Dương Thần cười, tay ấn vào trán Jane, nguyên thủ của các nước
trên thế giới đối với Jane đều có ba phần kính nể, làm được cái hành động thân
thiết này, chi sợ cũng chi có Dương Thần và mẹ của Jane là Cartherine.
- Mới vài tuổi mà
đã nghĩ đến chuyện lưu lại đệ tử rồi chân truyền rồi, học sinh của em với em
nhìn có gì khác nhau đâu, được rồi, để cho đám binh lính kia vận chuyển đồ đi,
chúng ta trở về nhà ăn cơm nào, Grace đi cùng chúng ta đi.
Dương Thần kêu lên.
Jane cũng không nhịn nổi, trước mặt học sinh mà cũng làm
mình mất mặt, chỉ có thể làm ra vẻ như không xảy ra chuyện gì.
Dương Thần dẫn tất cả mọi người quay lại tòa lâu đài, bữa
cơm tối càng trở nên náo
nhiệt.
Dương Thần hỏi Jane xem có cần pháp bảo gì không, nhưng Jane
lại một mực từ chối, thứ nhất là nàng cũng không để ý, thứ hai là nàng biết
mình là “Lĩnh vực chi đạo” nên cũng không cần pháp bảo gì.
Cartherine nhân dịp này lại bắt bớ xin Dương Thần một vài
viên linh đan hạ phẩm, dùng để giữ gìn nhan sắc, Dương Thần lại còn cho thêm một
quyển công pháp dạy cách rèn luyện để có thân thể tráng kiện có thể sống lâu
hơn, về phần có học được hay không thì lại là một chuyện khác.
Dương Thần cũng không cho là người nào mà mình quen biết thì
sẽ giúp họ có thể dạy họ công pháp trẻ mãi không già, như vậy quá mệt mỏi, cuộc
đời của mỗi người, sớm muộn gì cũng phải trải qua sinh ly tử biệt.
Cũng may, thuận theo sự tăng trướng của tu vi, cảnh giới
ngày càng được nâng cao, Dương Thần đối với việc này cũng không để ý nhiều, cao
thủ cô đơn, chính là thế
Bữa ăn bao gồm những món ăn được nấu theo kiểu Tây Âu, các
cô gái vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, Dương Lam Lam thì lại ngồi tại chỗ của mình,
không hề để ý đến cái gì, đã ăn đến miếng bít tết bò thứ tám...
- Ông xã, lần này
anh trở về bao lâu, nghe Tình nhi nói, anh còn muốn quay lại Huyễn cảnh giết
người của Lạc gia?
Thái Nghiên hiện lên ánh mắt hưng phấn mà hỏi.
Dương Thần đang cắt miếng thịt bò của mình, hé mắt cười nói:
- Nghiên Nghiên,
anh biết em muốn cái gì, nhưng anh phải nói cho em biết,
mặc dù
em đã lĩnh ngộ được Tâm Hỏa, nhưng tu vi của em còn quá thấp,
lão rùa Lạc Thiên
Thu
kia tùy tiện ném ra một con kim ô thì đã có thể giết chết em
rồi, cho nên em đừng hi vọng là anh sẽ mang em đi theo.
- Ai da, không phải
còn có anh sao, anh có thể bảo vệ em.
Thái Nghiên giọng nói có vài phần cầu xin, đối với cô mà
nói, việc tu luyện bình thường lại không thể làm nhau bị thương thật quá khó chịu,
huống chi tính tình của cô lại chính nghĩa can đảm, rất bực tức đám người đã ra
tay với Tiêu Chi Tình.
- Không được,
Nghiên Nghiên, chúng ta đi cùng với anh ấy, chi làm tăng thêm gánh nặng, anh ấy
đã nói trong Huyễn cảnh giờ đây hầu như không có địch thủ, mang theo chúng ta,
chi sợ không tiện hành động.
Thái Ngưng khuyên em gái.
Thái Nghiên phồng miệng, liếc mắt nhìn chị:
- Chị à, chị không
muốn đi thật sao, em rất tò mò muốn xem Huyễn cảnh là như thế nào mà.
- Không có cái gì tốt
cả, Huyễn cảnh chính là rừng rậm, núi đá, núi tuyết, còn có một đống các ngôi
nhà kì quái.
Dương Thần cười nói.
Sắc Vi lên tiếng hỏi:
- Ông xã, anh định
lúc nào thì quay lại Huyễn cảnh? Với thực lực bây giờ, muốn giết cha con Lạc
gia dễ như trở bàn tay.
Dương Thần để dao nĩa xuống, suy nghĩ một chút, ánh mắt ôn
hòa nói:
- Anh đã nghĩ rồi,
anh chưa đi vội, nguyên nhân là bởi vì bây giờ anh nắm chắc đã có thể làm thịt
bọn họ, cho nên không cần cấp bách.
- Anh bây giờ đã khống
chế hoàn toàn được Hỗn Độn đỉnh, cho dù có tiến đến Thượng Thanh Thần lôi kiếp,
cũng có thể dễ dàng mà vượt qua.
- Cái thiếu nhất
bây giờ, chính là lĩnh ngộ được Thái Thanh Thần Lôi. Nếu như lúc trước ở trong
Huyễn cảnh, mà đạt được Thái Thanh Thần lôi, sợ rằng tên Lạc Thiên Thu kia cơ hội
chạy trốn cũng không có.
- Anh bây giờ đã có
điều cảm ngộ, chờ thời cơ đến, chắc hẳn sẽ đột phá được.' Chuyển text tại 't
ung h oanh. com'
- Sự thật là, anh
còn mong đám người trong Huyễn cảnh kia đến đây, như vậy anh cũng không cần phải
tốn thời gian mà tìm bọn chúng.
- Vì vậy, anh muốn
dành nhiều thời gian cho các em, nhìn con gái lớn lên, dù sao cuộc sống như vậy
mới là điều anh muốn, đối với việc giết người cũng chỉ là muốn đảm bảo
cho cuộc sống đó, không thể lẫn lộn với nhau được.
Các cô gái im lặng, nhìn Dương Thần với ánh mắt trìu mến.
- Những lời này thật
buồn nôn, nói ra những lời này, không giống anh chút nào cả... Bỗng nhiên, Lâm
Nhược Khê ngồi cạnh Dương Thần hé mắt nhìn hắn, thản nhiên nói. Dương Thần cười
ha ha, mắt lộ ra thâm ý:
- Sau khi kết hôn,
đàn ông luôn luôn suy nghĩ rất chu đáo, tiếp thu đặc biệt nhanh, chúng ta đã kết
hôn được ba năm rồi, còn không phải là do bà xã đại nhân dạy anh sao.
- Bớt lẻo mép đi...
Lâm Nhược Khê đẩy đầu Dương Thần ra.
Dương Thần nói tiếp:
- Không biết chuyện
Bát Nhã giả trang thành Mông Nguyệt như thế nào rồi, anh nghĩ thế lực phía sau
Mông gia không hề tầm thường, đó chính là hậu họa.
- Mặt khác, anh
cũng muốn chờ tu vi của các em tăng thêm chút nữa, bảo vệ lẫn nhau, vậy thì lúc
anh đi rồi, cũng có thể an tâm một phần.
- Nói nhiều như vậy,
mọi người tuy không thể cùng chiến đấu với anh, nhưng nếu anh xảy ra chuyện gì
thì bọn em cũng không thể sống tiếp, bản thân anh giờ đã không còn của riêng
anh nữa rồi.
Mạc Thiện Ny nghiêm túc nói.
Nghe thấy những lời này, khiến cho các cô gái suy nghĩ, lúc
bắt đầu lựa chọn đi theo Dương Thần, hẳn cũng đã nghĩ đến tinh huống này.
Không khí trong phòng nhất thời có chút thâm trầm, khiến cho
Cartherine bỗng nhiên không nhịn được, nữ vương bỗng nhiên bỏ chén canh xuống,
cười đề nghị:
- Tôi nói... Mọi
người nghe này, nếu Dương Thần đã trở về rồi, mọi người ở trên đảo cũng đã nhàm
chán lắm rồi, không bằng để tôi mời tất cả mọi người đi Luân Đôn xem trận chung
kết bóng đá đi.
- Bóng đá?
Jane nhíu mày.
- Mẹ, sao đột nhiên
lại đề nghị mọi người đi xem bóng đá, mấy người chúng ta lại hầu như không có
ai xem bóng đá bao giờ cả.
- Không phải như vậy
đâu.
Cartherine cười giải thích:
- Jane bé bỏng, con
cũng nghiên cứu nhiều thứ, nhưng lại không để ý đến những
chuyện bên ngoài. Tháng năm này, đúng là lúc trận chung kết
cup C1 châu Âu diễn ra, được tổ chức tại sân vận động Wembley tại Luân Đôn.
- Vậy thì sao, có
liên quan gì đến chúng ta?
- Đương nhiên là có
liên quan, trận chung kết lần này sẽ mời Lâm Tuệ tiểu thư hát ca khúc chủ đề,
phát trực tiếp trên toàn thế giới, cho dù ngôi sao thế giới nằm mơ cũng không
được.
- Thật đúng là xưa
nay chưa từng có, cô ấy đúng là siêu sao của Hoa Hạ giống như Mặt trời ban
trưa.
Cartherine chớp mắt mấy cái nói.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, có chút không vui nói:
- Chuyện này Tuệ
Lâm cũng không nói với em, chuyện ý nghĩa như vậy, nước Anh lại ở ngay gần đây.
- Em đang là chủ tịch
quản lí toàn bộ tập đoàn, nào có thời gian quản lí chuyện công ty giải trí nho
nhỏ, hoặc cũng có thể là Tuệ Lâm đang bận chuấn bị, cũng không thể thông báo với
em.
Dương Thần chế giễu nói.
Vì Cartherine đã nhắc tới chuyện này, các cô biết dù sao
cũng phải đi một lần, để cổ vũ cho Tuệ Lâm.
Đương nhiên, các cô cũng muốn ra ngoài thay đồi không khí,
không cần phải tu luyện nhiều. nguồn .com
Lần này có Dương Thần đi cùng, lại có nữ vương ở đây, việc
đi đến một nước lớn như vậy cũng an tâm hơn nhiều.
Cùng lúc đó, Huyễn cảnh, Ninh gia.
Bên trong đang diễn ra cuộc họp gia tộc, Ninh Chính Phong sắc
mặt bất định, cùng nhóm người Ninh Chính Cương và Ninh Chính Thuần nghe tên mật
thám bẩm báo.
- Lui ra đi
Một lúc sau, Ninh Chính Phong vẫy tay nói.
Tên mật thám lập tức rời khỏi hội nghị.
Ninh Chính Phong quay người lại, thở dài, nhìn hai người anh
em và một số trưởng
lão, cười khổ nói:
- Tên Dương Thần
này thật sự là mạng lớn, bị như vậy mà vẫn có thể sống sót...
- Kinh khủng hơn
là, nếu như theo lời mật thám báo là thật, thì Lạc Thiên Thu cùng với đám người
Lạc Trường Xuân cũng đám thái thượng trướng lão Nhược Thủy trung kì cũng hoàn
toàn bị đánh bại, chạy tứ tán, việc này có thể chứng tỏ, thực lực của Dương Thần
sợ đã ở trên cả Thái Thanh Thần Lôi kiếp...
Ninh Chính Phong khuôn mặt nghiêm túc nói.
- Móa nó... tên tiểu
tử đó dùng cách nào vậy, lúc đó hắn cũng chưa đạt đến mức độ đó. Thượng Thanh
Thần Lôi kiếp! Chuyện này thật là buồn cười! Hai vạn năm trước cũng chi có vài
người tiến đến cảnh giới này. Bây giờ còn có người có thể tiến tới cảnh giới đó
sao!?
Ninh Chính Thuần mắng nói.
- Gia chủ, hắn có Hỗn
Độn đỉnh là tiên khí siêu việt trong truyền thuyết, Dương Thần lại càng đặc biệt
hơn, người này nếu Ninh gia chúng ta không thể làm bạn, thì cũng không thể làm
đối thủ của hắn. Nếu không chi sợ Thái Thượng Trướng lão của chúng ta trờ về,
cũng chưa chắc đã ngăn được hắn.
Một gã trướng lão chắp tay đề nghị nói.
Ninh Chính Phong trầm tư một lát, sau đó mở mắt, nói với
Ninh Chính Thuần:
- Lão tứ, chúng ta
nên nghe lời của Ninh Quang Diệu, liên hệ với cô gái kia, thông qua kế của hắn,
ta nghĩ sẽ dụ được Dương Thần tới gặp mặt.
- Cái gì? Đại
ca... Chuyện này nguy hiểm quá! Tên kia căn bản chi là tên sát nhân điên cuồng.
Ninh Chính Thuần thất thanh nói.
- Không vào hang cọp,
sao bắt được cọp con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...