên là Mông Đạo Chương, là trưởng lão trực hệ Mông gia, cùng
ta tới còn có trưởng lão Lý Tuần, trưởng lão Trần Diệc Cẩn, cùng bốn vị
tu sĩ Mông gia khác họ.
- Lần này tới đây vì trong tộc chậm
trễ không nhận được tin tức về thảo phạt tên trộm linh bảo; bây giờ ta
tới xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ngờ lại nhận kết quả xấu,
ngay cả gia chủ cũng đã đổi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...