Mặc dù là chỉ người đàn bà dâm đãng, nhưng bất luận diện mạo hay là
dáng người đều cực kỳ không tệ. So với trước kia, khi Dương Thần chưa
gặp Lâm Nhược Khê, ở quán rượu đêm Trung Hải chơi gái cao cấp hơn, tự
nhiên sẽ không mấy ghét bỏ.
Hơn nữa trong phương diện này
Dương Thần vốn cũng không là người tốt. Ngược lại, từ nhỏ đến lớn, cho
dù lúc trước mới có mười bảy tuổi, ở bên cạnh đã chơi loạn với không ít
phụ nữ nước ngoài các loại, nước ngoài gây họa cho phụ nữ cũng đã
lên tới bốn con số.
Chỉ cần dễ nhìn, bối cảnh lai lịch
gì cũng không tính tới. Bằng không cũng sẽ không "Khoái trá" nhận sự ủy
thác của Catherine, lúc ấy chật vật thượng nữ vương xứ Wales.
Loại phụ nữ như Tiêu Mạn Nghiên này, rõ ràng cũng không phải thiện nữ
trinh tiết gì. Nếu Dương Thần muốn chiếm hữu nàng sẽ không cảm giác có
gì áy náy, càng không cần có chút trách nhiệm, ngược lại không thể để bị đánh bại đến mức lòi đuôi.
Đành phải diễn tiếp thôi, phải diễn tận tình, không thu phục cô nàng này, chỉ sợ sẽ gây ra nghi ngờ vô căn cứ.
Dương Thần nghĩ thầm.
Nghĩ đến đây, Dương Thần cũng không khách khí, lời vừa nói, mặt liền đè ép lên khuôn mặt của Tiêu Mạn Nghiên, thi triển công phu hôn đến mức
tận cùng, lập tức hôn "Đường muội" trong bóng đêm liên tục vang lên
những tiếng ưm.
Tiêu Mạn Nghiên cũng không nhận thấy chút
khác thường nào. Bởi vì luận kỹ xảo, cũng là Tiêu Thu Phong vào lúc
chơi đùa phụ nữ vốn là cao thủ.
Thật vất vả tìm ra một khe hở, Tiêu Mạn Nghiên đẩy ngực của Dương Thần, đôi mắt quyến rũ như tơ nói:
- Vào trong phòng em đi. Tuy rằng bên ngoài không ai, nhưng không tiện...
Dương Thần không nói hai lời, ôm lấy người phụ nữ xông vào phòng của cô ta.
Vừa vào, đem Tiêu Mạn Nghiên đặt trên một chiếc chăn màu đỏ mềm ở trên
giường, xé chiếc váy ngủ màu trắng bằng lụa đi, tận tình đùa nghịch với
bờ ngực trắng mềm mại.
Dường như Tiêu Mạn Nghiên cũng chợt
nhớ tới cái gì, duyên dáng gọi to bảo Dương Thần chờ một chút, giơ tay
chém ra một đạo chân nguyên, đốt lư hương ở trong phòng ngủ lên.
Lư hương vừa đốt, một làn khói thơm tràn ngập trong phòng.
Dương Thần ngửi lướt mùi hương kia, nhíu mi nói:
- Em làm gì?
Tiêu Mạn Nghiên trong mắt lộ ra một tia xin lỗi, đưa lưỡi đỏ ướt át
liếm liếm ở ngực Dương Thần:
- Thu Phong, không nên tức giận nha... Em không phải nói anh không
được, là vì muốn hầu hạ anh thật tốt... Đó là trầm hương Mạn Đà La trước kia cũng không phải đã từng dùng qua sao? Lúc ấy anh dũng mãnh ở trên
người người ta hơn một canh giờ còn gì.
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là vì giúp Tiêu Thu Phong "Không được" này tăng cường công năng đấy.
Mình cần thứ này sao? Hoàn toàn không cần!
Tuy nhiên đối phó loại phụ nữ Tiêu Mạn Nghiên này, Dương Thần cũng
không có nhiều hứng thú làm cho cô ta thoải mái, sẽ không giống như
người phụ nữ của mình, cố gắng hết sức cho màn dạo đầu, thêm chút âu yếm hôn môi các loại.
Nếu là vì phát tiết và diễn trò, vậy mau chóng nhập cuộc đi.
Tà tà cười, Dương Thần một tay ôm lấy thân mình trắng nõn của Tiêu Mạn
Nghiên, nâng mông nàng lên, giơ tay dùng sức đét một hồi!
Bốp, bốp, bốp, bốp!
Theo những âm thanh trong trẻo phát ra, hai cặp mông trắng mịn bữa nay để lại chút dấu tay màu đỏ, run rẩy, trong khe mật đào có nước chảy
ròng.
Dương Thần nhìn Tiêu Mạn Nghiên quay đầu, vẻ mặt hưởng thụ, dường như rất thích bị mình đánh.
"Quả nhiên là loại phụ nữ ti tiện..."
Dương Thần cười ha hả, cởi quần trực tiếp mang thương ra trận.
Tiêu Mạn Nghiên còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác vật rất lớn bỗng
nhiên đâm vào. Phía dưới của mình vốn đã nhỏ đột nhiên lớn, đã không thế nào chặt chẽ hơn được. Đúng là trước đó chưa từng có được cảm giác tràn ngập trong mỗi một tấc thịt, không khỏi khiến nàng phát ra một tiếng
thét kinh hãi!
- Ờ! Anh! Anh... Chỗ ấy của anh... Sao lại lớn nhiều như vậy?
Dương Thần mới nhớ tới chỗ ấy của mình không giống với Tiêu Thu Phong.
Nhưng hắn chủ yếu cũng không suy xét được nhiều như vậy. Dùng ánh mắt
sao có thể phân biệt được phía dưới người này nhỏ?
Vì thế hắn mãnh liệt đét một cái lên cặp mông của đường muội, vẻ mặt đương nhiên nói:
- Phụ nữ ngu xuẩn! Chẳng lẽ không biết có thể uống thuốc thay đổi sao?
- Chẳng lẽ... Là hổ thiên dương đan trong truyền thuyết có thể khiến bảo bối lớn mạnh trong thời gian ngắn sao?
Tiêu Mạn Nghiên thật sự có biết về đan dược này. Cô giật mình hỏi.
Dương Thần không để ý nhiều như vậy. Cái gì mà địa hổ thiên hổ đấy, ngươi cũng không dài bằng Bạch Hổ.
Bất chấp tất cả, Dương Thần phát tiết. Từng đợt sóng tiếp nối nhau với
thế tiến công cuồng mãnh, giống như thủy triều muốn Tiêu Mạn Nghiên nuốt hết!
Tiêu Mạn Nghiên cảm thấy phía sau như thể có một mãnh
thú không biết ngừng lại. Cô chỉ cảm thấy hôm nay anh họ thật sự quá lợi hại. Nghĩ đến đây là công hiệu của địa hổ dương thiên đan, cô cũng
không suy đoán nhiều thêm nữa.
Thật sự là bị vỏ bên ngoài che mắt, căn bản nhìn không ra Tiêu Thu Phong này là giả. Tiêu Mạn Nghiên
cũng không nghi ngờ nhiều như vậy.
Nửa giờ sau, dần dần, nàng đã phát tiết không biết vài lần. Toàn thân giống như không còn sức, hai mắt có chút trắng dã.
Một tu sĩ hóa thần kì cuối cũng không phải không chịu nổi sức ép như
vậy. Mà Tiêu Mạn Nghiên hoàn toàn đắm chìm trong sự giao hoan của nam
nữ, vốn không muốn dùng chân nguyên điều trị thân thể, để mình làm một
người đàn bà bình thường, cứ như vậy mà chịu đựng.
Đợi đến
cuối cùng, Tiêu Mạn Nghiên mơ mơ màng màng, cảm thấy phía dưới thân thể
không còn. Cái kia đã được rút ra ngoài. Cô lập tức có thể cảm giác được một luồng gió lạnh thổi tới.
Ngay sau đó, Tiêu Mạn Nghiên bị lật mình trở lại, bị người bóp lấy hai má, mờ mịt hé miệng...
- Ưmmm!...
Dương Thần nhét sừng rồng của mình vào trong miệng người phụ nữ này.
Nhanh chóng ra vào mấy lượt, phóng ra tinh hoa của chính mình
Trước kia đều là ở trên giường với những người phụ nữ của mình. Các cô
ấy đều muốn có thể có con. Dương Thần cũng không nở làm chuyện gì quá
đáng như vậy đối với các cô ấy, cho nên đều quy củ phóng ra ở trong cơ
thể các cô.
Nhưng Tiêu Mạn Nghiên này lại không cần thiết. Vậy đơn giản để cho cô nàng này ăn bữa ăn khuya đi.
Tiêu Mạn Nghiên dường như không nghĩ tới Dương Thần sẽ có cách làm như
vậy. Cô chưa kịp phản ứng, trong miệng đầy thứ đó là thứ gì, ánh mắt
phức tạp mà mơ hồ nhìn Dương Thần.
Lát sau, cô ngậm miệng lại, cứ như vậy mà nuốt xuống...
Liếm cánh môi hồng nhuận, Tiêu Mạn Nghiên ôm cổ của Dương Thần, cười quyến rũ nói:
- Anh thật là xấu. Nghĩ thế nào lại ra một chiêu như vậy? Anh có ý muốn em hút khô anh sao?
Hai ngón tay Dương Thần dùng sức nhéo cằm của cô, cười tà nói:
- Thích cách thức thô bạo này sao?
- Thích, thích chết anh rồi...
Tiêu Mạn Nghiên lại động tình vừa hôn môi Dương Thần, còn vừa nỉ non.
- Đúng là anh tốt với Mạn Nghiên nhất rồi... Đêm nay anh ngủ ở đây
đi... Ngày mai anh lại phải đi ra ngoài. Em có thể sẽ nhớ anh.
Đi ra ngoài?
Sau lưng Dương Thần liền đổ mồ hôi lạnh. Hoá ra ngày mai Tiêu Thu Phong phải đi ra ngoài sao? May mắn là mình thượng cô ta, nếu không có khả
năng mình sẽ bị lộ mất!
Dương Thần giả vờ hỏi han:
- Hay anh không đi ra ngoài nữa, ở lại cùng mỹ nhân nhỏ em vậy?
Tiêu Mạn Nghiên lườm hắn một cái.
- Vậy sao được. Bác cả muốn dẫn anh đi thăm hỏi chi thứ trong gia tộc
Tiêu thị, có thể là muốn anh sau này dễ dàng tiếp nhận vị trí gia chủ
hơn, bớt chút lực cản tăng nhiều ủng hộ.
- Thiên phú tu hành
của anh bình thường. Nếu không cố gắng tạo mối quan hệ tốt, về sau nếu
chẳng may bác cả và cha em lại có con, hoặc là ông nội tìm trong số con
cháu của chi thứ Tiêu Gia tiếp nhận thay anh, vậy thì phiền toái.
Dương Thần thầm nghĩ, thì ra là thế. Là muốn đi thăm viếng chi thứ gia
tộc này. Hắn đã nghĩ Tiêu Gia là gia tộc ẩn thế, sao có thể chỉ có một
mạch.
Xem ra hàng ngày Tiêu Thu Phong cũng có áp lực, chỉ là
bản thân gã không tiến lên được. Làm đại thiếu gia Tiêu Gia, chút tu vi
như vậy quả thật có hơi thấp. Nếu không dựa vào quan hệ, muốn sau này
tiếp nhận chức vụ gia chủ chỉ sợ cũng khó.
Tuy nhiên điều này cũng không sao cả. Hiện tại gã đã chết. Mà bản thân mình thì phải thay
mặt gã đi thăm viếng đám thân thích kia.
Không có cách nào.
Chính mình chỉ có thể lùi kế hoạch đi cứu Tố Tâm lại. Tuy nhiên bởi vì
Kiếm Si Từ Thiếu Cung khoảng nửa tháng sau mới đến, chỉ sợ chuyến đi lần này sẽ không ít ngày. Dù sao Tiêu Mạc Hối khẳng định sẽ nhanh chóng trở về.
- Anh đi ra ngoài, em có thể tìm người đàn ông khác, có quan hệ gì.
Dương Thần nói xong, liền từ trên giường đứng lên, bắt đầu mặc quần áo. Muốn hắn ngủ cùng người phụ nữ này một đêm, hắn vẫn có chút không vui.
Tiêu Mạn Nghiên cười khanh khách, từ phía sau ôm lấy cổ Dương Thần.
- Anh ghen sao? Nhưng đã lâu em không tìm người đàn ông dã man này chơi rồi. Những tu sĩ kia chẳng qua chỉ là nô tài do nhà của chúng ta nuôi
dưỡng thôi. Bọn họ chỉ có là công cụ để em tiêu khiển... Anh phải biết
rằng, em thích nhất vẫn là anh mà...
Dương Thần cảm thấy buồn nôn. Hai anh em nhà này đúng là cá mè một lứa. Ngay cả mình như vậy cũng có phần chịu không nổi.
- Anh không ở lại cũng không sao. Nhưng ngày mai anh đi phải cẩn thận
một chút. Còn một năm nữa, hội võ của ba nhà sẽ bắt đầu. Đám con cháu
chi thứ của Tiêu Gia đều muốn nhân cơ hội trèo lên vị trí của anh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...