Chuyện Đường Uyển kể phải bắt đầu từ bức di thư được lưu lại cho cô và
bức thư này được phát hiện từ sau khi Đường Triết Sâm chết.
Nếu như
Đường Triết Sâm không chết thì Đường Uyển cũng không nhìn thấy bức di
thư kia, nhưng kế hoạch của Đường Triết Sâm và Nghiêm Bất vấn thất bại, y biết không thể tiếp tục được nên đã nói với Đường Uyển một vài bí mật
của nhà họ Đường và Hồng Mông năm đó.
Lúc đầu, nhà họ Đường có liên
quan với Hồng Mông, là gia tộc phụ trách tiếp viện vật tư ở thế tục cho
Hồng Mông, mỗi một gia chủ và người kế tục của nhà họ Đường đều có liên
hệ với sứ giả Hồng Mông.
Cha của Đường Uyển, con trai cả nhà họ Đường là Đường Luân do tuổi trẻ tài cao nên
sớm đã được Đường Triết Sâm bồi dường như người nối nghiệp, đương nhiên sớm đã quen biết sứ giả Hồng Mông.
Sứ giả Hồng Mông lúc đó là tu sĩ Hoàng Giai tên Huyền Cơ Tử.
Vốn dĩ tất cả đều làm việc theo quy củ có từ trước, sứ giả Hồng Mông nói
cho nhà họ Đường biết nhu cầu của Huyễn cảnh và người nhà họ Đường sẽ
chịu trách nhiệm chuẩn bị, sau khi chuẩn bị xong thì sứ giả Hồng Mông sẽ nghiệm thu và đưa vào Huyễn cảnh.
Đây đều là quan hệ trong công việc, không nên có liên lạc gì khác.
Nhưng cái tên tu sĩ gọi là Huyền Cơ Tử này trong mấy lần gặp mặt cha con
Đường Triết Sâm, thông qua thần thức đã phát hiện nhà họ Đường lại có
một người con gái “thể chất thuần âm”!
Cái gọi là thể chất thuần âm không phải cái kiểu Cửu âm huyền mạch như Tiêu Chi Tình, quá âm độc còn có hại cho bản thân.
Ngược lại, người con gái thể chất thuần âm sẽ vì kinh mạch trong cơ thể sinh
ra đã là âm khí, là điều mà các tu sĩ từ trước đến nay đều rất coi
trọng, là thể chất rất thích hợp để tu luyện, bắt đầu từ lúc sinh ra cơ
thể sẽ vô tinh hấp thu âm khí của trời đất, cũng càng dễ tiếp cận với
linh khí thuần âm giữa trời đất.
Tuy nhiên thông thường những người
con gái thể chất thuần âm, sau khi phá đi tấm thân trinh nữ, cơ thể hấp
thu dương khí của đàn ông, đặc biệt là sau khi sinh con, linh khí thuần
âm tích tụ từ nhỏ trong cơ thể sẽ tiêu tán đi gần như không còn.
Cho
nên trong các tu sĩ nếu có tu sĩ nữ nào là con gái thuộc thể chất thuần
âm thì đa số sẽ lựa chọn thanh tâm quả dục một đời, tuyệt đối sẽ không
dây dưa gì với đàn ông để
tránh làm lỡ đạo hạnh.
Người phụ nữ này
chính là mẹ Đường Uyển, mặc dù đã sinh ra Đường Uyển, lúc đó lại đang
mang thai em trai cô là Đường Giác nhưng Huyền Cơ Tử phát hiện, trong cơ thể người phụ nữ này vẫn còn không ít linh khí thuần âm.
Lúc ấy
Huyền Cơ Tử chỉ là Hóa thần kì cuối, nhất thời nảy sinh tà niệm, những
linh khí thuần âm kia rất có ích cho gã đột phá đến Kiếp Độ kỳ.
Gã biết rằng nếu đợi gã về báo với Hồng Mông thì sẽ không có cơ hội nữa, bắt buộc phải quyết định thật nhanh.
Hơn nữa thời gian dành cho gã cũng không nhiều, gã bắt buộc phải lấy đi
linh khí thuần âm trong cơ thể mẹ Đường Uyển trước khi bà sinh hạ Đường
Giác, nếu không đợi
đến khi Đường Giác được sinh ra thì số linh khí thuần âm còn lại cũng chẳng được bao nhiêu.
Trong tình huống bình thường thì tu sĩ của Hồng Mông sẽ không có tà niệm như
vậy, một là rất nhiều người trong số bọn họ tâm địa không xấu, hai là
gan cũng không lớn, ba là bọn họ cũng chưa chắc có cách để lấy được
những linh khí thuần âm kia.
Nhưng Huyền Cơ Tử lại to gan lớn mất,
không từ thủ đoạn, đúng lúc trong số các sư môn của y có một môn công
pháp là thuật liên quan đến việc đi cướp khí âm dương, chi là loại pháp
môn này quá tà môn, nếu như truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị các tu
sĩ chính nghĩa lên án công khai. Gã không dám lộ ra, chi dám âm thầm tu
luyện.
Vì thời gian gấp nên chưa được mấy ngày, vào một đêm tối, nhân lúc Đường Luân
không có nhà, Huyền Cơ Tử đã cường bức mẹ Đường Uyển.
Hắn uy hiếp người phụ nữ này nếu muốn giữ lại đứa trẻ thì không được làm ầm lên.
Người phụ nữ đáng thương lúc ấy chi nghĩ đến việc bảo vệ Đường Giác đang ở
trong bụng nên không có chút phản kháng gì với cái người lạ mặt nửa đêm
xuất quỷ nhập thần này.
Huyền Cơ Tử liên tục đến thăm nhà họ Đường
gần hai tháng, mười mấy lần hấp thu, cuối cùng cũng hấp thu hết linh khí thuần âm của mẹ Đường Uyển!
Cũng vì tâm lực tiều tụy mà sau đó mẹ Đường Uyển khó sinh, suýt nữa thì không giữ được cả mẹ cả con.
Khi đó Huyền Cơ Tử đã về Hồng Mông, người thay y đã là những tu sĩ Hoàng Giai khác rồi.
Trước khi đi, Huyền Cơ Tử uy hiếp bà Đường, nếu dám nói ra ngoài thì đều
không có lợi cho bà và nhà họ Đường, nhà họ Đường chỉ là tay sai cho
Hồng Mông, tốt nhất là nên ngoan ngoãn làm bộ như không biết.
Kiểu uy hiếp này thực ra rất có hiệu quả vì Huyền Cơ Từ đi lại không để lại dấu vết, sớm đã khiến người đơn thuần như bà Đường cảm thấy nhà họ Đường
trên dưới không thể địch nổi, dù sao thì bà không phải là gia chủ và
người thừa kế nên không biết lai lịch của Hồng Mông.
Vì chồng con, vì người nhà, bà Đường luôn chôn giấu nỗi nhục này ở trong lòng, nhưng
Đường Luân không phải kẻ ngu dốt, ông vẫn phát hiện sự kì lạ của vợ, đặc biệt là
những lời nói khi gặp ác mộng vào ban đêm khiến Đường Luân ý thức được có điều gì đó không ổn.
Nếu nói lúc trước tâm trạng bất thường là do đang mang thai thì sau khi
sinh con xong tại sao lại càng trầm trọng hơn, tâm trạng luôn không yên, cuộc sống vợ chồng buổi tối cũng trở nên vô cùng sợ hãi...
Cuối
cùng, trong một đêm mưa, bà Đường không cách nào khống chế được sự đau
khổ trong tìm, dưới sự dẫn dắt của Đường Luân đã nói hết sự thật ra, đau đớn khóc xin Đường Luân tha thứ...
Đường Luân nghe hết đầu đuôi sự việc như gặp phải sấm sét giữa trời quang, cả người giống như mất hết hồn vía vậy.
Ông ta từ lúc mới bắt đầu khiếp sợ, đến không dám tin, đến phẫn nộ, đến cuối cùng, lại cảm thấy thất bại và bất lực, đau lòng...
Đúng như những gì Huyền Cơ Tử nói, nhà họ Đường chi là gia tộc ở thế tục,
mặc dù là một trong tứ đại gia tộc nhưng nếu không có tầng quan hệ với
Hồng Mông thì bọn họ kém xa so với nhà họ Ninh, Dương và Lý.
Nhưng... vợ của mình trong lúc mang thai bị lăng nhục như vậy, là một người đàn
ông, lại còn từ nhỏ đến lớn nhận được vô số thành công, là một người đàn ông tâm cao khí ngạo, Dương Luân cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ rồi!
Thực ra ông ta không hề trách vợ, nhưng lại không thể trả thù Huyền Cơ Tử,
ông cứ giấu mọi việc ở trong lòng, trở nên người không ra người, quỷ
không ra quỷ, tinh thần càng ngày càng có vấn đề.
Đường Triết Sâm thấy vợ chồng cậu con trai quý tử càng ngày càng không giống
trước đây nên lo lắng nhưng lại không hỏi được nguyên nhân...
Cho đến tận khi Đường Luân không thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy nên định
chết là hết, giết vợ, cũng giết cả bản thân...
Sự phức tạp của sự việc đều được viết trong phần di thư mà Đường Luân viết trước khi chết nhưng ông không đưa cho Đường Triết Sâm, có lẽ mặc dù
ông muốn tự sát nhưng lại không cam tâm, do dự không quyết, đến cuối
cùng điên cuồng mà chết...
Đường Triết Sâm thấy chân tướng sự việc
mới tính tình đại biến, sau này mới liên hợp với Nghiêm Bất vấn, điên
cuồng muốn lật lại và trả thù Hồng Mông.
Đương nhiên, nguyên nhân vì sao Huyền Cơ Tử lại làm chuyện khiến người phẫn nộ
này với bà Đường, chuyện tu hành này cha con nhà họ Đường đều không biết.
Nhưng cho dù là lý do gì thì Huyền Cơ Tử đã hủy cả vợ chồng Đường Luân hủy cả tuổi thơ của chị em Đường Uyển, cũng suýt nữa hủy cà nhà họ Đường chỉ
trong chốc lát...
Sau khi Đường Uyển yếu ớt ngồi trên giường nói xong, trong mắt đầy hơi nước mờ
- Em xem được chuyện này từ bức di thư của ông nội nhưng không biết đó có phải là sự thật không... bởi vì ông nội đã lừa bọn em rất nhiều lần
rồi...
- Hơn nữa Hồng Mông cũng là nhân vật lớn, em biết em không có khả năng để cầu
xin cái gì, cũng không muốn anh vì mấy chuyện này mà làm quá lên.
- Nhưng không ngờ hôm nay lại nghe thấy cái tên Huyền Cơ Tử này thật, vì
vậy... em mới không khống chế được bản thân... từ
website
Mặc dù người phụ nữ này nói có chút bình thản nhưng Dương Thần vẫn cảm nhận được cơn sóng trong lòng Đường Uyển.
Thật ra cô tín vào điều đó, chỉ là đối phương quá đặc thù nên cô nhất định phải ấn nhẫn...
Mẹ chịu nhục nhã khi mang thai khiến cha mẹ đều chết, loại huyết hải thâm
thù này, nếu là một đứa con bình thường thì đều không có khả năng thỏa
hiệp.
Dương Thần chi đơn giản là người đàn ông của Đường Uyển mà khi nghe đến những chuyện này trong mắt cũng đã đầy sát khí.
- Nếu anh đoán không sai thì mẹ em có thể chất đặc biệt gì đó thì mới
khiến Huyền Cơ Tử thèm nhỏ dãi, chắc hắn dựa vào thủ đoạn xấu xa này mới có thể tu luyện, thăng cấp nhanh.
Dương Thần rất nhanh liền đoán được tám chín phần.
- Có lẽ vậy...
Đường Uyển lau khóe mắt, nhoẻn miệng cười:
- Nói ra xong em thấy thoải mái hơn rất nhiều... Chuyện này luôn khiến em phải vật lộn đấu tranh có nên nói với anh không, bây giờ nói ra rồi
nhưng em hi vọng anh đừng có kích động quá, đừng vì một mình em mà gây
rắc rối cho mọi người, em không thích.
- Yên tâm đi, anh vừa nói
rồi, chuyện gì cũng phải đợi đi nghĩ về rồi nói. Hồng Mông phái Huyền Tử Cơ đến tìm anh, xem chừng sẽ không dễ dàng buông tha, đợi đến khi anh
gặp được tên đó thì anh tự biết nên làm thế nào.
Dương Thần ngoài miệng cười trấn an nữ nhân, trong lòng lại đã cho cái tên chưa từng gặp mặt kia một kích xuyên tim
Ôm Đường Uyển an ủi cô trong chốc lát, chọc cười nữ nhân này rồi, Dương Thần mới rời khỏi phòng.
Trong lòng có chút bị đè nén, vì thế Dương Thần định đến boong thuyền hít thở không khí.
Vừa đi đến tầng cao nhất của boong tàu thì phát hiện Lâm Nhược Khê đang ngồi uống trà chiều dưới chiếc ô mặt trời.
Thấy Dương Thần đi đến, người phụ nữ này hình như sớm đã biết, chi vào cốc hồng trà đã pha sẵn và chỗ ngồi, lạnh lùng nói:
- Anh ngồi đi, Đường Uyển không sao chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...